Tần Quỳnh dẫn theo Trình Giảo Kim trở về từ tửu quán. Tuy Dương Nguyên Khánh để bọn họ chuyển vào trong phủ của hắn, nhưng mấy người đều không muốn đi lắm. Chủ yếu là ở nhà trọ bạn bè nhiều, chuyển vào trong phủ của Dương Nguyên Khánh, bọn họ chê quá quạnh quẽ.
- Tần đại ca, kỳ thực đệ cảm thấy ở trong phủ của Dương Nguyên Khánh cũng không tệ. Bên đó vừa rộng rãi, lại có khu nhà riêng biệt. Muốn náo nhiệt có thể đi phường Bình Khang uống rượu, mọi người sao lại không chịu đi chứ?
Trình Giảo Kim kỳ thật rất động lòng, y muốn chuyển đến phủ của Dương Nguyên Khánh. Nhưng thấy mọi người đều không chịu đi, y chỉ đành theo số đông, tỏ vẻ thích náo nhiệt.
Tần Quỳnh khẽ cười nói:
- Kỳ thật nguyên nhân mọi người không muốn đi, không phải thích náo nhiệt. Bởi vì bây giờ là thời gian thi Võ Cử, mọi người đều lo lắng ở trong phủ của Nguyên Khánh, sẽ rước lấy những lời đồn đại nhảm nhí, cũng lo lắng bất lợi cho Nguyên Khánh. Cho nên ta và Hùng Tín đã thương lượng một chút, quyết định không ở trong phủ của Nguyên Khánh.
- Nhưng mọi người đâu có thương lượng với đệ chứ.
Trình Giảo Kim có chút buồn bực nói.
Tần Quỳnh vỗ vỗ bả vai hắn,
- Đệ có thể đi mà! Bọn ta không có suy xét đệ trong đó. Đệ có thể chuyển tới đó, ta nghĩ đệ đi cũng không sao. Dù sao…
- Dù sao cái gì?
Trình Giảo Kim cảnh giác mà nhìn chằm chằm Tần Quỳnh.
- Không có gì!
Tần Quỳnh khẽ mỉm cười,
- Đệ muốn chuyển đi thì chuyển nhé!
- Đệ biết huynh nói dù sao cái gì rồi. Dù sao lão Trình ta thi Võ Cử cũng không có cái hi vọng đó, lấy đâu ra những lời đồn đại nhảm nhí.
Trình Giảo Kim rất là buồn bực, liền uể oải nói:
- Thôi bỏ đi, một mình ta chuyển đi cũng không vui. Hai vợ chồng son bọn họ ở trong khu nhà lớn ân ân ái ái. Ta chen vào thì tính toán được gì chứ?
Hai người đã đi đến cửa nhà trọ. Lúc này, ông chủ chạy nhanh tới, vẻ mặt hồi hộp nói:
- Tần gia, có người tìm cậu, cậu mau tới đi.
Tần Quỳnh ngẩn ra,
- Ai tìm ta?
- Là ta tìm ngươi!
Trong cửa nhà trọ bước ra một người đàn ông 24, 25 tuổi, chính là con trai của Vũ Văn Thuật – Vũ Văn Trí Cập. Một hai năm nay, bởi vì Vũ Văn Hóa Cập đã thăng quan, đã có thân phận, hành sự cũng đã có phần khiêm tốn, không còn như trước đây bừa bãi không cố kỵ. Huynh đệ của y là Vũ Văn Trí Cập liền tiếp nhận lá cờ lớn đệ tam ác ở kinh thành của y, ở kinh thành chèn nam ép nữ, không chuyện ác nào không làm, danh tiếng cực xấu.
Vũ Văn Trí Cập thân mặc áo bào gấm, đầu đội kim quan, thắt lưng đeo bảo kiếm, vẻ mặt vô cùng ngạo mạn. Phía sau có mười mấy tùy tùng đi theo, y đi lên phía trước khinh thường mà quan sát Tần Quỳnh,
- Ngươi là Tần Quỳnh ở huyện Lịch Thành đúng không?
Tần Quỳnh là người rất thận trọng, y thấy đám tùy tùng này ai ai quần áo đều lộng lẫy, liền biết người tới không phải kẻ bình thường. Y xoay người xuống ngựa, chắp tay nói:
- Tại hạ chính là Tần Quỳnh.
- Ngươi đi cùng ta một chuyến đi!
Vũ Văn Trí Cập vung tay lên,
- Dẫn hắn đi!
Không đợi Tần Quỳnh thắc mắc, Trình Giảo Kim đã phát tác trước:
- Đi nhà xí cho dù không đi đái, cũng phải đánh một cái rắm chứ! Cái này là gì đây?
Vũ Văn Trí Cập nghe y nói rất thô lỗ, không khỏi giận dữ, quát:
- Đánh hắn cho ta!
Đám tùy tùng nhất loạt xông lên, muốn đánh Trình Giảo Kim. Tần Quỳnh cuống quít ngăn lại:
- Các vị, các vị, có gì từ từ nói. Vị huynh đệ này của tại hạ là người thô lỗ, tại hạ xin nhận tội với mọi người.
Y hướng về phía Vũ Văn Trí Cập thi lễ:
- Công tử độ lượng rộng rãi, xin tha thứ cho huynh đệ của ta thất lễ!
Vũ Văn Trí Cập lạnh lùng liếc mắt nhìn Trình Giảo Kim một cái. Y đang vội vã muốn mang Tần Quỳnh về cho phụ thân, bèn tạm thời tha cho Trình Giảo Kim.
- Xem ra ngươi coi như biết lễ, ta sẽ tha cho cục than này. Ngươi đi cùng ta, phụ thân ta muốn gặp ngươi.
- Xin hỏi lệnh tôn là…
- Phụ thân ta là Hữu võ vệ Vũ Văn Đại tướng quân.
Tần Quỳnh sửng sốt, là Vũ Văn Thuật, gã tìm mình làm cái gì? Lẽ nào là vụ án giết tùy tùng Tề vương đã phát ra rồi sao? Nghĩ lại lại không thể, cho dù là vụ án đấy, cũng không đến lượt Vũ Văn Thuật đích thân tới hỏi.
Vũ Văn Trí Cập thấy Tần Quỳnh còn do dự, liền có chút không kiên nhẫn, nói:
- Tần Quỳnh, tìm ngươi là chuyện tốt, ngươi do dự cái gì, nhanh đi theo ta!
Trình Giảo Kim có phản ứng cực nhanh với loại sự tình như thế này, y lập tức hú lên một cách quái dị,
- Tần đại ca, phỏng chừng huynh sắp đổi tên thành Vũ Văn Quỳnh rồi.
Tần Quỳnh sắc mặt biến đổi lớn, rất mạnh lui về sau một bước, nhìn chằm chằm Vũ Văn Trí Cập, hỏi:
- Vũ Văn Đại tướng quân là muốn nhận ta làm con nuôi sao?
Vũ Văn Trí Cập lông mày nhướn lên, cười nói:
- Làm con nuôi của Vũ Văn gia ta có gì không tốt? Giúp ngươi thi đỗ Võ Cử, giúp ngươi thăng quan phát tài. Ngươi xem Vũ Văn Thành Đô, chẳng phải là con nuôi của Vũ Văn gia ta sao, bây giờ đang làm Hữu Vệ Tướng quân, người khác muốn làm, chưa có cơ hội đâu! Đừng dông dài nữa, mau đi theo ta!
Tần Quỳnh lắc lắc đầu,
- Tần Quỳnh là con một trong nhà, sẽ không đổi họ của tổ tông. Xin chuyển cáo Vũ Văn Đại tướng quân, Tần Quỳnh cảm tạ ý tốt của ngài, thứ không thể tòng mệnh!
Vũ Văn Trí Cập có chút thẹn quá hóa giận, chỉ vào Tần Quỳnh mắng lớn:
- Họ Tần kia, ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Phụ thân ta coi trọng ngươi, là vinh hạnh của ngươi. Nếu ngươi không chịu, cẩn thận cái mạng chó của ngươi đấy!
Tần Quỳnh không nói một lời, lạnh lùng nhìn y. Lúc này người trong nhà trọ ùn ra mỗi lúc một đông, phần lớn là thí sinh các vùng, ai ai cũng trợn mắt nhìn bọn họ. Vũ Văn Trí Cập hôm nay chỉ dẫn theo mười mấy tùy tùng, số người hơi ít, y sợ đánh nhau sẽ chịu thiệt, chỉ đành oán hận nói:
- Họ Tần kia, ngươi đợi đấy. Môn thi hôm nay nếu ngươi thi đỗ Võ Cử, thì tên của Vũ Văn gia ta sẽ viết ngược lại!
Y xoay người lên ngựa, dẫn theo đám tùy tùng thúc ngựa bỏ đi. Tần Quỳnh lại vô cùng buồn bực, từ khi y vào kinh tới nay liên tiếp gặp không may. Trước là chọc giận Tần vương, lần này lại không hiểu ra sao mà đắc tội với Vũ Văn Thuật, y đều không biết nguyên nhân gì?
- Tần đại ca, phỏng chừng là môn cưỡi ngựa bắn tên của huynh quá xuất sắc rồi, ha ha! Vẫn là lão Trình ta tốt thôi! Tên Vũ Văn Thuật kia sao không nhận ta làm con nuôi nhỉ?
Đêm xuống, một chiếc xe ngựa được bảo vệ nghiêm mật bởi hơn 100 thị vệ chậm rãi tiến vào Tây kinh thành. Trong xe, Dương Tố mắt lim dim, có vẻ tiều tụy và mệt mỏi. Bôn ba bên ngoài mấy tháng trời, khiến cơ thể ông già yếu đi nhiều, ông gầy gần như chỉ còn bộ xương.
Dương Tố lần này hồi kinh bởi vì ông được phong làm Thượng Thư Lệnh, ông phải quay về tạ ơn. Hai ngày trước, ông vừa vào Đồng Quan, bỗng nhận được tin báo của tam tử Dương Huyền Tưởng. Dương phủ không ngờ xử phạt Nguyên Khánh ở gia miếu, khai trừ hắn khỏi tộc tịch, trục xuất gia môn. Tin tức này khiến Dương Tố vừa sợ vừa giận, nhanh chóng trở về kinh thành. Ông muốn biết, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến Dương phủ đưa ra quyết định hoang đường như vậy.
Xe ngựa chạy vào Minh Đức môn, một thị vệ tiến lên xin chỉ thị nói:
- Thái Phó, chúng ta có về thẳng phủ không ạ?
Dương Tố trầm ngâm một chút rồi nói:
- Không! Đi vào hoàng cung trước.
Ông biết vào lúc này Thánh Thượng hẳn là đang còn ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Ông được phong làm Thượng Thư Lệnh, tư tưởng bỏ mặc ông của Thánh Thượng đã xuất hiện. Càng vào thời điểm tinh tế này, ông càng phải cẩn trọng. Cho dù việc của Nguyên Khánh khiến ông lo lắng, nhưng Dương Tố biết, làm một loại thấi độ, bất luận như thế nào ông cũng cần phải gặp Thánh Thượng trước. Nếu ông ngã xuống, thì gia tộc của ông xem như xong rồi. Vì lợi ích lâu dài của gia tộc, ông chỉ có thể cố gắng chống đỡ thân thể mệt mỏi của mình đi gặp Thánh Thượng.
Xe ngựa tăng tốc, lao nhanh về hướng hoàng cung.
Đúng như phán đoán của Dương Tố, Hoàng đế Đại Tùy – Dương Quảng đang ở ngự thư phòng bận rộn phê duyệt tấu chương. Ngày nào cũng như vậy, ông cũng dần dần mà thành quen.
Hôm nay là ngày đầu tiên của Võ Cử, Dương Quảng hiển nhiên cũng đặc biệt chú ý. Mấy ngày gần đây ông cũng nghe thấy một số lời oán giận, nói những câu đại loại như là 300 chỉ tiêu của bảng Giáp căn bản là không đủ, một nhà chỉ cho hai chỉ tiêu là quá ít. Ý của các đại thần rất rõ ràng, hoặc là tăng thêm chỉ tiêu, hoặc là hủy bỏ bảng Ất. Nếu vẫn dựa theo quy củ trước, thì Binh bộ sẽ trực tiếp tiến hành xét chọn con cháu quý tộc.
Nhưng mục đích Dương Quảng tổ chức Võ Cử, là muốn mở rộng quan niệm có tài mới được trọng dụng, công bình để thi chọn ưu tú, ông cũng không thực sự muốn chiêu mộ cấm quân. Dương Quảng đương nhiên cũng có thể mở rộng chỉ tiêu bảng Giáp lên đến một nghìn, ai ai đều vui mừng. Nhưng như thế, có gì khác biệt so với sự xét chọn của Binh bộ trước kia, Võ Cử này còn có ý nghĩa gì nữa?
Ông đã mở rộng tỉ lệ của bảng Giáp và bảng Ất là 3:2, đây đã là nhượng bộ lớn nhất mà ông làm ra, ông tuyệt đối không thể tiếp tục nhượng bộ. Đồng thời Dương Quảng cũng rất rõ, một khi bản thân không chịu nhượng bộ, những quan thần này tất nhiên sẽ đào bới tìm kẽ hở. Mà Lý Cương kinh nghiệm lý lịch không đủ, chưa chắc có thể át được những quan lớn quyền quý này. Ông lo lắng không yên, nhưng nhất thời lại tìm không ra một ứng cử viên thích hợp.
Đúng lúc này, có hoạn quan bẩm báo:
- Bệ hạ, Dương Thái Phó đến rồi, ở ngoài điện cầu kiến!
Dương Quảng ngẩn ra, Dương Tố đã trở lại! Ông ta trở về bao lâu rồi? Dương Quảng không kịp suy tư, lập tức xuống lệnh:
- Tuyên ông ta yết kiến!
Dương Tố trở về, Dương Quảng cũng không cảm thấy không ngờ. Ông đã phái hoạn quan đi Lạc Dương tuyên chỉ, phong Dương Tố làm Sở quốc công, Thượng Thư Lệnh, Dương Tố đương nhiên phải quay về tạ ơn. Chỉ là ông thật không ngờ, Dương Tố quay trở về nhanh như vậy.
Chỉ chốc lát, Dương Tố vội vàng đi vào ngự thư phòng dưới sự chỉ dẫn của một hoạn quan. Ông tiến lên trước một bước, sâu sắc mà thi lễ nói:
Dương Quảng không khỏi hơi sửng sốt, mấy tháng không gặp, Dương Tố đã gầy thành ra như vậy sao? Hơn nữa khí sắc cũng không tốt, một bộ dạng ốm đau bệnh tật.
- Dương ái khanh, khanh gần đây thân thể không khỏe sao?
Dương Tố trong lòng cười khổ một chút, ông làm sao có thể nói mình không khỏe. Ông khom người nói:
- Bệ hạ, nếu muốn thần ra trận giao chiến, e là có chút quá sức rồi. Nhưng suy xét vấn đề, mạch suy nghĩ của lão thần vẫn nhanh nhẹn như trước ạ.
- Trẫm hiểu, Dương ái khanh về từ khi nào?
- Hổi bẩm bệ hạ, lão thần vừa vào kinh, còn chưa kịp về phủ, muốn đến tạ ơn bệ hạ trước ạ!
Nói xong, Dương Tố quỳ xuống,
- Lão thần tạ ơn bệ hạ phong thưởng!
- Dương ái khanh mau mau hãy đứng lên đi, vừa vào kinh đã đến gặp trẫm, ài! Lòng trung thành đáng khen ngợi.
Dương Quảng tự tay đỡ Dương Tố dậy, lập tức lệnh tùy tùng,
- Ban tọa!
Hai gã hoạn quan mang đến cho Dương Tố một chiếc ghế mềm, Dương Tố cảm tạ và ngồi xuống.
Dương Quảng cầm lên một quyển tấu chương, cười nói:
- Tiến triển của kinh đô mới trẫm đều chú ý mỗi ngày, cũng không có gì để hỏi. Trẫm sẽ cùng ái khanh tâm sự việc nhà nhé!
Dương Quảng trầm ngâm một chút, bèn chuyển đề câu chuyện vào Dương Nguyên Khánh. Bởi vì đây là đại sự phát sinh gần đây nhất của Dương gia, ông tin rằng Dương Tố hẳn là cũng đã biết rồi.
- Trẫm nghe nói Nguyên Khánh gần đây phạm vào gia quy, bị gia tộc xử phạt. Sự kiện này, trẫm rất tiếc, tuy nhiên trẫm muốn tỏ rõ một thái độ.
- Trẫm cho rằng, quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Gia tộc dựa vào quy định của gia tộc xử phạt con cháu vi phạm quy định, không thể dị nghị.
Dương Tố trong lòng cả kinh, ông nghe rõ ý của Dương Quảng, không ngờ là giúp đỡ gia tộc xử phạt Nguyên Khánh. Dương Tố lăn lộn trên quan trường mấy chục năm, có những mẫn cảm chính trị không tầm thường. Ông bỗng nhiên mẫn cảm mà phát giác được, Thánh Thượng dường như có chút quá quan tâm đến chuyện này.
Dương Quảng cũng lập tức ý thức được sự thất thố của mình, ông lập tức liền chuyển hướng khỏi chuyện này, cười nói:
- Lần này ái khanh hồi kinh, chuẩn bị ở bao lâu?
- Cũng dăm bảy hôm ạ! Lão thần chủ yếu là đến tạ ơn, thuận tiện thì về thăm người nhà, sau đó sẽ quay lại Lạc Dương. Nếu bệ hạ có chuyện gì cần lão thần san sẻ, lão thần rất mong muốn được cống hiến sức lực vì bệ hạ.
Dương Quảng tâm niệm khẽ động, Dương Tố chẳng phải là ứng cử viên giám sát Võ Cử tốt nhất sao? Chỉ là thân thể của ông…, Dương Quảng lo lắng nhìn thân thể gầy yếu của Dương Tố.
Dương Tố hiểu được ý của Dương Quảng, khẳng định là có chuyện để mình làm. Có việc làm là tốt nhất, chỉ sợ không có việc để làm. Ông vội khom người nói:
- Bệ hạ cần lão thần làm gì, xin cứ việc chỉ bảo.
Cho dù Dương Quảng đã không muốn lại dùng Dương Tố, nhưng thi Võ Cử không đề cập đến chính vụ quân quốc, để ông ta làm cũng không sao. Dương Quảng bèn cười nói:
- Dương ái khanh, hai ngày này đang cử hành kỳ thi Võ Cử, trẫm muốn ủy thác ái khanh tuần tra giám sát Võ Cử lần này. Không biết ái khanh có thể nguyện san sẻ vì trẫm không?