Sắc trời đã tới thời gian cơm chiều, trong quán rượu nhỏ 'Rượu Thơm Say Mèm' ở chợ Lợi Nhân, Dương Nguyên Khánh đang cùng đám người Đơn Hùng Tín uống rượu tâm tình. Vốn hắn dự định cáo biệt với đám người Đơn Hùng Tín, đi tới Giang Nam tìm thím. Hiện tại hắn không cần đi nữa, chờ bọn hắn tham gia xong xuôi Võ Cử, hắn sẽ trở về thành Đại Lợi.
Vài ly rượu vào bụng, Dương Nguyên Khánh lại hỏi Tần Quỳnh,
- Tần Đại ca, huynh quả thật quyết định không theo ta đi thành Đại Lợi sao?
Tần Đại ca lắc đầu, lại thở dài nói:
- Nói thật, ta quả thật muốn đi, nhưng ta không để mẫu thân lại được. Nguyên Khánh, chờ ta làm cho tận chữ hiếu, ta nhất định đến thành Đại Lợi.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, Tần Quỳnh được xưng là Chuyên Chư tái thế, chính là lấy hiếu mà thành tên tuổi, phỏng chừng y sẽ không rời khỏi Tề Châu. Hắn lại liếc mắt sang Trình Giảo Kim đang vùi đầu ngoác mồm ăn thịt, người này bữa trưa ở Bùi gia trang tỏ ra nhã nhặn, ăn được quá ít, đã quá đói bụng rồi.
Chuyên Chư: là một người nước Ngô sống vào cuối thời Xuân Thu tại Trung Quốc. Chuyên Chư được người đời sau biết tới trong vai trò thích khách nổi tiếng bậc nhất của thời Xuân Thu Chiến Quốc, cũng nổi tiếng với lòng hiếu thảo. Truyện Chuyên Chư vì Công tử Quang mà hành thích Ngô vương Liêu đã được Tư Mã Thiên ghi lại trong tác phẩm Sử ký của ông.
- Lão Trình thì sao? Theo ta đi thành Đại Lợi không?
Trình Giảo Kim chỉ lo ăn thịt lại không nghe thấy, ngồi ở bên cạnh y là Đơn Hùng Tín có chút khinh bỉ. Không biết Dương Nguyên Khánh tìm được tiểu tử đen đúa dáng vẻ quê mùa này từ đất nào, còn không ngờ coi y là em trai. Những người Đơn Hùng Tín kết giao đều là đương kim hào kiệt, gã nghe Dương Nguyên Khánh kể hết chuyện xảy ra ở quán rượu, trong lòng gã liền có chút khinh bỉ đối với Trình Giảo Kim, không ngờ là ở trọ quỵt nợ, quả thực là mất mặt cực kỳ. Nếu không phải nể mặt Dương Nguyên Khánh, gã đã một cước đá Trình Giảo Kim ra ngoài, còn có thể ngồi cùng bàn uống rượu với y sao?
Y thấy Trình Giảo Kim chỉ lo ăn, không nghe thấy câu hỏi của Dương Nguyên Khánh, liền dùng khuỷu tay huých y một cái,
- Nguyên Khánh gọi ngươi đấy!
Một cú huých này lực rất mạnh, thiếu chút nữa khiến cho Trình Giảo Kim đau đến mức ngất đi.
Trình Giảo Kim nhìn như thô lỗ, kỳ thật y cũng có một mặt thận trọng mẫn cảm. Y đã cảm giác được Đơn Hùng Tín xem thường y, lòng tự trọng của y rất mạnh. Nếu Đơn Hùng Tín xem thường y, y cũng sẽ không làm sắc mặt hoà nhã với Đơn Hùng Tín, từ đầu đến cuối cũng không nói chuyện với gã.
Cú huých này của Đơn Hùng Tín, rõ ràng hơi cố ý. Trình Giảo Kim giận tím mặt, nâng tay lên, rầm!... Một quyền đấm lên mặt Đơn Hùng Tín, đánh cho Đơn Hùng Tín bốn chân chổng lên trời, nằm nghiêng trên mặt đất.
Đơn Hùng Tín vạn phần tức giận, y bò dậy gầm nhẹ một tiếng, vồ mạnh lên phía trước, vật ngửa Trình Giảo Kim. Hai người vồ xốc lấy nhau trên mặt đất, quán rượu lập tức gặp một trận đại loạn. Mấy người khách uống rượu đều buông đũa, chạy trốn hết, tiểu nhị liền nóng nảy, chặn cửa thang lầu không cho người đi xuống,
- Phải trả tiền, trả hết hóa đơn mới có thể đi!
Lúc này, Dương Nguyên Khánh liếc mắt ra hiệu cho Tần Quỳnh, hai người xông lên tách hai người bọn họ ra. Tuy rằng chỉ là một trận đánh ngắn ngủn xoay vòng quanh, nhưng hai người đều có võ công, đều là dạng sức mạnh lớn, chỉ trong chốc lát, hai người đều đánh cho đối phương mặt mũi bầm dập, quần áo cũng xé tả tơi.
Dương Nguyên Khánh thấy bọn họ còn muốn xông lên, vội vàng ngăn bọn họ lại:
- Hai vị, đừng đánh nữa, nể mặt ta đi!
- Ta không muốn gây rối!
Trình Giảo Kim hầm hầm nói:
- Vừa rồi gã dùng khuỷu tay huých ta một cú, gần như làm gãy cả xương sườn ta. Ông mày hận nhất là loại tiểu nhân đả thương người sau lưng.
- Bán than vô lại, ngươi nói ai là tiểu nhân?
Đơn Hùng Tín chỉ vào y mắng to.
- Ông mày đen, nhưng là đen đẹp, ngươi xem mặt ngươi kìa, đỏ như đít khỉ vậy.
Đơn Hùng Tín giận dữ, đẩy Tần Quỳnh ra, xông lên trước đánh. Trình Giảo Kim cũng không yếu thế chút nào, vung mạnh cánh tay muốn đấu một trận đến cùng. Chuyện này, Dương Nguyên Khánh cũng có chút giận, hắn tay năm tay mười, động tác nhanh như con báo, mỗi bên một cú đấm khiến hai người đều ngã nghiêng trên mặt đất.
- Nếu không nể mặt ta, thì đừng trách ta không khách khí!
Đơn Hùng Tín chậm rãi đứng lên, áy náy ôm quyền nói với Dương Nguyên Khánh:
- Nguyên Khánh, thật có lỗi. Con người ta bộc trực, ta sẽ không ngồi cùng một chỗ uống rượu với người ta không quen nhìn. Nguyên Khánh, ngươi là huynh đệ của ta, hôm nào ta sẽ xin lỗi ngươi, lần này ta xin cáo từ trước.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, cũng không miễn cưỡng y,
- Được rồi! Hôm nào ta lại mời riêng ngươi uống rượu vậy.
Đơn Hùng Tín hung hăng trừng mắt liếc nhìn Trình Giảo Kim một cái, xoay người xuống lầu rồi đi. Dương Nguyên Khánh lại hỏi Tần Quỳnh,
- Tần Đại ca, huynh cũng muốn đi sao?
Tần Quỳnh cười cười,
- Ta uống rượu cùng đệ.
Dương Nguyên Khánh mời hai người ngồi xuống, quay đầu lại nói với tiểu nhị đứng ở phía sau hắn:
- Tất cả tổn thất tính vào hóa đơn của ta, ta sẽ bồi thường.
Trình Giảo Kim thở dài một hơi,
- Nhị Hiền Trang kia đơn giản chỉ là có hai tiền thôi, nếu ta cũng có tiền, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tình nguyện quỵt nợ nhà trọ sao?
Dương Nguyên Khánh cười vỗ vỗ bờ vai của y, an ủi y nói:
- Đừng để ở trong lòng, lão Đơn là người thẳng tính. Còn người âm hiểm thực sự, trong lòng đã có phản cảm với đệ, sẽ không biểu hiện ra ngoài đâu, mà sẽ đâm đệ một dao ở sau lưng, chứ không đánh nhau với đệ đâu, đánh xong là xong, biết không?
Tần Quỳnh ở bên cạnh khẽ mỉm cười,
- Trình lão đệ, vừa rồi Nguyên Khánh hỏi ngươi có muốn đi thành Đại Lợi cùng đệ ấy hay không.
Trình Giảo Kim gãi đầu,
- Đi chứ! Vậy đệ đưa mẹ già cùng đi.
Trình Giảo Kim rất có cảm tình với Tần Quỳnh, không chỉ vì bọn họ có giọng nói giống nhau, mà vì Tần Quỳnh ở Sơn Đông thanh danh cực vang, lại có hoàn cảnh khó khăn, Trình Giảo Kim sớm ngưỡng mộ từ lâu. Hơn nữa y cảm thấy Tần Quỳnh và Đơn Hùng Tín kia chọn người kết giao bằng hữu không giống nhau. Tần Quỳnh đối xử chân thành với người ngoài, không bởi vì gã nhà nghèo, không có tiếng tăm gì mà xem thường gã. Tần Quỳnh tuy rằng nói không nhiều lắm, nhưng Trình Giảo Kim có thể cảm nhận được gã dùng tấm lòng chân thành đối đãi với người khác.
- Tần Đại ca, kỳ thật nói một cách thành thật, kỳ thi Võ Cử này phải làm thế nào đây. Nghe nói là làm thị vệ cho Hoàng đế lão nhân, mỗi người làm thị vệ này đều là thuộc những nhà quyền quý, người quê mùa không hậu thuẫn không bối cảnh giống như chúng ta, bao lâu mới đến lượt chúng ta lên chức, chi bằng không thi nữa.
Dương Nguyên Khánh cười gõ đầu y một cái,
- Tiểu tử, bản thân đệ không thi thì thôi, đệ không cần kéo cả người khác xuống nước.
Tần Quỳnh thở dài,
- Kỳ thật Trình lão đệ nói đúng, ta đã suy xét vấn đề này. Nói thật, ta rất mâu thuẫn, vốn dĩ ta không muốn thi cho lắm, nhưng hôm qua mẹ ta nhờ người mang một phong thư đến, lệnh cho ta phải thi, lệnh của mẹ thật là làm khó ta rồi!
Dương Nguyên Khánh nghĩ đến một việc, hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn không nói gì. Hắn cười chỉ vào Trình Giảo Kim, nói:
- Ta chỉ biết bắn tên, không biết dạy người bắn tên, huynh có thể thay ta dạy đệ ấy vài ngày hay không?
Ngày mai Dương Nguyên Khánh muốn đưa Nữu Nữu đi ao Khúc Giang du ngoạn, nhưng đem theo lão vịt đen Trình Giảo Kim này thì thật là mất cả phong cảnh. Hắn liền nghĩ giao Trình Giảo Kim nhờ cậy Đơn Hùng Tín, không ngờ bọn họ không hợp, đành phải nhờ Tần Quỳnh.
Tần Quỳnh cười gật đầu,
- Được thôi! Ta cũng biết mấy chiêu búa rìu, có thể giao lưu với đệ ấy một chút.
Trình Giảo Kim kỳ thật rất hy vọng Dương Nguyên Khánh để y tại Bùi gia, như vậy y còn có tiểu nương tử lông mày đậm kia. Tuy nhiên Tần Quỳnh cũng không tồi, y cũng muốn kết giao bằng hữu với Tần Quỳnh này. Y nhếch miệng cười với Dương Nguyên Khánh nói:
- Đại ca, huynh có thể cho đệ mượn chút tiền trước hay không, không thể tiêu tiền của sư phụ được.
Dương Nguyên Khánh cười ha hả, mò từ trong túi ngựa đeo ra 20 lạng vàng, ném cho y...
- Cho đệ, không cần đệ trả lại.
Trình Giảo Kim trợn tròn mắt, đây chính là 20 lạng vàng, mà tùy tay cho mình như vậy, Dương Nguyên Khánh thật sự là ông chủ lớn à!
Lúc này, từ cửa cầu thang truyền đến một âm thanh chạy trốn dồn dập, chỉ thấy Bùi Hành Nghiễm xuất hiện ở cửa cầu thang, phía sau y còn có một người cực kỳ cao béo, trẻ tuổi đi theo. Dương Nguyên Khánh liếc mắt một cái liền nhận ra người thanh niên này, chính là oan gia đối đầu với hắn từ nhỏ Dương Nguy.
Năm năm không gặp, dáng người y rất cao béo, so với hắn còn cao hơn một đoạn. Nói theo tiêu chuẩn của thời sau này chính là thân cao hai thước, nhưng bộ dáng lại vẫn giống như lúc nhỏ.
Thấy Bùi Hành Nghiễm đi tới phía mình, Dương Nguyên Khánh liền đứng dậy cười nói:
- Bùi huynh, là tìm ta sao?
Bùi Hành Nghiễm chỉ chỉ Dương Nguy ở phía sau,
- Là anh ta tìm đệ!
Ánh mắt Dương Nguyên Khánh dừng lại nhìn sắc mặt của Dương Nguy, vẻ mặt của Dương Nguy hơi xấu hổ, dù sao từ nhỏ là oan gia đối đầu. Nhưng trước đây đánh nhau, cũng không có nghĩa là sau khi lớn lên chính là kẻ thù. Dương Nguyên Khánh cười vỗ vỗ bả vai y:
- Lại đây cùng nhau uống chén rượu.
Dương Nguy lắc đầu,
- Nguyên Khánh, có chuyện ta muốn nói cho ngươi. Ta khuyên ngươi tốt nhất rời khỏi kinh thành, về thành Đại Lợi, hoặc là đi Lạc Dương tìm ông nội.
- Xảy ra chuyện gì?
Dương Nguyên Khánh thấy vẻ mặt y nghiêm trọng, cũng rút lại vẻ tươi cười.
Dương Nguy hít một hơi thật sâu,
- Hiện tại toàn bộ gia tộc đều đang tìm ngươi khắp nơi, rất có khả năng sẽ nghiêm trị ngươi.
- Dựa vào cái gì?
Dương Nguyên Khánh bình tĩnh hỏi han.
- Hình như có liên quan đến chuyện ngươi có được một trang viên, trong phủ mọi người đã tố cáo ngươi ở trước mặt Tam gia, nói ngươi phá hủy quy định của Dương phủ. Nghe nói không chỉ là phải thu hồi điền trang của ngươi, còn muốn xử phạt ngươi nghiêm khắc. Nguyên Khánh, ngươi đi đi! Mau rời khỏi kinh thành.
Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu, lại vỗ vỗ bờ vai của y cười nói:
- Cảm ơn huynh!
Dương Nguy tuy rằng hồi nhỏ hành vi không đứng đắn, nhưng y dần dần lớn lên, y cũng bắt đầu chán ghét kiểu bàn tán chuyện thị phi khắp nơi với lòng dạ ghen tị của mẫu thân, mà y càng sùng bái kẻ mạnh hơn. Khi y nghe nói Dương Nguyên Khánh đại triển thần uy, được Thánh Thượng phong làm thiên hạ đệ nhất tiễn, thái độ trong lòng y đối với Dương Nguyên Khánh liền có biến hóa tinh tế. Y muốn tìm Dương Nguyên Khánh để làm hòa, nhưng không có cơ hội. Mà hôm nay Bùi Hành Nghiễm dạy y bắn tên không ngờ có quen biết Dương Nguyên Khánh, y liền nói cho Dương Nguyên Khánh, hắn hiện tại đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm.
Dương Nguy cúi đầu, trên mặt lô ra một chút xấu hổ,
- Nguyên Khánh, chuyện trước đây, ta thật có lỗi.
Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười,
- Hẳn là đệ xin lỗi mới đúng, mỗi lần đều là đệ đánh huynh đến đầu rơi máu chảy mà.
Dương Nguyên Khánh lại quay đầu lại nói với Tần Quỳnh:
- Tần Đại ca, đệ muốn hồi phủ một chuyến, ngựa và hành lý của đẹ sẽ tạm thời để ở chỗ của huynh.
- Không thành vấn đề, đệ thoải mái đi!
Dương Nguy lại hoảng hốt,
- Nguyên Khánh, đệ còn muốn về phủ sao?
Dương Nguyên Khánh lại lạnh lùng cười,
- Từ nhỏ đến lớn, đệ có khi nào lâm trận mà chạy trốn chưa?
Dương Nguy nhìn ánh mắt lạnh lùng của Dương Nguyên Khánh, y bỗng nhiên nhớ tới trước đây Dương Nguyên Khánh dùng một cành củi đánh cho sáu người bọn họ đến đầu rơi máu chảy, y không khỏi cảm thấy tim đập nhanh.
Trong phòng chính của Dương phủ, hai mươi bốn người con cháu Dương phủ tụ tập trong một phòng, thương lượng cách xử phạt Dương Nguyên Khánh. Đây là đề tài thảo luận thứ hai, đề tài thảo luận thứ nhất là về điền trang kia, gần như tất cả con cháu Dương phủ đều muốn phải thu hồi điền trang lại. Cuối cùng dùng cách bỏ phiếu để quyết định, lấy hai mươi hai phiếu tuyệt đại đa số ý kiến thắng hai phiếu, quyết định thu hồi điền trang kia.
Có hai người bầu phiếu phản đối, một là em trai của Dương Huyền Cảm là Dương Huyền Tưởng, ông ta phản đối thu hồi điền trang kia. Ông ta cho rằng phụ thân làm chủ gia tộc, hẳn là càng hiểu quy định của gia tộc. Sở dĩ ông cho Dương Nguyên Khánh điền trang kia, tất nhiên là có nguyên nhân, hẳn là biết rõ ràng sự viếc rồi mới quyết định.
Tương tự, Dương Ước cũng bỏ phiếu phản đối. Ông ta cũng rất để ở trong lòng chuyện điền trang, huynh trưởng cho đã cho rồi, nhưng mấu chốt là ông ta phải thể hiện một thái độ khi gặp Hoàng đế.
Bởi vậy Dương Ước lại đề xuất, phải trừng phạt nghiêm khắc Dương Nguyên Khánh, mức độ nghiêm khắc phải đủ để cho người ta khiếp sợ. Nói cách khác, mức độ nghiêm khắc phải đủ để khiến Thánh Thượng vừa lòng.
- Ta kiên quyết phản đối xử phạt Nguyên Khánh!
Dương Huyền Tưởng đứng lên nói với mọi người:
- Chủ gia tộc coi trọng Nguyên Khánh cũng không phải một mặt cưng chiều, bởi vì Nguyên Khánh quả thật không giống bình thường, từ nhỏ đã không giống với chúng ta đang ngồi đây. Mọi người ngoại trừ Nhị thúc và Tam thúc ra, có người nào có được chức quan và huân tước mà không phải dựa vào công lao của chủ gia tộc mà có không, có ai là chính mình đạt được không? Nhưng Nguyên Khánh lại không, là nó nhiều lần lập được công lớn ở biên ải, từng bước tích lũy công lao làm được đến Thiên tướng, lại lập công trong chiến dịch bình định Hán Vương được phong tử tước. Ta cho rằng nếu nó không chỉ không phải là phiền toái của Dương gia, mà nó chính là hy vọng của Dương gia. Ta cảm thấy chúng ta không chỉ không thể xử phạt nó, mà gia tộc còn phải trọng thưởng nó.
Lời nói của Dương Huyền Tưởng khiến cho khắp đại sảnh nổi lên một trận xì xào, Dương Huyền Minh lạnh lùng nói:
- Tam đệ, đệ nói như vậy, chủ gia tộc khẳng định sẽ cao hứng, khẳng định sẽ trọng thưởng đệ, tốt! Chỉ có một mình Huyền Tưởng sáng suốt, những người khác đều là ngu ngốc!
- Đệ không có ý này!
Dương Huyền Tưởng cả giận nói.
- Được rồi, các ngươi không cần ầm ĩ.
Dương Ước cắt ngang cuộc tranh luận của bọn họ, thản nhiên nói:
- Vì sao phải nghiêm trị nó, để ta nói rõ lý lẽ nhé!