Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 143: Biết người biết ta

Dương Quảng đã biết kết quả cuộc chiến ở hồ Cáp Lợi. Ông ta biết Dương Nguyên Khánh giết Đạt Đầu Khả Hãn, nhưng chi tiết cụ thể ông ta lại không biết. Trưởng Tôn Thịnh sau khi trở về thì bẩm báo với tiên đế Dương Kiên, Dương Quảng lại không có ở đấy, Dương Kiên chết bệnh, việc còn lại chồng chất như núi, Dương Quảng lúc nào cũng bận rộn, nên lại không có thời gian hỏi đến trận chiến hồ Cáp Lợi. Đương kim Hoàng đế Nhiễm Can lại còn nói Dương Nguyên Khánh là vị khách tôn quý nhất của thảo nguyên, điều này làm trong lòng Dương Quảng hoặc nhiều hoặc ít hơi không thoải mái, ông ta phải biết nguyên nhân.

Trưởng Tôn Thịnh tuy rằng không phải một vị quan ngay thẳng, nhưng con người ông ta không xấu, quan hệ với Dương Nguyên Khánh cũng không tồi. Hơn nữa ông ta biết, công chúa Nghĩa Thành cũng là người hiểu chuyện, nếu lời của ông ta và lời của công chúa Nghĩa Thành không đồng nhất, liền sẽ khiến cho Thánh Thượng hoài nghi, ngược lại đối với ông ta bất lợi. Trưởng Tôn Thịnh liền không giấu diếm bất luận là điều gì, tường thuật báo cáo lại tỉ mỉ chuyện đã phát sinh bên hồ Cáp Lợi lại cho Dương Quảng. Đồng thời cũng phân tích lại một lần thế cục tinh tế lúc ấy giữa Đông Tây Đột Quyết cho Dương Quảng.

Cuối cùng ông ta nói:

- Việc tập kích đêm vào quân doanh của sứ giả Tây Đột Quyết là quyết định của Dương Nguyên Khánh. Vốn thần không tán thành lắm, nhưng sau đó xem ra, hành động này của hắn vô cùng quyết đoán, không thua gì cử chỉ Ban Trọng vào hang hổ bắt hổ con, thần khâm phục vô cùng.

Dương Quảng sau một lúc lâu không nói gì, lúc trước khi Dương Tố thỉnh cầu ông ta không cần nhớ công của cháu trai bên hồ Cáp Lợi, ông ta cũng không để ở trong lòng, trực tiếp đáp ứng lời thỉnh cầu của Dương Tố ngay. Trận chiến hồ Cáp Lợi cũng không có bất luận là ảnh hưởng gì đối với vương triều Tùy, thậm chí lúc ấy ngay cả báo cáo Dương Nguyên Khánh viết ông ta cũng không xem.

Mặc cho sự tình đã qua đi, nhưng hôm nay Trưởng Tôn Thịnh một lần nữa nói đến việc này, Dương Quảng vẫn như cũ có thể cảm nhận được chuyện lúc ấy và tình hình ở tiền tuyến chấn động lòng người. Cuối cùng, Dương Quảng liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Thịnh nói:

- Chuyện này vì sao bẩm báo lên trẫm chậm trễ vậy?

Trong lòng Trưởng Tôn Thịnh cười khổ một tiếng, việc này sao lại là trách nhiệm của ông ta, ông ta đã viết tấu chương đi sứ kể lại tỉ mỉ, làm sao ông ta biết được Dương Quảng cũng không biết việc này? Nhưng Trưởng Tôn Thịnh không dám phân trần, khom người nói:

- Vi thần biết tội!

- Thôi đi, trẫm không trách ngươi.

Dương Quảng đã đồng ý với Dương Tố, hiện tại lại tính sổ nợ cũ cũng không có gì nghĩa lý, ông ta lại nhìn thoáng qua Trưởng Tôn Thịnh, thấy râu tóc ông ta đã hoa râm, vẻ già nua đã xuất hiện, liền hỏi nói:

- Trưởng tôn tướng quân, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?

- Không dám, vi thần năm nay năm mươi tư tuổi.

Dương Quảng gật đầu, quả thật đã già rồi, ông ta cần tìm một trọng thần có thể tiếp nhận Trưởng Vũ Liệp trấn an Đột Quyết, trong đầu ông ta lại xuất hiện bóng dáng tư thế oai hùng lẫm liệt kia của Dương Nguyên Khánh.

- Về chính điện, chúng ta đi xem một cuộc thi bắn cung giữa ba nước, xem thử xem Dương Nguyên Khánh có thể mang đến cho trẫm niềm vui bất ngờ gì?

Trong đại điện, Dương Huyền Cảm gọi con trai lại, lặp lại dặn dò hắn,

- Nhớ kỹ lời nói của vi phụ, không thể quá kiêu ngạo, phải lịch sự nhường nhịn khách quý, cho dù thắng cũng phải thắng một cách khiêm tốn, phải cho người Đột Quyết cảm nhận được lễ nghĩa của chúng ta.

Dương Nguyên Khánh không phản bác phụ thân, nhưng hắn cảm giác phụ thân mặc dù là Hồng Lư Tự Khanh, mà không biết người Đột Quyết, nên thi bắn cung như thế nào, trong lòng hắn đã biết.

- Dương tướng quân, mời ngươi lại đây một chút.

Xa xa Dương Lệ Hoa vẫy vẫy tay với hắn, cô và công chúa Nghĩa Thành đứng chung một chỗ. Dương Nguyên Khánh vội vàng nói với phụ thân:

- Công chúa đang gọi con, con qua đó một chút.

- Đi đi!

Trong lòng Dương Huyền Cảm có chút rối loạn, không chỉ là bởi vì Dương Nguyên Khánh mà cũng là bởi vì chuyện thi bắn cung phức tạp. Thi bắn cung kiểu này trên danh nghĩa là giúp vui, trên thực tế nó lại là một kiểu đấu võ không chính thức, là đọ sức giữa ba quốc gia. Chuyện này có liên quan tế nhị, rất khó xử lý tốt, quan trọng hơn là, con của ông ta có thể gánh vác được trọng trách một cách tốt đẹp hay không?

Đúng vậy, Dương Huyền Cảm bỗng nhiên thấy vợ là Trịnh thị đang ngoắc gọi ông ta, trong lòng ông ta ngẩn ra, liền sợ sệt mà bước tới.

- Có chuyện gì?

Trịnh thị kéo chồng sang một bên, đi đến một chỗ ít người, hạ thấp giọng oán hận nói:

- Con trai chàng khiến chàng gặp đại họa rồi.

Dương Nguyên Khánh bước nhanh đi đến trước mặt hai vị Công chúa, thi lễ với các cô,

- Ty chức tham kiến công chúa Nhạc Bình điện hạ, tham kiến công chúa Nghĩa Thành điện hạ!

Lập tức ánh mắt hắn bất mãn dừng ở trên người Uất Trì, dường như đang trách cứ nàng vì sao không bẩm báo với chính mình, tự tiện rời khỏi thành Đại Lợi. Uất Trì Oản bị một phen chột dạ, cúi đầu.

Công chúa Nghĩa Thành đã thấy hết ở trong mắt, liền cười nói:

- Thế nào, không chịu cho ta người thuộc hạ này sao?

- Ty chức không dám, chuyện này là tự do của nàng ấy, nàng có thể lựa chọn, ta sẽ không ngăn nàng. Tuy nhiên tương lai nàng còn cần về thành Đại Lợi một chuyến, ta sẽ giúp nàng gạch bỏ quân tịch.

- Nguyên Khánh, không nói việc này nữa, công chúa Nghĩa Thành có lời muốn nói với ngươi.

Dương Lệ Hoa ở bên cạnh chuyển hướng đề tài của bọn họ.

Dương Nguyên Khánh lại nhìn thoáng qua Uất Trì Oản, lúc này mới khom người nói:

- Mời Công chúa điện hạ chỉ giáo.

Công chúa Nghĩa Thành hơi thở dài một tiếng, chậm rãi nói:

- Nguyên Khánh, dũng sĩ tỷ thí cùng ngươi kỳ thật cũng không phải người Đột Quyết, mà là người Hiệt Dát Tư, là thần cung thủ do đại tù trưởng Hiệt Dát Tư hiến cho Khải Dân Khả Hãn. Mặc dù y còn trẻ, nhưng năm năm tuổi y đã theo người lớn đi bắc cực băng giá săn gấu. Ở bắc cực thường xuyên nửa năm là đêm tối, luyện cho bọn họ thiên phú bắn tên vào buổi đêm. Phương pháp bắn cung của A Lạp Đồ này cực kỳ cao minh, hơn một tháng trước ở đại hội bắn tên trên thảo nguyên, bách phát bách trúng, đoạt được vị trí đứng đầu với ưu thế tuyệt đối, thắng người thứ hai tên Ô Đồ ước chừng hai mươi mũi tên. Ngươi hẳn là biết Ô Đồ, làm cho gã thiếu chút nữa xấu hổ tự sát.

- Đa tạ Công chúa, ty chức hiểu rồi, tuyệt đối sẽ không khinh địch!

Công chúa Nghĩa Thành cần dặn dò chỉ bảo chính là chuyện này... Nàng lo lắng Dương Nguyên Khánh khinh địch, nàng cười nói:

- Ta chỉ nói như vậy thôi, nói thêm nữa, Khải Dân Khả Hãn sẽ trách ta thiên vị nhà mẹ đẻ.

Dương Nguyên Khánh gật đầu, thi lễ với hai vị Công chúa đi, xoay người đi ra bên ngoài đại điện.

- Nguyên Khánh!

Dương Lệ Hoa lại gọi hắn lại, Dương Nguyên Khánh dừng bước chân cười hỏi:

- Công chúa điện hạ còn có chuyện gì chỉ bảo.

Dương Lệ Hoa khẽ mỉm cười,

- Bình tĩnh, đừng vội vàng nóng nảy!

Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu, bước nhanh rời đi, công chúa Nghĩa Thành nhìn bóng dáng hắn, hơi xúc động, thở dài hỏi:

- Đại tỷ, tỷ nói hắn sẽ thắng sao?

- Hắn nhất định sẽ thắng, ta có lòng tin đối với hắn.

Tuy rằng nói như vậy, những trong mắt Dương Lệ Hoa cũng hiện lên một chút lo lắng khó có thể che dấu.

Tại một góc chỗ ngồi của chủ nhà, sắc mặt Tề vương Dương Giản vẫn âm trầm, vẫn giữ một vẻ khiêm tốn, thực tế trong lòng y rất khẩn trương. Hoạn quan y phái đi ám sát Dương Nguyên Khánh đến nay tung tích vẫn không rõ, giống như tảng đá nặng trịch đè ở trong lòng y. Y sợ Dương Nguyên Khánh sẽ tố giác với phụ hoàng, cho dù phụ hoàng không xử phạt y, ấn tượng đối với y cũng sẽ xuống dốc không phanh.

Trong lúc Dương Giản tránh ở một góc uống rượu giải sầu, thì thủ hạ của y là Lương Sư Đô bước nhanh đến gần, ghé vào tai y nhỏ giọng nói:

- Đã lục soát toàn bộ vương phủ, không phát hiện thấy tung tích của Lý công công.

Mặt Dương Giản co giật một hồi, lại hỏi:

- Có thể ở chỗ Tấn vương hay không?

Lương Sư Đô trầm mặc một chút, nói:

- Người chúng ta sắp xếp vào ở bên cạnh Tấn vương cũng mất tích rồi... chúng ta không lấy được tin tức bên phía Tấn vương nữa.

"Rầm!" Dương Giản đập tay một phát lên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Làm sao lại thành như vậy?

- Điện hạ, nhưng chúng ta vẫn có một chút manh mối.

Thần kinh của Dương Giản rung lên, vội hỏi nói:

- Manh mối gì?

- Nghe nói một tiểu hoạn quan biết một chút manh mối... Chúng ta đang truy tìm tra hỏi người này.

- Nhanh lên, nhất định phải bắt lấy tên tiểu hoạn quan này!

Giờ khắc này, tiểu hoạn quan này liền dường như trở thành cọng rơm cứu mạng Dương Giản. Hiện tại điều y lo lắng không phải Dương Nguyên Khánh, mà là đại ca của y là Dương Chiêu. Người y mai phục bên cạnh Dương Chiêu mất tích, rất rõ ràng, Dương Chiêu đã bắt đầu nhúng tay vào chuyện này... Rất có khả năng Lý công công mất tích đã ở trong nơi ở của Dương Chiêu, khiến Dương Giản lòng nóng như lửa đốt.

Dương Nguyên Khánh đi ra bên ngoài điện... Bên ngoài điện là một quảng trường diện tích gần tám mẫu, trong bóng đêm, hơn một trăm thị vệ đang bận rộn bố trí sân thi bắn cung tên. Bắn cung tên buổi đêm chủ yếu tỷ thí bắn cháy đầu hương, trong vòng sáu mươi bước, một mũi tên bắn trúng đầu hương, bởi vì không có vật tham chiếu, bắn cung ban đêm bách phát bách trúng so với ban ngày còn gian nan hơn... Hơn nữa cưỡi ngựa bắn cung, bắn cung trong lúc chạy ở tốc độ cao, điều này yêu cầu cung thủ không chỉ có phương pháp bắn cung cao siêu, ánh mắt nhạy bén, còn phải có kỹ thuật khống chế ngựa tinh tế.

Còn cần một chút thời gian để bố trí sân đấu, Dương Nguyên Khánh đi đến trước mặt Vũ Văn Thành Đô. Vũ Văn Thành Đô thân mình cao lớn, khuôn mặt không nói không cười, cho tới bây giờ hình tượng vẫn giống một gốc cây tùng lớn hiện ra trước mặt người đời. Hiện tại ông ta đã thăng chức lên Hữu Vệ tướng quân, được Dương Quảng rất tin cậy.

Chỉ có khi nhìn thấy Dương Nguyên Khánh... chiến hữu cũ này, trên mặt ông ta mới xuất hiện một nụ cười hiểu ý,

- Ta đã phái người đi Dương phủ lấy cung tên của ngươi, còn có ngựa của ngươi, lập tức sẽ được đưa tới.

- Đa tạ!

Hai người đều là cao thủ, biết rõ đạo lý sai một ly, đi một ngàn dặm, chỉ có dùng cung tên và con ngựa quen thuộc của chính mình, mới có thể phát huy hết mức độ. Nếu Dương Nguyên Khánh muốn thắng được trong cuộc thi bắn cung này, hắn chỉ có thể dùng cung tên của chính mình.

- Còn có người Cao Cú Lệ kia, ngươi phải để tâm tới y, y cũng là cao thủ chân chính.

Dương Nguyên Khánh hướng ánh mắt theo Vũ Văn Thành Đô nhìn ra ngoài mấy chục bước. Dũng sĩ Cao Cú Lệ đang đứng ở bậc thang mặc áo choàng võ sĩ màu đen, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng, trên mặt không có một chút cảm xúc, cũng không để ý tới bất luận là một người nào xung quanh, làm cho người ta có cảm giác, y chính là một khối băng, là một pho tượng đá lạnh như băng.

- Tên y là gì vậy?

- Y là con trai của Uyên Thái Tộ, tên là Uyên Cái Tô Văn, tất cả mọi người đều gọi thẳng tên y là Cái Tô Văn, chỗ ở của y là gia tộc Uyên thị là đại gia tộc lớn thứ hai của Cao Cú Lệ, gần với vương tộc Cao thị. Người này mới chỉ có mười bốn tuổi, có thể giương bắn được cây cung nặng hai thạch rưỡi, phụ thân thổi phồng y có thể bắt sư tử giết hổ, ta cho rằng cũng không khoa trương, ngươi không thể khinh địch.

Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu, Cao Cú Lệ chủ động yêu cầu dự thi, nếu không có người có khả năng, bọn họ không có khả năng mạo muội như vậy.

Lúc này, một gã thị vệ dắt ngựa của Dương Nguyên Khánh đến đây, không chỉ mang cung tên của hắn tới, hơn nữa cả Phá Thiên Sóc của hắn cũng được mang tới. Dương Nguyên Khánh gỡ cây sóc dài từ yên ngựa xuống, giao cho Vũ Văn Thành Đô.

- Tạm thay ta bảo quản, nói không chừng ta còn phải cùng nó đánh một trận chiến!

Vũ Văn Thành Đô tiếp nhận cây sóc dài khẽ mỉm cười,

- Ta rất kỳ vọng ngươi có thể cùng nó đánh một trận chiến.

"Keng!"

Một tiếng kẻng vang lên truyền đến từ xa, đây là tiếng kẻng nhắc nhở chuẩn bị, Dương Nguyên Khánh xoay người lên ngựa, lấy cung tên khoác vào vai, phóng ngựa chạy như bay mà đi.

Cho tới bây giờ tiệc rượu luận võ chính là việc trọng đại làm người ta mong chờ. Giờ phút này, khách khứa ở hai khán đài mới bên cạnh cũng đều nghe thấy tin tức. Mấy ngàn vị quan khách vây quanh hai bên quảng trường, khe khẽ thì thầm vụng trộm, bàn luận về ba vị cung thủ. Cuộc thi bắn cung trọng đại được mọi người chờ đợi kỳ vọng đầy cõi lòng này bắt đầu.

Chỗ ngồi cho khách quý cũng đã được sắp xếp tốt, ở trên bậc thang trước đại điện, đã bày hơn mười ghế ngồi có chỗ dựa. Dương Quảng dẫn theo vợ là Tiêu Hậu ngồi ở chính giữa, phía sau bên trái là Khải Dân Khả Hãn và Khả Đôn công chúa Nghĩa Thành, bên phải còn lại là Uyên Thái Tộ, vẫn như cũ cùng đi với Hồng Lư Tự Khanh Dương Huyền Cảm, còn những người thân phận cao quý khác trong hoàng thất thì chia ra ngồi ở hai bên.

Nhiễm Can thận trọng vô cùng, ông ta thấy nhóm phụ nữ quần áo mỏng manh, phỏng chừng khó chịu được đêm lạnh cuối mùa thu, liền cười nói với Dương Quảng:

- Bệ hạ, đã đến giờ rồi, chúng ta mau chóng bắt đầu đi!

Dương Quảng vuốt râu gật gật đầu,

- Được rồi! Có thể bắt đầu.