Dương Lệ Hoa từ cửa bên đi ra, nhìn xung quanh rồi rẽ sang một lối toàn bóng cây để đi. Dương Nguyên Khánh vẫn chưa đi xa, đang đợi nàng, đợi nàng đi cách xa cửa một đoạn thì chạy nhanh tới đuổi theo.
- Công chúa điện hạ!
Dương Lệ Hoa quay đầu lại nhìn hắn một cái rồi thản nhiên nói:
- Thọ yến đã bắt đầu rồi, ngươi còn chưa đi sao?
Dương Nguyên Khánh quỳ gối xuống hành lễ, trong lòng vô cùng cảm kích nói:
- Đa tạ công chúa điện hạ cứu giúp!
Dương Lệ Hoa ngưng mắt lại nhìn hắn một lát rồi lại quay người bước tiếp, hai người cung nữ phía trước đốt đèn lồng lên, đi được mười mấy bước chỉ nghe thấy tiếng dịu dàng truyền tới.
- Ngươi đi theo ta!
Dưới bóng cây dầy đặc, hai ngọn đèn lồng tỏa ra ánh sáng màu vàng cam, đan xen lên người Dương Lệ Hoa. Chiếc váy trắng như tuyết, bước đi nhẹ nhàng giống như tinh linh trong màn đêm tĩnh mịch. Bốn phía rừng cây âm u, mỗi một cây đều có một sinh mạng, tất cả đều như đang thi lễ với vị tinh linh Công chúa này.
Bọn họ chậm rãi bước đi nhưng lại khiến cho Dương Nguyên Khánh như mộng như ảo, sinh ra một cảm giác không thực tế.
Đi sâu vào sân, một loạt ánh đèn chiếu sáng trước mắt Dương Nguyên Khánh làm cho hắn đột nhiên trở vềthế giới hiện thực. Trước mắt là một tiểu lầu 3 tầng 8 góc, các góc mái của từng tầng uốn cong lên đều được treo đèn lồng, làm cho tiểu lầu sáng như ban ngày. Nơi đây là chỗ Dương Lệ Hoa ở tạm, nhìn được ra nàng không thích nơi đây lắm nếu không nàng sẽ ra lệnh cho mọi người bỏ hết các đèn treo đó xuống.
Trước cửa có tám cung nữ đứng ở đó, thấy chủ nhân về đồng loạt khom người hành lễ, một ả cung nữ đứng đầu nói:
- Công chúa điện hạ, vừa rồi Phong xá nhân có tới nói là Thọ yến đã bắt đầu mời Công chúa điện hạ mau qua đó.
Phong xá nhân chính là Nội sử xá nhân Phong Đức Di, chịu trách nhiệm chủ trì chủ điện ngày hôm nay. Dương Lệ Hoa gật đầu nói,
- Ta biết rồi!
Nàng dẫn Dương Nguyên Khánh lên thẳng phòng khách trên tầng hai, Dương Lệ Hoa quay đầu lại cười nói:
- Ngồi trước đi! Ta đi thay bộ đồ.
Bố trí trong phòng khách hết sức đơn giản, sát tường là một bình phong, hai bên đặt hai bình sứ cao. Trên tường màu trắng treo mấy bức tranh sơn thủy, ngoài ra dưới sàn còn có 2 chiếc đi văng bằng gỗ. Một cung nữ dâng trà tới, Dương Nguyên Khánh vội vàng ngồi xuống gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Một lát sau, Dương Lệ Hoa dẫn theo hai cung nữ tâm phúc từ sau tấm bình phong đi ra. Nàng đã thay một bộ váy dài màu xanh đậm, toát ra vẻ đoan trang xinh đẹp chưa từng có, không vương chút bụi trần, làm cho Dương Nguyên Khánh không khỏi trầm trồ khen ngợi. Tất cả những người con gái mà hắn từng gặp, luận về khí chất cao nhã không ai có thể sánh được với Nhạc Bình công chúa.
- Để Dương Tướng quân phải chờ lâu rồi!
Vừa rồi ở trước mặt Tiêu Hậu nàng còn gọi Dương Nguyên Khánh là Nguyên Khánh. Lúc này lại gọi là Dương tướng quân làm cho Dương Nguyên Khánh có chút không quen, hắn hạ thấp người xuống cười nói:
- Công chúa điện hạ cứ gọi thần là Nguyên Khánh đi, như vậy thần sẽ cảm thấy thân thiết hơn.
Dương Lệ Hoa nhẹ nhàng cười nhưng lại không trả lời hắn, nàng trầm tư một lát rồi đột nhiên hỏi hắn:
- Chuyện vừa rồi ngươi có hối hận không?
Dương Nguyên Khánh biết nàng đang nói tới chuyện của Tiêu Hậu liền gãi gãi đầu cười khổ một tiếng nói:
- Nói thật thần có hơi hối hận.
Dương Lệ Hoa đưa bàn tay búp măng trắng như ngọc ra nâng chén trà lên miệng thổi cho những lá trà nhẹ nhàng di chuyển trong làn nước trong xanh. Sau đó đưa vào miệng nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mắt cũng không ngước lên từ từ hỏi lại hắn:
- Tại sao?
- Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, những việc vừa rồi thần làm là tự dồn mình vào chân bức tường sắp đổ.
- Ngươi nói không sai, đắc tội với Hoàng Hậu nương nương không phải chuyện đùa. Mặc dù con người Hoàng Hậu nương nương khá tốt nhưng con đường làm quan của ngươi sẽ gặp phải gian nan.
Đôi mi dài của Dương Lệ Hoa hơi nhướn lên, ánh mắt nhìn vào Dương Nguyên Khánh, chậm rãi hỏi:
- Ngươi sẽ xin lỗi Hoàng Hậu nương nương chứ?
- Vừa rồi chẳng phải thần đã xin lỗi sao?
Trong mắt của Dương Nguyên Khánh hiện ra ý cười ngang bướng.
Dương Lệ Hoa không nhịn được cũng cười nhưng nụ cười của nàng chỉ nở ra chốc lát rồi biến mất. Nàng lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng như cũ nói:
- Ta muốn nói là giả sử thời gian quay trở lại, quay lại cảnh tượng lúc ngươi đối diện với Tiêu Hậu trước khi ta đến thì lúc đó ngươi có xin lỗi không?
Dương Nguyên Khánh cúi đầu trầm tư một lúc rồi nhẹ lắc đầu nói:
- Không, thần nghĩ thần sẽ không xin lỗi.
- Tại sao?
Ánh mắt dịu dàng của Dương Lệ Hoa đột nhiên thay đổi trở nên sắc bén nhìn vào thái độ của Dương Nguyên Khánh,
- Vừa rồi ngươi chẳng nói là hối hận đứng dưới bức tường sắp đổ sao?
- Thần đúng là có hơi hối hận nhưng để lựa chọn lại thì thần nghĩ thần vẫn sẽ không cúi đầu, quyết không xin lỗi.
- Ngươi thực sự là hơi ngốc!
Dương Lệ Hoa thở dài nói,
- Sao phải như vậy chứ? Vì một thanh kiếm mà đắc tội với Hoàng Hậu, chôn vùi con đường làm quan của mình, thật là không sáng suốt. Ta chưa từng gặp người nào lại ngốc như ngươi, chẳng hiểu chút nào về quan trường cả.
Dương Nguyên Khánh ngẩng đầu lên nhìn Dương Lệ Hoa, ánh mắt của hắn trở nên dứt khoát lạ thường,
- Công chúa điện hạ, thần Dương Nguyên Khánh là người có tính ngang bướng, lúc đó thần đã quyết định từ quan rồi. Vì một chức quan mà bắt thần phải cúi đầu nhận tội là tuyệt đối không thể!
Cuối cùng trên mặt Dương Lệ Hoa cũng nở một nụ cười rạng rỡ, một nụ cười thực sự, nó chứa đầy sự tán thưởng, nàng giơ ngón tay cái lên và nói:
- Nguyên Khánh, ngươi thực sự không làm ta thất vọng, ngươi không vì quyền quý mà khom lưng, dám làm dám chịu, đúng là một đại trượng phu!
Dương Nguyên Khánh ngây người ra, hắn không ngờ rằng vừa rồi là Nhạc Bình công chúa thử hắn. Trong lòng hắn thầm kêu lên may mắn, đồng thời cũng có chút cảm động. Làm sao mà hắn không lo lắng Tiêu Hậu sẽ báo thù hắn chứ? Nhưng thời khắc Dương Lệ Hoa giải cứu cho hắn thì hắn đã nghĩ tới sẽ lấy Dương Lệ Hoa làm chỗ dựa vững chắc.
Chỉ có điều vừa rồi Dương Lệ Hoa liên tiếp hỏi cũng khiến cho hắn lạnh cả người. Nhưng lúc này đây đám mây mù ấy đã tan biến đi, hắn rốt cục cũng hiểu ra, chỗ dựa của hắn không chỉ có ông nội mà Nhạc Bình công chúa cũng trở thành chỗ dựa cho hắn. Sức khỏe của ông nội yếu cũng chẳng ủng hộ được mấy năm, trước khi hắn trưởng thành trở nên một cây đại thụ che trời thì hắn cần một cây đại thụ càng to hơn nữa để che trở bão táp cho hắn. Mà Dương Lệ Hoa không nghi ngờ gì chính là cây đại thụ to lớn có thể che trở gió bão cho hắn.
Trong lòng Dương Nguyên Khánh vui mừng khôn xiết, hắn lại đứng dậy quỳ gối xuống hành lễ,
- Đa tạ Thiên kim công chúa khen ngợi!
- Không được đa lễ, ngồi xuống đi!
Tính cách của Dương Lệ Hoa ngay thẳng chính trực, ghét dối trá, nàng hận nhất là loại đàn ông vì danh lợi mà đánh mất dũng khí của mình. Hôm nay Dương Nguyên Khánh ở trước mặt Tiêu Hậu đã làm cho nàng cảm động, khiến trong lòng nàng vô cùng yên mến và thích thú đối với Dương Nguyên Khánh.
Nàng thở dài nói:
- Là Chiêu nhi nói cho ta biết ngươi đang gặp nguy hiểm, vốn dĩ ta chỉ muốn trả lại ơn tình Kim Lân Kiếm của ngươi nhưng khi ta thấy ngươi vì một thanh kiếm khác mà kháng cự với Hoàng Hậu Đại Tùy tới cùng làm cho ta đột nhiên ý thức được tình cảnh lúc ngươi trả thanh Kim Lân Kiếm cho ta không phải là muốn lấy lòng ta. Quả thực đúng như ngươi nói, một thanh kiếm quyền thế mãi mãi không thể nào quan trọng hơn thân tình. Lúc đó ta thấy rất cảm động, Nguyên Khánh ngươi khiến cho ta thấy một nam nhi coi danh lợi là rác rưởi, trọng tình trọng nghĩa, đây chính là món quà mừng thọ ý nghĩa nhất mà ta nhận được hôm nay.
Dương Nguyên Khánh gãi đầu cười khổ nói:
- Công Chúa điện hạ … Thần cũng không phải là người coi danh lợi là rác rưởi đâu, thần cũng muốn thăng quan phát tài mà!
Dương Lệ Hoa cười vang giòn như âm thanh của chuông bạc reo trong phòng khiến cho mấy cung nữ đều hết sức kinh ngạc. Bọn họ hầu hạ Công chúa nhiều năm nay chưa bao giờ thấy Công chúa vui vẻ thoải mái như vậy,
- Được rồi!
Dương Lệ Hoa nửa đùa nửa thật cười nói:
- Việc thăng quan phát tài của ngươi cứ để ta lo.
Dương Nguyên Khánh trở lại chủ điện thì thọ yến đã bắt đầu từ lâu, đèn trong chủ điện sáng trưng, hàng trăm cây sáp thơm được làm thành ngọn nến khổng lồ chiếu đại điện sáng như ban ngày. Tiếng trống bừng lên, tiếng đàn tỳ bà thánh thót, hàng trăm vũ cơ từ Tây Vực tới đang nhẹ nhàng khởi vũ trong điện.
Quan khách hai bên, nhóm thì chụm đầu vào nhau thì thầm, nhóm thì cùng nhau tán gẫu cười lớn, tiếng cười vang khắp đại điện, vô cùng náo nhiệt.
Dương Nguyên Khánh nhìn thấy bàn mình ngồi vẫn trống không, trên chiếc bàn nhỏ bày đầy thức ăn, toàn là sơn hào hải vị. Có đặc sản cua Kim long phượng Tô Châu dâng; hải trùng, rau Minh Châu dâng; lưỡi lộc Liêu Đông dâng, còn có những món ăn nổi tiếng trong cung …vv. Cùng với các loại hoa quả nổi tiếng từ các vùng như lê Gia Khánh, anh đào Tây Thục, quýt ngọt Kinh Châu, nho Tây Vực. Tất cả các loại trái cây đều là loại hiếm.
Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, hắn định rót rượu cho mình thì đột nhiên nghĩ tới lời của Tấn Vương bèn giơ tay lên vẫy ả cung nữ đứng đó không xa.
Cung nữ tiến lên thấp giọng hỏi:
- Xin hỏi Tướng quân cần gì?
Dương Nguyên Khánh chỉ vào bình rượu nói,
- Vừa rồi có con thiêu thân bay vào, ngươi rửa sạch đi giúp ta, đổi bình rượu khác cho ta.
Cung nữ gật đầu nhận lấy bình rượu rồi đi, một lát sau ả lại mang một bình rượu khác tới và cười nói:
- Tướng quân, mời uống bình này, bình này vừa lấy trong tủ lạnh ra.
Dương Nguyên Khánh sờ vào bình rượu thấy lạnh tay trong lòng hắn rất thích thú, không ngừng cảm ơn. Ả cung nữ chỉ cười rồi đổi cho hắn một cái cốc khác và rót rượu cho hắn, để bình rượu sang một bên rồi từ từ lui xuống.
Dương Nguyên Khánh chậm rãi thưởng thức cốc rượu ngon mát lạnh, quả là cốc rượu ngon nhất từ trước tới giờ hắn được uống. Đúng lúc này hắn đột nhiên nhìn thấy một tiểu cô nương chạy tới phía hắn, chính là muội muội của hắn Dương Giao Nương. Giao Nương là do Trịnh phu nhân sinh nhưng tính tình nàng phúc hậu, hồn nhiên chân chất nên Dương Nguyên Khánh rất thích nàng.
- Giao Nương, có việc gì vậy?
Hắn cười hỏi nàng.
- Tam ca ca, mẹ gọi anh qua đó một chút.
Là Trịnh phu nhân cho gọi hắn, Dương Nguyên Khánh nhìn qua đám vũ cơ thì thấy Trịnh phu nhân ngồi trên hàng đầu tiên phía đối diện, ánh mắt bà sầm xuống lạnh lùng như đang có suy nghĩ.
Trong lòng Dương Nguyên Khánh không vui bèn lắc đầu cười nói với Giao Nương:
- Ta vừa từ bên ngoài về, để ta ăn chút gì đó uống vài chén rượu xong rồi ta sẽ tự qua đó.
- Tam ca ca, huynh đi với muội luôn đi, lát quay lại ăn sau.
Giao Nương nắm cổ tay hắn rồi kéo đi, Dương Nguyên Khánh bất đắc dĩ đành đứng dậy rồi gõ nhẹ một cái lên đầu nàng cười nói:
- Tiểu nha đầu này, chẳng thông cảm cho người khác chút nào cả, sau này làm sao mà gả ra ngoài đây chứ?
Giao Nương cười hi hi kéo Nguyên Khánh đi, rất nhanh họ đã vòng qua ngoài điện đi tới, đến trước mặt Trịnh phu nhân Dương Nguyên Khánh nói:
- Mẫu thân đại nhân tìm con có việc gì vậy?
Thái độ của Dương Nguyên Khánh rất khách khí, mấy vị phu nhân của các quan thần bên cạnh đều nhìn hắn. Hắn cố gắng kiềm chế nỗi phiền muộn trong lòng giữ chút thể diện cho Trịnh phu nhân.
Trịnh phu nhân nhìn sang hai bên rồi chỉ vào một chỗ trống nói,
- Ngươi ngồi xuống đi ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Trịnh phu nhân mới vừa từ chỗ Tiêu Hậu về, mặc dù thái độ của Tiêu Hậu đối với bà vẫn rất khách khí nhưng Trịnh phu nhân vẫn cảm nhận được sự bất mãn trong lòng Tiêu Hậu. Tiêu Hậu bảo bà là quản thúc Dương Nguyên Khánh cho tốt, sau đó Trịnh phu nhân lại âm thầm hỏi một tên thái giám mới biết là Nguyên Khánh chống đối Hoàng Hậu làm cho Tiêu Hậu giận tím mặt, Dương Nguyên Khánh còn xuýt nữa bị giết.
Trịnh phu nhân không tránh khỏi cảm giác vừa tức giận vừa lo sợ. Bà có thể mặc kệ Dương Nguyên Khánh nhưng Dương Nguyên Khánh đắc tội với Hoàng Hậu. Điều này không nghi gì nó ảnh hưởng trực tiếp tới lợi ích của nhà họ Dương. Hoàng Hậu sẽ tính món nợ này lên đầu bà, lên đầu nhà họ Dương.
- Vừa rồi vì sao ngươi đắc tội với Hoàng Hậu?
Trịnh phu nhân là người sĩ diện, không dám lớn tiếng trách mắng hắn mà nghiến răng thấp giọng nói.
Sau một hồi lâu Dương Nguyên Khánh mới nói:
- Việc này không liên quan tới mẫu thân nên người không cần hỏi đến.
- Cái gì mà không liên quan tới ta chứ?
Trịnh phu nhân càng phẫn nộ hơn:
- Vừa rồi Tiêu Hoàng Hậu đã cho gọi ta, ngươi nói mau rốt cuộc thì ngươi đã làm cái gì?
Một khi Trịnh phu nhân tức giận thì lông mày sẽ dựng hết lên, cộng thêm hai gò má cao và đôi môi mỏng, bộ dạng ghê gớm được lộ ra không sót điểm nào. Trong lòng Dương Nguyên Khánh cảm thấy vô cùng buồn bực, hắn đứng lên nói:
- Phu nhân, nếu không còn chuyện gì khác thì con xin đi trước.
- Đứng lại!
Trịnh phu nhân quát khẽ một tiếng,
- Ngươi phải đi cùng ta tới xin lỗi Hoàng Hậu ngay bây giờ.
Dương Nguyên Khánh trầm mặt xuống chẳng thèm để ý tới Trịnh phu nhân rồi xoay người bỏ đi, mấy vị quan phu nhân ngồi cạnh phát hiện có gì đó khác thường, đồng loạt đều nhìn sang Trịnh phu nhân rồi chụm đầu lại thì thầm to nhỏ. Sắc mặt Trịnh phu nhân xanh tái, đến cả lớp phấn dầy trên mặt cũng không che được.
Lúc này, thê tử của Trịnh Thiện Nguyện là Thái thị lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Trịnh phu nhân,
- Nguyên Khánh xảy ra chuyện gì mà khiến muội lại trách mắng hắn như vậy?