Y đã nhàn rỗi hai năm nay rồi. Bây giờ tân hoàng đế đăng cơ, tất nhiên sẽ đại xá thiên hạ. Như vậy thì ngày y ngẩng đầu lên đã đến rồi. Y hy vọng Độc Cô gia và Vân gia có thể cùng đề cử y với Thánh Thượng, như vậy thì việc y tái nhậm chức tuyệt đối sẽ không có sai sót nhầm lẫn.
Khi hai người đang nói chuyện thì Độc Cô Hàn đi đến, hành lễ với phụ thân:
Độc Cô La biết Hạ Nhược Bật đã đến lâu. Ông ta cũng biết Hạ Nhược Bật tìm mình để làm gì. Ông ta vốn cũng không nhiệt tình với chuyện này lắm. Ông ta cho rằng Hạ Nhược Bật không để ý gì đến thân phận mình mà lại đi tranh đấu với một vãn bối hậu sinh. Nhưng khi nghe y nói đối phương lại là cháu của Dương Tố thì suy nghĩ của ông ta liền có sự thay đổi. Nếu như có thể dùng chuyện này để kiềm chế Dương Tố thì cũng chẳng phải là chuyện không hay.
Độc Cô La gật gật đầu:
- Mời ông ta vào!
Nguyên Trụ còn chưa kịp nói đến việc muốn một chức quan thì liền đã bị khách không mời mà đến Hạ Nhược Bật chặn ngang, trong lòng liền rất không vui, nhíu mày hỏi:
- Ông ta đến đây làm gì?
Nguyên Trụ cũng không biết chuyện đấu võ tại sàn vật trưa nay, Độc Cô La liền kể lại chuyện này một cách đơn giản với Nguyên Trụ. Ông ta lắc đầu nói:
- Chúng ta đều không ngờ lão đệ Hạ Nhược lại có thể như thế, rõ ràng là tuổi đã cao rồi mà vẫn không chịu già, vẫn muốn cùng đánh cuộc sinh tử với Dương Nguyên Khánh, kết quả lại bị nhục. Điều này vô cùng nhục nhã, ta thấy còn khó chịu hơn cả việc ông ta bị giết.
Nguyên Trụ năm đó bị bãi miễn chính là một tay Dương Tố chủ đạo.Y có mối thù vô cùng sâu đậm với Dương Tố. Nghe nói cháu của Dương Tố làm nhục Hạ Nhược Bật thì y không khỏi giận tím mặt:
- Một thằng nhãi mà lại dám làm nhục một công thần Đại Tùy như thế, thật là phản thiên!
Độc Cô La nhìn chăm chăm vào y với ánh mắt thương hại một lúc lâu rồi ông ta mới thản nhiên hỏi:
- Ông thực sự quyết giết hắn?
Chữ giết mà Độc Cô La nói đến ở đây không phải là giết trong sự đấu tranh công bằng mà là ám sát, dùng thủ đoạn ám muội để giết Dương Nguyên Khánh. Ông ta biết Nhược Bật không có năng lực giết chết Dương Nguyên Khánh, cho nên y mới đến nhờ mình.
Hạ Nhược Bật trong mắt lóe lên tia quyết đoán, không do dự nói:
- Đúng vậy, tôi quyết giết chết hắn.
Độc Cô La vốn không muốn tham gia đến chuyện này. Nhưng Hạ Nhược Bật tự mình đến nhà xin giúp, lại quỳ xuống như thế, ông ta thấy ngại và cũng khó thoái thác.
Độc Cô La trầm tư một lát, lúc này mới gật đầu:
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, ánh trăng xuyên qua cửa sổ đi vào, trên bàn, trên mặt đất đều là hình bóng trăng xuyên qua hoa văn của cửa sổ. Dương Nguyên Khánh ngồi trên chiếc ghế cạnh tường, nhịp thở vô cùng đều đặn. Ánh trăng xinh đẹp chiếu rọi lên hắn, ánh trăng như một người phụ nữ dịu dàng rúc vào trong lòng hắn.
Lúc này, trong sân truyền đến tiếng gõ cửa:
- Nguyên Khánh công tử!
Hình như là quản gia đang gõ cửa ở bên ngoài, Dương Nguyên Khánh chầm chậm mở mắt, hắn đứng lên, bước nhanh ra đến sân mở cửa ra.
Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút. Hắn quay vào phòng lấy một con dao găm để vào trong người rồi cùng với quản gia đi ra phía ngoài cổng.
Dương Nguyên Khánh bước nhanh đi ra cổng, liền nghe thấy tiếng của Dương Chiêu:
-Nguyên Khánh, bên này!
Hóa ra là Tấn vương. Điều này khiến Dương Nguyên Khánh thở nhẹ ra, bước nhanh đi lên trước, khom người thi lễ nói:
- Tham kiến điện hạ!
- Ngươi lên xe đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Dương Nguyên Khánh kéo cửa chiếc xe ngựa ra rồi lên xe. Chiếc xe chuyển động, chầm chậm đi về phía bên ngoài phường.
Bên trong xe ngựa, Dương Chiêu vẻ mặt có chút trầm trọng, nói với Nguyên Khánh:
- Ta vừa mới nhận được tin, Hạ Nhược Bật đến phủ Độc Cô La.
Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng:
- Ông ta còn chưa từ bỏ ý định sao?
- Ông ta đương nhiên sẽ không từ bỏ. Ngươi làm mất thể diện của ông ta trước hàng vạn người, ông ta chỉ có thể càng kiên định muốn giết ngươi mà thôi.
Dương Chiêu cười cười, lại nói:
- Tuy nhiên còn có một tin nữa. Ta không ngờ Độc Cô La không ngờ lại đồng ý giúp ông ta. Thật sự không ngờ, như thế thì sẽ đỡ cho chúng ta rất nhiều phiền toái.
Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn anh ta. Những lời nói này của Dương Chiêu chẳng khác nào có ý nói anh ta đã cài thân tín ở bên cạnh Độc Cô La. Hoặc là Dương Quảng đã có đường dây ngầm?
- Ý của điện hạ là, Độc Cô La đích thân đối phó tôi?
- Ông ta sẽ không đích thân ra tay đâu, chỉ là hỗ trợ thôi. Đối phó với ngươi chắc chắn là người của Hạ Nhược Bật.
- Cái này thì ta thực sự không biết, nhưng Độc Cô La làm việc vô cùng quyết đoán. Theo lẽ thường mà đoán thì nhanh nhất chắc là ngày mai.
- Vậy chúng ta nên đối phó thế nào?
- Ngươi không cần lo lắng, nếu có tiến triển sớm nhất thì ta sẽ thông báo cho ngươi, tuyệt đối không thể để bọn họ thực hiện được...
Hai viên quan cáo từ ra về. Dương Nguyên Khánh quay trở về phòng thu dọn đồ đạc. Đồ đạc của hắn rất ít, trong chốc lát liền đã thu dọn xong. Nhưng hắn không đi ngay, hắn vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi điều gì đó.
Ước chừng hơn nửa canh giờ sau, người gác cổng lại chạy tới bẩm báo:
- Nguyên Khánh công tử, bên ngoài có ba xe ngựa đến, nói là đồ của công tử mua.
Dương Nguyên Khánh lập tức đứng dậy dẫn ngựa đi ra ngoài cổng phủ. Bên ngoài cổng phủ có ba chiếc xe ngựa trang hoàng bình thường, không có khác biệt gì với những xe ngựa vận chuyển hàng bình thường, không có cửa sổ xe, chỉ có một lỗ thông khí nhỏ, trên tường dán một tấm giấy niêm phong, bên trên có dấu ấn hồng của chợ Lợi Nhân, rất hiển nhiên là một xe ngựa vận chuyển hàng.
Ở bên cạnh hai chiếc xe ngựa có mười hai tên tùy tùng áo đen, trên người là trang phục của gia đinh Dương phủ.
- Công tử, đây là mua thứ gì vậy?
Người gác cổng tò mò cười hỏi.
- Ta mua mấy trăm cân lá trà, ở thành Đại Lợi không có.
Dương Nguyên Khánh cười cười. Hắn mở cửa chiếc xe ngựa thứ hai, ngồi bên trong thùng xe. Rõ ràng chính là Tấn Vương Dương Chiêu, ở xung quanh anh ta chất đầy mấy bao lá trà.
- Không thể ngờ ta lại biến thành thương gia bán trà.
Dương Chiêu cười đùa nói.
- Điện hạ, Binh bộ lệnh cho tôi ngay lập tức quay về thành Đại Lợi.
- Ta biết rồi!
Nụ cười trên mặt Dương Chiêu biến mất. Anh ta nói với một ngữ khí thản nhiên:
- Ba trăm gia tướng nhà họ Hạ hôm nay khi trời chưa sáng đã ra khỏi thành rồi. Còn có mười chín người mặc áo xám bí ẩn. Mười chín người mặc áo xám này mới là sát thủ thực sự. Ta không đoán sai thì đây chính là Vân Cương Thập tam kỵ mà Độc Cô gia nuôi dưỡng. Ngoài ra sáu người còn lại chắc là gia tướng của Nguyên Trụ. Ngươi có đối phó được không?
- Vấn đề cá nhân của tôi không lớn, cùng lắm thì bỏ chạy, bọn họ cũng sẽ không đuổi kịp. Chỉ là…
Dương Nguyên Khánh có chút lo lắng nói:
- Chỉ là tôi lo lắng cho điện hạ. Không thì điện hạ đừng tiễn tôi nữa. Nếu chẳng may điện hạ xảy ra chuyện gì thì ty chức không thể chịu trách nhiệm được.
- Ngươi yên tâm đi! Ta chỉ là tiễn ngươi một đoạn ngắn thôi, sẽ không tiến vào vòng mai phục của bọn họ đâu.
Dương Nguyên Khánh phi người lên ngựa, phi nhanh cùng với ba chiếc xe ngựa và hai mươi mấy gia đinh áo đen cùng đi về Kim Quang Môn của Thành Tây.
Dương Nguyên Khánh vừa mới khởi hành không lâu, con cả của Hạ Nhược Bật là Hạ Nhược Thắng liền nhận được tin. Bên cạnh Hạ Nhược Thắng còn có một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi. Anh ta là con trai duy nhất của Độc Cô La tên là Độc Cô Khí. Độc Cô Khí là phụng chỉ mệnh lệnh của ông nội đến hỗ trợ Hạ Nhược gia hoàn thành hành động hôm nay.
Anh ta nhìn thấy Hạ Nhược Thắng hơi nhăn mày liền hỏi:
- Sao thế, có gì ngoài dự liệu sao?
Hạ Nhược Thắng lắc đầu:
- Không có gì ngoài dự đoán. Chỉ có điều có thêm ba chiếc xe vận chuyển hàng,bên trong dường như chứa đầy đổ gì đó, rất nặng, còn có cả niêm phong chợ Lợi Nhân nữa, chắc là thứ đồ mà Dương Nguyên Khánh mang về thành Đại Lợi.
Anh ta lại hỏi người báo tin:
- Cụ thể là cái gì vậy?
Người báo tin đáp:
- Nghe người gác cổng nói hình như là lá trà.
Độc Cô Khí đối nhân xử thế cẩn thận. Anh ta vẫn là hơi lo lắng liền nói:
- Mau phái người đến chợ Lợi Nhân điều tra xem cuối cùng Dương Nguyên Khánh mua cái gì vậy?
Hạ Nhược Thắng gật gật đầu, lập tức bảo một người đến chợ Lợi Nhân điều tra tin tức. Y lại nói với một tâm phúc khác:
- Mau đi thông báo với lão gia. Dương Nguyên Khánh đã xuất phát.
Tâm phúc của Hạ Nhược Thắng lấy một con ngựa chạy gấp về phía Thành Tây.