Dương Nguyên Khánh đã biết vị Công chúa phong thái yểu điệu này là ai? Là Công chúa Nhạc Bình Dương Lệ Hoa, là con gái cả của Dương Kiên, đại tỷ của Dương Quảng, trước kia là Hoàng Hậu Bắc Chu, sau là Công chúa có địa vị cao được tôn sùng nhất nhất đế quốc Đại Tùy. Dương Nguyên Khánh từ nhỏ đã nghe người trong gia tộc nói về cô, nhiều năm qua vẫn nghĩ cô là tiên nữ sống trên mây, không nghĩ cô lại sống tại một nơi sâu thẳm gần gũi với thiên nhiên cây cối như vậy, giống như Tinh linh nữ vương trong rừng rậm.
Dương Lệ Hoa chậm rãi xoay người, mặc dù cô đã không còn trẻ trung, nhưng năm tháng cũng không để lại quá nhiều dấu vết trên khuôn mặt trắng bóc của cô. Cô vẫn như xưa thanh lịch thoát tục, không có một chút phấn son trang điểm, xinh đẹp trời sinh, một khuôn mặt hơi dài thể hiện ra khí chất quý tộc mà chỉ cô mới có. Đôi mắt của cô mông lung như mộng, giọng nói nhẹ nhàng, có một loại lực từ làm người ta khó có thể kháng cự.
- Ngươi chính là Dương Nguyên Khánh sao?
Đôi mắt của cô nhìn chăm chú lên mặt Dương Nguyên Khánh, trong ánh mắt có ý cười thân thiết. Chính là ý cười thân thiết kiểu này, khiến Dương Nguyên Khánh nhìn cô lại lập tức nhớ tới xã hội bên ngoài, không phải là loại là tiên nữ khói lửa không ăn thịt kia.
Trên người Dương Nguyên Khánh mặc áo vải, hắn không thể hành lễ theo kiểu của quân nhân, chỉ khom người thi lễ thật lâu:
- Vãn bối Dương Nguyên Khánh, tham kiến Công chúa điện hạ!
Dương Lệ Hoa khẽ gật đầu, xoay người đi đến phía cuối của bục bạch ngọc, nơi đó có một tiểu lầu thấp thoáng trong một mảng rừng trúc xanh tươi. Vây quanh tiểu lầu là một vòng cung tường trắng ngói đen cao vút, nơi này là chỗ Dương Lệ Hoa sinh hoạt hàng ngày. Trên cổng vào sân có một tấm biển, bên trên viết ba chữ 'Điệp Thúy Hiên'.
Lúc này đã là hoàng hôn, nắng chiều xuyên qua cành lá chiếu sắc vàng lên trên tiểu lầu, làm cho tiểu ngập một màu vàng óng ánh như màu của sao chổi, khiến Dương Nguyên Khánh dường như đặt mình trong một thế giới cổ tích kỳ ảo.
Dương Nguyên Khánh và Dương Chiêu đi theo Dương Lệ Hoa vào sân, trong sân đủ loại hoa thược dược, một đường mòn lát đá phiến dẫn đến một ngôi đình bằng đá bạch ngọc. Phía sau đình đá là một cây hạnh cổ thụ che trời, tán cây cao vút như mui xe, che kín ngôi đình lại.
Đứng trên sân là tám cô cung nữ, nhưng khiến Dương Nguyên Khánh kinh ngạc chính là, ở một góc sân... không ngờ có một đám vịt nhỏ lông vàng như nhung, con sau nối đuôi con trước chạy nhanh tới trước mặt Dương Lệ Hoa, vây thành vòng trong quanh cô. Dương Lệ Hoa bốc một nắm thóc từ trong đĩa cung nữ đang cầm trong tay... ném ra phía xa, đàn vịt con lại nối đuôi nhau chạy về phía đó.
Nhìn cảnh tượng này Dương Nguyên Khánh và Dương Chiêu đều ngơ ngác nhìn nhau, Dương Chiêu không phải lần đầu tiên tới nơi này, nhưng trong trí nhớ của ông ta, cho tới bây giờ tính tình cô luôn nhẹ nhàng là không giả, lại thật không ngờ cô lại nuôi dưỡng một đàn vịt con... Nếu nói cho phụ hoàng biết, chỉ sợ phụ hoàng sẽ không tin.
Dương Nguyên Khánh cũng hiểu ra, Dương Lệ Hoa yêu thiên nhiên tha thiết, cũng không chỉ có mỗi cây cỏ, mà còn bao gồm cả chim chóc cá côn trùng, bao gồm cả đàn vịt con trước mắt. Cô chính là thật tình yêu thương sinh linh, trong ngực cô có một trái tim nhân ái.
Dương Lệ Hoa cho vịt ăn xong... rửa sạch tay trong chậu đồng, quay lại nói với hai người bọn họ:
-Các ngươi vào đi!
Hai người bọn họ đi vào con đường ở bên cạnh, đèn ở rìa đường đã được đốt sáng... ánh sáng rực rỡ. Ba chiếc ghế tựa dài đã được bày ra theo hình tam giác, trên ghế có một chiếc bàn nhỏ, bữa tối đã được chuẩn bị xong, đều là thức ăn nhẹ đẹp đẽ, không có thịt cá, ngay cả rượu cũng là rượu nho trong suốt lóng lánh.
Dương Chiêu rất kinh ngạc, nói khẽ với Dương Nguyên Khánh:
-Hoàng cô của ta chưa bao giờ mời người khác ăn cơm, hôm nay là lần đầu tiên, chúng ta thật có thể diện đấy!
Dương Lệ Hoa dường như nghe thấy lời của ông ta... liền khẽ mỉm cười, nói với Dương Chiêu:
- Ta biết cháu ăn không quen đồ ăn nơi này của ta, cứ ăn theo như vậy một chút, sau khi trở về lại ăn bổ sung thêm.
Cô lại nói với Dương Nguyên Khánh:
-Dương tướng quân mời ngồi đi!
Ba người ngồi xuống vào đúng vị trí chủ khách, Dương Lệ Hoa liền cười hỏi Dương Nguyên Khánh
- Dương tướng quân ở biên thùy thường ăn cơm canh gì?
Dương Nguyên Khánh hạ thấp người cười nói:
- Hồi bẩm Công chúa... Chủ yếu là bánh mạch và thịt khô, có khi dân chăn nuôi Đột Quyết ở phụ cận cũng sẽ đưa một ít thịt dê mới giết, binh lính có thể có một bữa ăn ngon, nhưng rau dưa củ quả và trái cây linh tinh rất ít nhìn thấy.
Dương Lệ Hoa gật đầu
- Khi ta còn trẻ cũng cùng phụ hoàng đi qua Hà Sáo, nơi đó đất đai phì nhiêu, khí hậu ấm áp, các ngươi có thể tự mình trồng một ít cây lương thực rau quả, cải thiện thức ăn cho binh lính một chút, những chuyện thế này triều đình bình thường sẽ không hỏi đến.
- Từ năm trước chúng ta đã bắt đầu trồng ngũ cốc và cây đậu, năm ngoái, trên cơ bản đã có thể tự cung cấp lương thực, dư thừa lương thực dùng để đổi lấy dê bò từ dân chăn nuôi trên thảo nguyên, từ năm nay thức ăn của binh lính đã bắt đầu có cải thiện rất lớn.
- Như vậy thật tốt quá, binh lính xa xứ trấn thủ biên cương vì nước, cần phải cải thiện cho bọn họ.
Dương Lệ Hoa nói xong, liền bắt đầu từ từ ăn cơm, khi cô ăn cơm không nói lời nào, nhưng ăn cũng rất ít, chỉ là một chút dưa và trái cây rau quả, lại uống vào một chút rượu nho, khuôn mặt trắng ngần có hơi chút phảng phất sắc hồng.
Rất nhanh, bọn họ cơm nước xong xuôi, lại nhấm nháp mấy món điểm tâm, vài cung nữ thu dọn đồ ăn xuống, lại đem cho bọn họ trà thơm, lúc này Dương Lệ Hoa mới bắt đầu đề tài.
- Dương tướng quân, chủ yếu hôm nay ta muốn trực tiếp thể hiện lòng biết ơn của ta đối với ngươi. Năm năm trước, ngươi đã cứu phụ hoàng ta một mạng, ta lại nghe Tiêu phi nói, trước đây không lâu, ngươi còn cứu huynh đệ của ta tại cung Nhân Thọ, ta vẫn muốn tìm một cơ hội cảm tạ ngươi. Mấy ngày hôm trước, ta nghe Chiêu nhi nói về ngươi, liền bảo nó có cơ hội thì đưa ngươi đến nơi này làm khách của ta.
Nói xong, Dương Lệ Hoa đứng dậy thi lễ thật sâu với Dương Nguyên Khánh, Dương Nguyên Khánh vội vàng đáp lễ
-Công chúa điện hạ, xin không cần khách khí, đây đều là việc người ta nên làm.
Dương Lệ Hoa lại ngồi xuống, lắc đầu nói:
- Đối với bọn họ mà nói, bọn họ là Hoàng đế, có lẽ cảm thấy không sao cả, nhưng đối với chúng ta là người nhà của họ, đây là ân cứu mạng, cho dù không có gì ban thưởng cho, nhưng ít ra cần phải tỏ lòng biết ơn, đây mới là chuyện thường tình của con người. Ta nghe Chiêu nhi nói, trước khi phụ hoàng lâm chung đã nghe được tin tức ngươi giết được Đạt Đầu Khả Hãn, cảm thấy hài lòng mà ra đi, điều này làm cho ta rất vui mừng, Dương tướng quân, thật vô cùng đa tạ ngươi.
Bên cạnh Dương Chiêu gãi đầu cười nói:
-Hoàng cô, hóa ra tiếp đãi nửa ngày là cháu nhờ hào quang của Dương tướng quân, cháu còn tưởng rằng hoàng cô là bởi vì có cháu mới giữ khách lại ăn cơm.
Dương Lệ Hoa không có con cái, chỉ có một thân một mình, cô rất thích đứa cháu béo này, liền cười nói:
- Cháu nha! Luôn tự cho là đúng, cô có khi nào tùy tiện gặp ngườikhác, c khi nào cho người ngoài vào bên trong nơi của ta không? Chỉ có hai loại người, một loại là thân nhân, giống thằng cháu béo à, và còn có một loại nữa chính là ân nhân, giống Dương tướng quân đây là ân nhân đã cứu phụ hoàng và phụ thân cháu, trước kia ta đã nói với cháu, cháu đã quên sao?
Dương Chiêu vỗ vỗ đầu, tự trách nói:
- Cháu đúng là óc bã đậu, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện ăn, quên hết cả lời cô dạy bảo.
Dương Nguyên Khánh cũng là người cực kỳ thông minh, hắn cứu Dương Kiên, đó là việc từ năm năm trước, có lời cảm tạ gì thì Dương Lệ Hoa đã thể hiện từ năm năm trước, sẽ không chờ đến hiện tại, mọi chuyện đều đã phai nhạt từ lâu. Về phần cứu Dương Quảng... cũng có chút gượng ép, nếu là vợ của Dương Quảng là Tiêu Hậu nói thì còn nghe được, nhưng lại là tỷ tỷ của Dương Quảng, chuyện ân cứu mạng còn có hơi chút xa xôi... Dương Nguyên Khánh liền đoán được, Dương Lệ Hoa triệu kiến mình đến, tất nhiên có nguyên nhân khác.
Quả nhiên, Dương Lệ Hoa trầm ngâm một chút liền hỏi:
- Còn có một việc, hơi khó có thể bắt đầu, nhưng đối với ta rất quan trọng, ta muốn hỏi Dương tướng quân... Thanh kiếm Kim Lân mà phụ hoàng ta ban thưởng cho ngươi, ngươi còn giữ bên người không?
Dương Nguyên Khánh lúc này mới giật mình, hóa ra là vì kiếm Kim Lân, thanh kiếm này là năm năm trước Dương Kiên ban thưởng cho hắn, vẫn không rời bên mình hắn. Hắn rút kiếm từ phía sau ra, hai tay trình cho Dương Lệ Hoa, Dương Lệ Hoa tiếp nhận kiếm... Nhẹ nhàng âu yếm thân kiếm, trong mắt xuất hiện một tình cảm phức tạp.
Dương Chiêu cũng rất kỳ quái, liền hỏi:
- Hoàng cô... thanh kiếm này...
Dương Lệ Hoa có chút thương cảm nói:
-Thanh kiếm này là của chồng ta, cũng là kiếm mà Chu Tuyên Đế từng đeo bên người, từng là vật ông ấy yêu thích nhất, ngay cả ngủ cũng muốn đặt ở dưới gối. Đã có mấy lần ta xin phụ hoàng ban thanh kiếm này cho ta, nhưng lần nào cũng đều bị phụ hoàng trách cứ, nói ta không nên nhớ ân tình cũ, những vật sở hữu của chồng ta người đều hủy diệt rồi, chỉ có thanh kiếm này có thể khiến ta nhìn vật lại nghĩ đến người.
Nói xong, cô nhìn Dương Nguyên Khánh bằng đôi mắt chờ đợi... Dương Nguyên Khánh gật đầu
- Thanh kiếm này vốn thuộc sở hữu của công chúa, hôm nay nên để cho vật về với chủ cũ.
- Thật vậy sao? Ngươi đồng ý cho ta thanh kiếm này sao?
Trong mắt Dương Lệ Hoa xuất hiện niềm vui bất ngờ, nhưng Dương Nguyên Khánh thẳng thắn như vậy, cũng khiến trong lòng cô có một chút kinh ngạc
- Đây chính là kiếm phụ hoàng ban thưởng cho ngươi... Ngươi thật sự bỏ được sao.
Dương Nguyên Khánh thản nhiên cười nói:
- Ta có một người mẹ nuôi, đã thất lạc, tin tức mù mịt, nếu ai có tin tức của bà nói cho ta biết, điều kiện là muốn thanh kiếm này, ta sẽ không chút do dự đưa thanh kiếm cho người đó. Tuy rằng thanh kiếm này là Hoàng đế ban tặng, là niềm vinh dự, nhưng ta cảm thấy, thế gian quý báu nhất, không phải vinh dự, mà là tình thân, đây cũng là nguyên nhân ta trả lại nó cho Công chúa.
Dương Lệ Hoa nhìn chăm chú vào Dương Nguyên Khánh, dần dần, trong mắt cô hiện ra một niềm cảm thông sâu sắc, nhưng trên mặt hắn lại không có bất luận một biểu hiện nào, cô yên lặng gật gật đầu
- Dương tướng quân có thể nói ra lời nói này, đủ thấy tướng quân là người có tình có nghĩa, ân tình này, ta Dương Lệ Hoa sẽ nhớ kỹ.
Trong xe ngựa trên đường về, Dương Chiêu nằm tựa vào vách xe, hơi thở dài nói:
- Nguyên Khánh, ngươi cho hoàng cô một ân tình rất lớn đó! Ta có cảm giác, cô vô cùng cảm kích ngươi, nếu đổi là người khác, chưa chắc đã đồng ý cho cô thanh kiếm này.
Dương Nguyên Khánh cười cười
- Ta cảm thấy bất luận là người nào, cũng sẽ đem thanh kiếm này trả lại cho cô.
- Không! Chứng tỏ là ngươi không biết tầm quan trọng của kiếm Kim Lân, đó là một trong ba thanh kiếm mà hoàng tổ phụ ta vẫn đeo, bất luận là thời điểm nào, ngươi xuất ra thanh kiếm này, liền giống hệt Hoàng đế đích thân tới. Ngươi không biết, lúc trước hoàng tổ phụ ban thanh kiếm này cho ngươi, từng khiến cho triều đình và dân chúng khá chấn động, ngay cả ông nội ngươi cũng không có vinh dự này. Đơn giản là ngươi ở biên thùy trong một thời gian dài, cho nên không cảm nhận hết được, cô của ta căn bản là không nghĩ ngươi sẽ cho cô kiếm Kim Lân, vốn dĩ cô chỉ có ý định muốn nhìn nó một lần.
Dương Nguyên Khánh lúc này mới nhớ tới vẻ mặt hâm mộ của Vũ Văn Thành Đô năm đó khi thấy thanh kiếm này, hoá ra nó còn có tác dụng nặng như vậy.
- Ngươi hối hận sao?
Dương Chiêu nhìn Dương Nguyên Khánh hỏi.
Dương Nguyên Khánh lắc đầu
- Nó vốn nên về với công chúa Nhạc Bình, hiện giờ có thể để vật quay về với chủ cũ, ta cũng cảm thấy rất vui mừng.
- Nguyên Khánh, ngươi quả thật rất tốt.
Trong lòng Dương Chiêu tràn đầy tán thưởng đối với Dương Nguyên Khánh. T rằng ông ta lôi kéo Dương Nguyên Khánh là có mục đích, là ông ta muốn lôi kéo Dương Tố về phía bên mình, nhưng Dương Nguyên Khánh trọng tình trọng nghĩa cũng khiến ông ta có một chút cảm động, càng làm cho ông ta cảm thấy, Dương Nguyên Khánh không phải kẻ hám danh lợi bình thường, nếu hắn đồng ý cho chính mình sử dụng, chắc chắn hắn sẽ trở thành phụ tá đắc lực cho mình. Một người tài lương thiện như vậy, làm sao ông ta bỏ cho hắn đi biên thùy được, ít nhất trước khi phụ hoàng xác định Thái Tử, hắn có thể trợ giúp cho chính mình.
Mặc dù Dương Chiêu mập mạp, nhưng cũng không có nghĩa là ông ta ngu dốt, ngược lại, Dương Chiêu vô cùng thông minh. Ông ta biết không thể nóng lòng cầu thành, nếu muốn khiến cho Dương Nguyên Khánh trung thành với mình, vậy ông ta nhất định phải lấy tấm lòng chân thành để đối đãi, đi từng bước một để làm cảm động Dương Nguyên Khánh.
- Nguyên Khánh, ngươi chuẩn bị khi nào thì về Phong Châu?
- Khi ông nội trở về, cáo biệt ông đã, ta còn muốn đi xem Giang Nam, sau đó trở về thành Đại Lợi.
Lúc này, Dương Chiêu bỗng nghĩ tới một chuyện, liền cười nói:
-Năm ngày sau là ngày sinh nhật hoàng cô của ta, phụ hoàng sẽ cử hành một yến tiệc long trọng để mừng thọ cho cô ở trong cung, mời đủ loại quan lại cùng gia quyến, ngươi cũng tới tham gia đi!
- Chuyện này... Ta chỉ sợ không có tư cách.
Dương Nguyên Khánh kỳ thật không ham muốn tham gia yến hội kiểu này.
- Chuyện này không thành vấn đề, ta lấy cho ngươi một tấm thiệp mời, kỳ thật hoàng cô ta cũng không muốn làm yến hội kiểu này, là ý của phụ hoàng, muốn mượn ngày sinh nhật của cô để lôi kéo lòng người, cho nên nhất định phải chúc thọ cho cô.
Dương Chiêu cười nói:
- Nếu ngươi đồng ý tham gia, hoàng cô cũng sẽ rất cao hứng.