Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 1057: Sát cơ khắp nơi

Tề vương Lý Nguyên Cát ba ngày trước mới trở về Hán Trung, y bị ép giao quân quyền Ba Thục cho Đoàn Chí Huyền, đồng thời dẫn hơn trăm tâm phúc rời thành đô. Nhưng trong mật chỉ của phụ hoàng cho y lại lệnh y cướp lấy quân quyền Hán Trung, Lý Nguyên Cát hiểu đây là phụ hoàng không yên tâm về La Nghệ, nhưng phụ hoàng lại không muốn gây nên cuộc tranh giành binh quyền ở Hán Trung giữa Thái Tử và Tần vương, nên mới mật lệnh cho y ra tay cướp quyền.

Lý Nguyên Cát lấy Thượng Phương thiên tử kiếm ra, dùng thủ đoạn mạnh mẽ ép La Nghệ giao quyền, trừ khi La Nghệ trực tiếp tạo phản, bằng không ông ta không giao quyền, Lý Nguyên Cát có thể trực tiếp chém ông ta, Lý Nguyên Cát nắm chắc La Nghệ, con trai của ông ta làm quan trong Đông cung, ông ta dm tạo phản sao?

Nhưng đều làm Lý Nguyên Cát có chút nuối tiếc là thủ hạ tâm phúc của lão không nhiều, ngoài việc miễn đi mười mấy tâm phúc dưới trướng của La Nghệ, các quan viên văn võ khác lão chỉ có thể dùng người cũ của La Nghệ.

Hai ngày nay Tề vương Lý Nguyên Cát cũng có chút lo lắng, y vừa chiếm quân quyền của La Nghệ thì liền nhận được tin Từ Thế Tích suất lĩnh bốn mươi nghìn quân Tùy tiến đến Hán Trung. Tin này làm Lý Nguyên Cát hối hận không ngừng, sớm biết như thế y đã trực tiếp quay về Trường An rồi, chiếm lấy quân quyền này có ích lợi gì chứ, công toi, lại thay La Nghệ thu dọn tàn cuộc.

Nhưng lúc này y cũng không thể làm khác. Thời điểm này mà y lại vứt Hán Trung chạy về Trường An phụ hoàng chắc chắn sẽ làm thịt y, y chỉ đành lệnh quân tử thủ thành trì, đồng thời cũng khẩn cấp cầu viện Trường An.

Chỗ ở của Lý Nguyên Cát chính là căn nhà phía sau phủ Thái thú quận Hán Xuyên. Lúc này trời đã tối mịt, Lý Nguyên Cát một mình ngồi buồn trong phòng uống rượu, nếu theo tính cách của y, y nhất định sẽ phái quân lính đi cướp nữ nhân cho y, không có phụ nữ ngủ cùng, y không thể nào ngủ nổi.

Thế nhưng tối nay y không có tâm trạng đó, y vừa nhận được tình báo, quân Tùy đã vào quận Hán Xuyên rồi, cách Nam Ttrịnh không đến năm mươi dặm nữa, cũng có thể nói sáng sớm ngày mai quân Tùy sẽ xuất hiện ở ngoài thành Nam Kinh.

Lý Nguyên Cát nâng chén rượu lên một hơi uống cạn, cũng lúc này có thị vệ bẩm báo ở cửa:

- Điện hạ, Thương Tào Vương Tham quân cầu kiến gấp, nói có chuyện lớn trình báo.

Lý Nguyên Cát uống rượu chưa đã, liền lệnh:

- Dẫn tên đó tới gặp ta!

Chẳng bao lâu, ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng bước chân, thị vệ bẩm báo:

- Điện hạ, Vương tham quân đến rồi.

- Vào đi!

Cửa mở, Thương Tào Tham Quân Sự Vương Kiến đi vào, quỳ xuống hành lễ:

- Bái kiến Tề Vương điện hạ!

Lý Nguyên Cát liếc nhìn y một cái, tên Thương Tào Tham Quân Sự này y chỉ gặp qua một lần, nghe nói là người ở đây, người bản địa y thích, không phải tâm phúc của La Nghệ là được, ngữ khí của Lý Nguyên Cát trở nên nhẹ nhàng:

- Vương Tham Quân, ngươi có chuyện quan trọng gì muốn bẩm báo?

- Khởi bẩm điện hạ, vừa rồi La tổng quản tìm vi thần đến phủ của ông ta.

Lý Nguyên Cát ngạc nhiên lập tức có hứng thú:

- Ông ta tìm ngươi tới phủ làm gì?

- Ông ta muốn vi thần viết một bản danh sách cho ông ta, trong thành Nam Trịnh còn có bao nhiêu quân, có bao nhiêu quân lương, có bao nhiêu tên, vũ khí... Tất cả vật dụng tác chiến, ông ta đều yêu cầu thần cung cấp một danh sách chi tiết, vi thần không biết sao ông ta lại cần những danh sách này, và cũng không biết nên làm thế nào? Đặc biệt đến bẩm báo với điện ha, xin chỉ thị của điện ha.

Lý Nguyên Cát ngẩn người, con mắt của y từ từ khép lại, những chuyện này đều là tình báo quân sự cực kì quan trọng, La Nghệ sao lại cần? Ông ta đem những tin tình báo này cho ai?

Lý Nguyên Cát dù sao cũng là Tề Vương, mặc dù trong lòng vô cùng tức giận, nhưng với cương vị là thân Vương y vẫn kiềm chế cơn thịnh nộ của mình, không để lộ ra bên ngoài.

-Chuyện này ta biết rồi, ngươi cũng không cần nói cho y biết sự thật, cố gắng kéo dài, đến khi thực sự không thể kéo dài được thì tăng lên ba lần cho y, rõ chưa?

-Vi thần hiểu.

-Lui ra đi!

-Tuân mệnh!

Vương Kiến hành lễ, chậm rãi cáo lui, trong phòng chỉ còn lại một mình Lý Nguyên Cát, trầm ngâm giây lát, y bảo tên thân binh ngoài cửa,

-Tìm Tiền tiên sinh tới đây!

Người được gọi là ‘Tiền tiên sinh’ là niềm tự hào của Lý Nguyên Cát, tên là Tiền Vinh, người quận Thục, đa mưu túc trí, được Lý Nguyên Cát rất tín nhiệm. Không lâu sau, Tiền Vinh đã có mặt ở ngoài cửa, khom người nói:

-Điện hạ cho tìm thần sao?

-Vào trong nói!

Tiền Vinh vừa thấp bé lại gầy còm, đôi mắt hình tam giác chốc chốc lại phát ra ánh nhìn gian trá, bước nhanh vào trong phòng, đứng khoanh tay, đợi Lý Nguyên Cát chỉ giáo.

Lý Nguyên Cát trầm ngâm một lát nói:

-Vừa nãy Thương Tào Tham Quân Sự Vương Kiến tới tìm ta, nói là La nghệ gọi y tới, yêu cầu cung cấp những thông tin tình hình chính sự quan trọng, như lương thực, vũ khí. Ta rất nghi ngờ La Ngệ hỏi những chuyện này làm gì, liệu có phải là y đã đầu hàng quân Tùy rồi không? Ngươi nói xem nếu như vậy thì ta nên làm thế nào?

Sở dĩ Tiền Vinh được Lý Nguyên Cát tín nhiệm như vậy là vì gã hiểu rõ tính tình của Lý Nguyên Cát, gã biết rõ cái gì nên nói và cái gì không nên nói, gã biết rõ Lý Nguyên Cát là người rất bảo thủ, khăng khăng làm theo ý mình, tuy là nói như vậy, nhưng không phải là nghi ngờ mà là cho rằng La nghệ đã đầu hàng quân Tùy.

-Nhưng điện hạ, con cả của La nghệ đang ở Đông cung, y đầu hàng quân Tùy, mà không sợ nguy hiểm tới tính mạng của con trai sao?

-Hừ! Y chỉ để ý tới tiền đồ của mình, con cái đối với y không quan trọng, cùng lắm là sau này lấy vợ sinh con là được.

Lý Nguyên Cát không hề cho rằng con trai sẽ trở thành trở ngại trong việc La Nghệ đầu hàng, y cười nhạt một tiếng nói tiếp:

-Người này bị ta đoạt lại binh quyền, nhiên sẽ ôm hận trong lòng, nhưng y không thể đấu lại được với ta, vậy chỉ cần quân Tùy lôi kéo, y tất sẽ đầu hàng quân Tùy. Thực ra phụ hoàng cũng đã nghi ngờ lòng trung thành của y, mới ra lệnh cho ta thu lại binh quyền Hán Trung. Ta sợ rằng, một ngày nào đó ta do dự không quyết, ta sẽ chết trong tay kẻ này.

Lý Nguyên Cát nói xong chuyện này, nghiến chặt răng, ánh mắt đằng đằng sát khí. Tiền Vinh bỗng kinh hãi, gã biết Lý Nguyên Cát muốn mượn cớ giết người rồi, gã không dám phản đối, bèn nói:

-Ty chức không phản đối điện hạ giết La Nghệ, chỉ có điều nếu xử trí không thỏa đáng, e rằng lợi bất cập hại. Nên nhớ rằng không phải tất cả các tướng lĩnh đều là người của điện hạ.

Lý Nguyên Cát gật gật đầu, câu này đã nói trúng tim y, y lo lắng La Nghệ sẽ hại y, y chắp tay sau lưng đi hai bước, hung ác nói:

-Ta muốn phái binh lính tới bao vây phủ của y, làm thịt y!

- Không thể được!

Tiền Vinh vội ngăn sự kích động của Lý Nguyên Cát lại,

-Điện hạ, phủ của La Nghệ rất gần với bắc quân doanh, rất nhiều tướng lĩnh ở bắc quân doanh còn là người của y, hơn nữa trong phủ cả y có ba trăm thân binh, vội vàng không giết được y, y triệu tập quân đội ở phía bắc đến, lại không có lợi cho điện hạ, không thể giết người ở trong phủ của y.

Lý Nguyên Cát không kiềm chế được sự nôn nóng trong lòng, liền hỏi:

-Vậy ngươi bảo ta phải làm thế nào để giết tên phản tặc này?

Tiền Vinh cười bí ẩn,

-Điện hạ, ty chức dự đoán sáng ngày mai quân Tùy sẽ xuất hiện ở ngoài thành, điện hạ phái quân lính của doanh trại phía bắc đi bảo vệ thành, lúc đó, điện hạ có thể triệu La Nghệ tới bàn bạc việc quân, chỉ cần y vào quân nha, thì cái mạng nhỏ của y sẽ nằm trong tay điện hạ?

Lý Nguyên Cát vui mừng, đây là một kế hay, mượn cớ củng cố nội lực, La Nghệ sẽ không hề nghi ngờ, y vội gật đầu,

-Cứ quyết định như vậy đi!

...

Sáng sớm ngày hôm sau, khi mặt trời chiếu lên thành Nam Trịnh, từ nơi xa xôi ở phía đông thành Nam Trịnh xuất hiện một đội quân khoảng hơn ba mươi nghìn người, vũ khí chỉnh tề, đội quân uy vũ, cờ bay khắp nơi, thanh thế rất lớn. Đó là quân Tùy đã đánh tới, quân lính canh gác ở đầu thành Nam Trịnh bỗng trở nên hoang mang, không ngừng đánh chuông cảnh báo, tiếng chuông cảnh báo “Leng keng….” vang lên khắp thành.

Tề Vương Lý Nguyên Cát lập tức ra lệnh, đại doanh nam bắc, mười lăm nghìn quân lên thành phòng ngự. Trong thành vô cùng hỗn loạn, từng đoàn từng đoàn binh lính chạy lên đầu thành, chuẩn bị cung tên, nghiêm túc chờ đợi.

Bên ngoài thành cách chân thành khoảng hai dặm, Từ Thế Tích dẫn hàng chục đại tướng cưỡi ngựa lên một ngọn đồi nhỏ, nhìn về phía thành Nam Trịnh cách đó không xa. Thành trì này là trung tâm kinh tế chính trị của Hán Trung, thành trì cao lớn kiên cố, lại có dòng sông Hán Thủy chảy quanh bảo vệ thành trì. Nếu như La Nghệ năng chinh thiện chiến đến bảo vệ thành trì, thì muốn tấn công thành trì không phải chuyện đơn giản, nhưng hiện tại người nắm giữ binh quyền không phải là La Nghệ.

Từ Thế Tích quay đầu lại lạnh lùng nói:

-Đưa Vương Giáo Úy đến đây!

Vương Giáo Úy chính là Vương Tế vào thành làm sứ giả, đêm qua y nhận được chỉ thị của La Nghệ, tới báo tin, đương nhiên là báo khẩu tín của La Nghệ, nhưng Vương Tế cũng bẩm báo tình hình cục diện trong thành cho Từ Thế Tích biết, để Từ Thế Tích xử lý.

Trong chốc lát, Vương Tế bị binh lính dẫn tới, y đứng trước ngựa khom người hành lễ,

-Tham kiến tổng quản!