Bùi Mẫn Thu ngây ngẩn cả người. Nàng không ngờ lại có chuyện như vậy. Nàng biết mợ của Xuất Trần chính là vợ của Thẩm Quân Đạo. Thẩm Quân Đạo là Lễ bộ thị lang. Tin tức này tất nhiên là thật. Một ngọn lửa giận dữ lập tức dấy lên trong lòng Bùi Mẫn Thu. Nàng nghiến răng, giọng căm hận nói:
- Tốt cho một Tạ Tư Lễ. Tốt lắm... Tốt lắm!
Xuất Trần hoảng sợ.
- Đại tỷ, chắc tỷ không muốn giết người chứ!
Bùi Mẫn Thu lắc đầu.
- Muội nghĩ đi đâu vậy?
Nàng cắn chặt răng nói:
- Tuy rằng ta sẽ không giết người nào, nhưng Tạ Tư Lễ cả gan làm loạn như thế, tự tiện thay Nguyên Khánh đồng ý chuyện hôn nhân, tuyệt đối không đặt ta vào trong mắt. Một ngày nào đó, ta sẽ khiến ông ta hiểu được kết cục đắc tội ta là thế nào.
Xuất Trần suy nghĩ một chút, giải thích:
- Đại tỷ, muội nghĩ chắc là ông ta bị tình thế bức bách. Ông ta là tâm phúc của Nguyên Khánh, đã làm quan nhiều năm, hẳn là sẽ không lỗ mãng như thế. Có lẽ ông ta cũng là bất đắc dĩ mới đồng ý.
- Hừ!
Bùi Mẫn Thu hừ mạnh một tiếng, cả giận nói:
- Chính bởi vì ông ta làm quan nhiều năm, theo lý hiểu quy củ, nên ta mới tức giận. Vì sao sau đó ông ta không đến giải thích với ta. Vì sao không nhận lỗi với ta? Có lẽ ông ta cảm thấy chỉ cần giải thích với Nguyên Khánh là được rồi, không cần lại giải thích gì với vợ người khác sao? Ông ta căn bản không để Sở Vương phi ta vào trong mắt.
Trong lòng Xuất Trần có chút hối hận, không nên nói chuyện này cho Mẫn Thu biết. Đúng lúc này, một bà quản gia chạy vào sân, đứng ở cửa bẩm báo:
- Chủ mẫu có ở trong phòng không ạ?
- Tần đại nương, có chuyện gì vậy?
Bùi Mẫn Thu ở buồng trong hỏi.
- Khởi bẩm chủ mẫu, một chiếc xe ngựa đến phủ ngoài, do thân binh hộ vệ của lão gia đưa đến. Trong xe ngựa là một cô nương họ Tiêu. Các thân binh nói là do lão gia phân phó. Tiêu cô nương này là phu nhân mới.
- A!
Bùi Mẫn Thu cả kinh đứng lên. Nàng không ngờ lại tới nhanh như vậy!
Tâm tư nàng rối loạn, không biết nên làm thế nào mới tốt. Bùi Mẫn Thu lại chậm rãi ngồi xuống. Đôi mi thanh tú nhíu chặt. Xuất Trần ở bên cạnh khuyên nàng.
- Mặc kệ nói thế nào, nếu người đã đến đây, nên đón nàng vào phủ trước. Hơn nữa là thân binh của Nguyên Khánh đưa tới, chứng tỏ Nguyên Khánh đã đáp ứng rồi. Đại tỷ, mặt mũi này tỷ phải cấp thôi!
Đương nhiên Bùi Mẫn Thu cũng hiểu được. Nàng không có khả năng thật sự cự tuyệt Tiêu cô nương này ở ngoài cửa. Nàng vẫn phải giữ mặt mũi cho trượng phu. Chỉ có điều nàng thực sự nuốt không trôi cơn tức này.
Nàng trầm ngâm một chút, nhìn Xuất Trần nói:
- Như vậy đi! Muội thay ta đón nàng vào phủ. Trước cứ để nàng ở tại Phù Dung Viện. Đúng lúc bên kia cũng đã được thu dọn. Việc ăn ngủ các loại, thì làm phiền muội thay ta sắp xếp một chút.
- Ai! Cuối cùng còn muốn để muội ra mặt. Muội sợ nhất là quản vào mấy chuyện gây sức ép cho người khác.
Xuất Trần cười đứng dậy đi ra ngoài. Khi đi tới cửa nàng quay đầu lại nói đùa hỏi:
- Vậy muội phải giải thích với nàng thế nào đây? Nói đại tỷ rất tức giận, không chịu gặp nàng sao?
Bùi Mẫn Thu suy nghĩ một chút, thở dài một tiếng nói:
- Cứ nói hai ngày nay ta ngã bệnh. Khi nào sức khỏe tốt hơn một chút sẽ lại gặp nàng.
- Được rồi! Muội đảm đương chuyện này vậy.
Xuất Trần bước nhanh ra ngoài. Mặc dù trong lòng Bùi Mẫn Thu tức giận, nhưng dù sao nàng cũng là Sở Vương phi, hiểu được nặng nhẹ. Nàng biết đây là một cuộc hôn nhân chính trị. Cho dù hiện tại Tiêu Lương đã đầu hàng, nhưng nếu như không thừa nhận, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của trượng phu.
Trong lòng nàng thực sự bất đắc dĩ. Nếu như nàng không thừa nhận cuộc hôn nhân này, sẽ gặp phải phiền toái lớn. Nghĩ vậy, Bùi Mẫn Thu không khỏi cúi đầu thở dài.
....
Một chiếc xe ngựa đầy gió bụi đã đi qua hộ trạch hà (sông đào bảo vệ phủ), dừng ở trước cửa phủ. Tiêu Nguyệt Tiên và nha hoàn từ trên xe ngựa đi xuống, quan sát tòa nhà nằm trên diện tích rộng lớn này. Đây chính là Sở Vương phủ trong truyền thuyết. Nàng có chút khẩn trương. Về sau nơi này chính là nhà mới của nàng sao?
- Cô nương, Sở Vương phủ thật giống như chúng ta tưởng tượng!
Nha hoàn có chút kinh ngạc kêu lên.
Tiêu Nguyệt Tiên gật đầu. Nàng biết mình còn phải qua một cửa của Vương phi kia. Tuy nhiên nàng nghe nói Vương phi là người hiền lành luôn đối xử khoan hồng với mọi người. Là mẫu nghi thiên hạ, hẳn là nàng sẽ không gây khó dễ với mình. Hơn nữa trước đó Sở Vương đã nói nói cho nàng biết rồi.
Lúc này, Tần đại nương nữ quản gia trong phủ và Xuất Trần cùng nhau đi ra. Tần đại nương cười giới thiệu nói:
- Tiêu cô nương, đây là Nhị phu nhân, đặc biệt đến đón cô nương vào phủ.
Tiêu Nguyệt Tiên cũng đã từng nghe nói qua. Sở Vương phi là cháu ruột của Bùi Củ. Mà Nhị phu nhân họ Trương, mẫu thân là Thẩm thị ở Giang Nam, là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với Sở Vương. Chính là thiếu phụ trước mắt này.
Tiêu Nguyệt Tiên thấy nàng tươi cười dịu dàng, trong lòng đang khẩn trương thoáng bình tĩnh lại một chút. Nàng vội vàng tiến lên phía trước duyên dáng thi lễ:
- Nguyệt Tiên tham kiến Trắc Phi!
Xuất Trần thấy dáng người nàng cao gầy mà thon thả, dung mạo thanh lệ tuyệt luân, mỹ mạo đoan trang, trong lòng cũng không khỏi thầm khen một tiếng:
“Hay cho một đại mỹ nhân. Thảo nào Nguyên Khánh lại đồng ý. Người kia, ôi!”
Xuất Trần vội vàng tiến lên phía trước đỡ nàng dậy cười tủm tỉm nói:
- Nguyên Khánh đã viết thư đến đây. Chúng ta đang nghĩ tới nàng! Không ngờ nàng đã tới rồi. Đúng là thật trùng hợp.
Nàng lại giải thích cho Tiêu Nguyệt Tiên.
- Đáng lẽ đại tỷ tới đón nàng vào phủ. Đúng lúc hai ngày nay đại tỷ bị cảm nhẹ. Thầy thuốc dặn nàng không thể ra gió. Đại tỷ không thể làm gì khác hơn nhờ ta đón nàng vào phủ. Thất lễ, còn mong nàng hiểu và bỏ qua.
- Nguyệt Tiên không dám!
Xuất Trần kéo cánh tay nàng đi về phía trong phủ. Tần đại nương và mấy nha hoàn cầm hành lý giúp các nàng. Vừa đi, Xuất Trần vừa cười nói:
- Trong viện đều đã được thu dọn xong. Trước các nàng cứ an tâm ở đó. Ta sẽ thu xếp tốt cho các nàng. Về sau nơi này chính là nhà của nàng. Từ từ sẽ quen. Còn có vài tỷ muội nữa, buổi tối mọi người sẽ gặp lại. Còn có đám nhỏ. Ta tin mọi người nhất định sẽ thích nàng.
- Nguyệt Tiên cảm ơn Trắc Phi quan tâm!
Xuất Trần cười khúc khích.
- Không nên khách khí như vậy. Về sau cứ gọi ta là Nhị tỷ, hoặc gọi ta là Xuất Trần cũng được.
Ăn cơm chiều xong, lại uống trà, sau đó mọi người mới chậm rãi tản đi. Mỗi người đều trở về phòng, Xuất Trần dùng mắt ra hiệu với Tiêu Nguyệt Tiên một cái, sau đó đi ra nhà ngoài. Tiêu Nguyệt Tiên buông chén trà xuống, đứng dậy đi theo nàng ra đại sảnh.
Các nàng tiến vào một hành lang. Hành lang gỗ thật dài. Phía trên có cây tử đằng leo kín. Một cành tử đằng giống như cành nho nở đầy hoa. Giữa trời chiều tản ra từng làn hương thơm ngát.
- Cảm giác thế nào?
Xuất Trần khẽ cười hỏi.
Tiêu Nguyệt Tiên cảm giác mặt hơi nóng. Đêm nay mọi người nhiệt tình như vậy khiến nàng cảm giác vô cùng tốt đẹp. Đám nhỏ hoạt bát đáng yêu, khiến nàng cảm thấy thích đại gia đình này. Nàng có chút ngượng ngùng gật đầu, giọng nói rất nhỏ.
- Ta rất thích.
Trong lòng Xuất Trần không khỏi cười khổ một cái. Nữ nhân xinh đẹp không chỉ có đàn ông thích, nữ nhân và đám nhỏ cũng thích. Nàng nhìn ra được, tất cả mọi người rất thích Tiêu Nguyệt Tiên. Đầu tiên chính bởi vì dung mạo xinh đẹp của nàng.
- Nhị... Trắc Phi.
Tiêu Nguyệt Tiên vốn định gọi Xuất Trần là Nhị tỷ, nhưng nàng vẫn không thể kêu ra miệng. Dù sao nàng còn chưa chính thức vào cửa. Nàng không dám quá tự tin. Xuất Trần cảm giác được sự khẩn trương của nàng, khoác lên cánh tay nàng, cười nói:
- Có gì cứ việc nói thẳng. Ta là một người thẳng thắn. Năm đó ta cũng là người ân oán phân minh.
- Dạ! Ta nghĩ, ta có phải mặc như vậy có phần hơi quá hay không?
Hôm nay, Tiêu Nguyệt Tiên phát hiện, mọi người đều mặc quần áo bằng đay nhỏ. Chỉ có duy nhất mình nàng toàn thân mặc váy tơ màu tím thêu hoa. Như vậy có vẻ không giống với mọi người.
Xuất Trần ngẩn ra, không khỏi nở nụ cười.
- Nàng nghĩ nhiều quá rồi. Chúng ta đều có y phục bằng tơ, đều để ở trong rương! Bây giờ đang khởi xướng tiết kiệm, cho nên đều mặc áo đay nhỏ. Nàng vừa mới đến, sao có thể lập tức yêu cầu nàng phải nhập gia tùy tục. Đừng lo lắng, tất cả đều sẽ được an bài tốt.
Hai người đi vào một tòa viện. Xuất Trần lại dẫn nàng vào phòng, nhìn buồng trong cười nói:
- Đại tỷ, nàng đã đến đây.
Tim Tiêu Nguyệt Tiên chợt đập mạnh. Đại tỷ chính là Sở Vương phi, cũng chính là chính thê của Dương Nguyên Khánh. Rốt cuộc nàng đã muốn gặp mình sao?
Trong lòng nàng lập tức khẩn trương, bước chân cũng chậm lại.
- Mời vào!
Trong phòng truyền tới một giọng nói êm ái.
- Đừng sợ, vào đi!
Xuất Trần cười giữ chặt tay nàng, dẫn nàng vào phòng.
Trong phòng ánh sáng sáng ngời. Căn phòng được thu dọn đơn giản mà sạch sẽ. Chính diện đặt một chiếc giường gỗ con. Hai bên cũng chỉ đặt mấy chiếc ghế đớn. Xung quanh phòng là mấy nha hoàn đang đứng. Người nào cũng dung nhan xinh đẹp, trên mặt lộ ý cười. Bên cạnh có một nữ nhân khí chất xuất chúng, dung mạo thanh lệ. Lúc ăn cơm Nguyệt Tiên đã từng gặp nàng. Đó là Tam phu nhân Giang Bội Hoa. Tam phu nhân cũng đang tươi cười, nhẹ nhàng gật đầu với nàng.
Mà một nữ nhân trẻ tuổi đang ngồi trên giường, dung nhan xinh đẹp, đầu búi tóc cao. Trên búi tóc đen mượt chỉ cắm một cây trâm ngọc bích. Tuy rằng nàng cũng mặc váy dài bằng đay, nhưng giơ tay nhấc chân đều có dáng vẻ thong dong. Điều đó khiến nàng có một loại khí chất ung dung không che dấu được. Không cần đoán, Nguyệt Tiên đã biết đây là Bùi Vương phi.
Hai đầu gối nàng lập tức quỳ xuống, cung kính thi lễ.
- Nguyệt Tiên khấu kiến Vương phi!
Bùi Mẫn Thu đang quan sát đệ nhất mỹ nhân Tiêu Lương trong truyền thuyết. Dáng người nàng cao gầy mà không mất đi vẻ đầy đặn. Da thịt nhẵn nhụi mà trắng nõn. Đôi tròng mắt trong giống như nước hồ sâu. Con mắt lóe sáng như bảo thạch. Nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp lại lộ vẻ đoan trang. Bùi Mẫn Thu gật đầu. Thảo nào Bội Hoa khen dung mạo của nàng không dứt miệng. Quả nhiên không tầm thường.
- Mời đứng lên!
Xuất Trần nâng Tiêu Nguyệt Tiên dậy. Bùi Mẫn Thu lại khẽ cười nói:
- Ở trong phủ đã quen chưa?
- Cảm ơn Vương phi quan tâm. Ta có thể thích ứng được.
Tuy rằng trong lòng Bùi Mẫn Thu có ý kiến đối với việc Nguyệt Tiên vào phủ, nhưng trong lòng nàng cũng hiểu được, nàng nhất định phải thừa nhận cuộc hôn nhân này. Bản thân nàng cũng không phải là nữ nhân khắc nghiệt. Nếu người đã đến đây, nàng cũng không muốn gây khó dễ cho Tiêu Nguyệt Tiên. Thật may, tất cả mọi người đều thích nàng. Bùi Mẫn Thu liền quyết định thuận nước giong thuyền.
Bùi Mẫn Thu liền nháy mắt cho Xuất Trần, ý tứ là nói “bắt đầu đi!”
Xuất Trần hiểu ý, mỉm cười nói:
- Ta cũng là người phương nam. Ta biết có vài quy củ mà phương nam và phương bắc đều giống nhau. Hôm nay là này nàng vào cửa, cho nên chúng ta cứ dựa theo quy củ mà làm.
Nói xong, nàng nhận từ trong tay nha hoàn một bát trà, đưa cho Tiêu Nguyệt Tiên. Tim Tiêu Nguyệt Tiên đập thình thịch. Nàng biết đây là quy củ gì. Đây kỳ thật chính là thời khắc quan trọng nhất đã đến. Nàng nhận bát trà, tiến lên nhẹ nhàng quỳ xuống, giơ cao bát trà lên, dâng cho Bùi Mẫn Thu.
Đây là đạo của một nhà. Nam chủ ngoại, nữ chủ nội. Một nữ nhân, mặc kệ được nam nhân sủng ái thể nào, nếu không qua được một cửa của chủ mẫu này, nàng vĩnh viễn sẽ không được gia đình này tiếp nhận, vĩnh viễn không dung nhập được v۩ gia đình này.
Dâng trà chính là một nghi thức hàm súc, sẽ không nói rõ: “Ngươi đi đi. Nhà này không chấp nhận ngươi!”
Mà là dùng một loại ngôn ngữ thân thể hàm súc. Ví dụ như chủ mẫu không chấp nhận người mới dâng trà. Vậy người mới kia chỉ có thể rưng rưng rời đi. Gặp được một nam nhân có chút lương tâm, sẽ bên ngoài thuê một phòng ở, nuôi dưỡng nữ nhân đáng thương này. Nhưng nàng không có khả năng có được bất kỳ danh phận gì.
Mãi đến ngày hôm nay, hai chữ “danh phận” vẫn quan trọng khác thường. Ngài không thấy, vô số bi kịch đón người mới đến bị vứt bỏ, vô số kẻ thứ ba chen chân khiến gia đình vỡ tan, không phải chỉ vì hai chữ danh phận này sao?
Bùi Mẫn Thu lặng lẽ nhìn chăm chú Tiêu Nguyệt Tiên một lúc lâu. Nàng cũng là nữ nhân, có trái tim đố kỵ của một nữ nhân bình thường. Chung quy nàng cũng không muốn trượng phu dẫn nữ nhân khác vào nhà. Nhưng có một số việc cũng không phải do nàng quyết định. Ai bảo nàng gả cho Dương Nguyên Khánh.
Trong lòng Bùi Mẫn Thu thầm thở dài. Rốt cuộc nàng nhận lấy chén trà do Tiêu Nguyệt Tiên dâng lên. Đây là nói cho Tiêu Nguyệt Tiên biết, ta nhận nàng. Trên tay Tiêu Nguyệt Tiên chợt nhẹ đi, nhưng nước mắt lại trào ra khỏi hốc mắt. Nàng nghẹn ngào nói:
- Cảm ơn Vương phi!
Bùi Mẫn Thu cũng không uống trà. Nàng đặt chén trà lên bàn, tiến lên đỡ Tiêu Nguyệt Tiên đứng dậy. Nàng cố gắng nở nụ cười nói:
- Theo như quy củ, ta đã nhận chén trà của muội. Chúng ta đã là người một nhà. Cho nên có nói mấy câu ta muốn nói cho muội, hi vọng muội có thể nhớ kỹ.
Tiêu Nguyệt Tiên lặng lẽ gật đầu, đứng ở bên cạnh. Bùi Mẫn Thu cảm nhận được sự bất an trong lòng nàng, vừa cười vừa nói:
- Cũng không cần lo lắng. Chỉ là vài chuyện nhỏ muốn nhắc nhở muội một chút. Thứ nhất chính là quần áo. Hẳn là muội cũng đã chú ý thấy. Trong vương phủ không có ai mặc y phục bằng tơ. Đương nhiên, ngày đầu tiên muội đến đây, ta sẽ không trách muội làm gì. Đợt lát nữa ta sẽ sai người đưa một ít quần áo cho muội. Nếu như không thích hợp, chúng ta lại đổi cái khác.
Tiêu Nguyệt Tiên đã chú ý thấy quần áo của nàng quá xa hoa, không hợp tới tác phong đơn giản trong vương phủ. Nàng gật đầu nói.
- Muội đã biết.
Bùi Mẫn Thu mỉm cười, lại nói:
- Chuyện thứ hai chính là trong thư phòng của Nguyên Khánh...
...
Dặn dò vài chuyện xong, Xuất Trần dẫn theo Tiêu Nguyệt Tiên trở về. Mấy tên nha hoàn cũng lui ra. Trong phòng chỉ còn lại hai người Bùi Mẫn Thu và Giang Bội Hoa. Bùi Mẫn Thu uống một ngụm trà, thản nhiên hỏi:
- Muội cảm thấy nàng như thế nào?
Giang Bội Hoa trầm ngâm một chút, cười nói:
- Muội cảm thấy nàng vô cùng đoan trang, chất phác có nét đẹp nội tâm, không chút yêu mị, không tồi.
Bùi Mẫn Thu cũng nhẹ nhàng nở nụ cười.
- Đây cũng là nguyên nhận ta nhận nàng ấy. Nếu như nàng ấy là loại nữ nhân chuyên quyến rũ người khác, nông cạn đạo đức giả, nói thật, ta tuyệt đối sẽ không tiếp nhận nàng.
- Khí chất của nàng rất giống người nhà của chúng ta, sẽ nhanh chóng hòa hợp với chúng ta. Hôm nay đám nhỏ cũng rất thích nàng. Muội nhìn ra được, nàng đã rất thích nhà này.
Lúc này, Bùi Mẫn Thu bỗng nhiên nhớ tới một việc khác, lại hỏi:
- Phương Hinh có khá hơn chút nào không?
Giang Bội Hoa lắc đầu, thở dài một tiếng:
- Nàng là tâm bệnh. Chỉ sợ phải dùng tâm dược trị liệu.
- Nhưng.....
Bùi Mẫn Thu cũng có chút khó xử. Duy nhất chỉ có chuyện này là nàng không thể làm chủ. Nhất định phải chờ Nguyên Khánh đến quyết định.
Giang Bội Hoa cắn môi một chút, khẽ nói:
- Đại tỷ, có câu này thứ cho muội nói thẳng. Với thân phận của Phương Hinh, chỉ sợ trên đời này không có ai dám cưới nàng. Tương lai để nàng ở lại trong cung thì có gì đáng ngại. Dù sao đi nữa tất cả mọi người đều biết, nếu không phải Dương kia thì Dương này sẽ không tiếp nhận (Dương Phương Hinh không tiếp nhận ai ngoài Dương Nguyên Khánh – giải thích của BTV). Hơn nữa cô gái nhỏ này có tính cách cương liệt. Nếu bắt buộc nàng lấy người khác làm chồng, chỉ sợ sẽ phát sinh chuyện bi thảm. Muội thật sự rất lo lắng.
Bùi Mẫn Thu trầm ngâm suy nghĩ một lát. Nàng cũng thở dài, chậm rãi nói:
- Muội đi nói cho nàng biết, chờ sau khi nàng mười sáu tuổi, nếu nàng còn một lòng muốn sống cùng Nguyên Khánh, ta đây sẽ thanh toàn cho nàng.
....
Sau hai tháng nữa, Dương Phương Hinh chính thức mười lăm tuổi. Đó chính là thời kỳ thanh xuân sáng lạng nhất. Trong ánh nắng tươi sáng của mùa xuân, nàng hẳn là dạo chơi trong tiết thanh minh, ngắm hoa xem cá, hưởng thụ nắng ấm.
Nhưng nàng lại không may ngã bệnh. Nguyên nhân của căn bệnh, kỳ thật người trong phủ đều biết. Bởi vì Nguyên Khánh lại cưới Tiêu Nguyệt Tiên, khiến thiếu nữ đa tình này thêm tâm sự.
Dương Phương Hinh vẫn ở cùng Giang Bội Hoa. Phòng của nàng gồm ba gian. Buồng ngoài là phòng ngủ của thị nữ bên người của nàng, Ngọc Nhi. Buồng trong là phòng ngủ của nàng. Lúc này ánh sáng trong phòng ánh sáng yếu ớt, đầy mùi thuốc. Dương Phương Hinh nằm ở trên giường bệnh, đôi mắt to ngơ ngác nhìn chiếc màn vải ấm áp màu tím.
Nàng biết hôm nay Tiêu Nguyệt Tiên vào phủ. Điều này càng khiến trong lòng nàng tràn ngập thương cảm. Nàng đau buồn vì thân thế của mình. Thân mẫu chết vì bệnh. Phụ hoàng chết thảm, Thái hậu chỉ để ý tới việc hưởng phúc của mình, Dương Sư Đạo lại đổi giọng bảo nàng xuất giá sang dân tộc Hồi Hột, đi làm Khả Đôn của dân tộc Hồi Hột. Không ai làm chủ cho nàng. Nghĩ ngợi một hồi, nước mắt lại không nhịn được trào ra.
Lúc này, từ gian ngoài truyền đến giọng nói của thị nữ Ngọc Nhi.
- Hồi bẩm tam phu nhân. Hôm nay cô nương đã tốt hơn một chút. Không còn sốt như hôm qua nữa.
Đây là Nhị tỷ của nàng Giang Bội Hoa đến đây. Dương Phương Hinh vội vàng dùng góc chăn lau nước mắt trên mặt. Những tiếng ngọc bội va vào nhau vang lên. Giang Bội Hoa thản nhiên đi vào phòng. Sau khi nàng sinh con, dáng người đã khôi phục lại bình thường. Có lẽ bởi vì tâm tình, nàng trông còn xinh đẹp hơn trước vài phần.
- Nhóc đáng thương. Muội khóc sao?
Giang Bội Hoa ngồi ở trước giường nàng, cầm tay nàng cười nói.
- Ai khóc? Muội không khóc. Hơn nữa muội cũng không phải nhóc yêu thương gì cả.
Dương Phương Hinh giận dỗi xoay người sang phía khác, không thèm nhìn Giang Bội Hoa.
Giang Bội Hoa mỉm cười, lại dịu dàng nói:
- Muội có biết nguyên nhân vì sao chuyện của muội khá khó khăn như vậy không?
- Đương nhiên muội biết. Đơn giản là muội cũng họ Dương, là công chúa Tùy cũ. Nhưng.... Không phải tỷ cũng họ Dương sao? Lúc đó chẳng phải cũng là công chúa Đại Tùy sao?
Dương Phương Hinh xoay người lại, đôi mắt to ủy khuất nhìn Giang Bội Hoa. Nước mắt lại muốn chảy ra.
- Cùng lắm thì muội cũng sửa họ. Muội cũng họ Tiêu, có thể được không?
Giang Bội Hoa thở dài. Chuyện này quả thật khiến nàng rất đau đầu. Nàng không biết nên khuyên muội muội này như thế nào. Sau một lúc lâu, nàng chỉ đành nói:
- Ta và Vương phi đã nói về chuyện của muội. Vương phi nói, chờ sau khi muội tròn mười sáu tuổi, nếu như khi đó, muội vẫn nguyện ý muốn ở cùng Nguyên Khánh, vậy thì tỷ ấy sẽ thành toàn muội.
- Thật không?
Trong đôi mắt to của Dương Phương Hinh bỗng dưng lóe ra một tia sáng kỳ lạ.
- Tỷ ấy thật sự nói như vậy sao?
Giang Bội Hoa cười khổ một tiếng.
- Tỷ ấy đường đường là Vương phi. Đây là lời hứa của tỷ ấy với muội. Nhưng điều kiện tiên quyết muội phải nhanh chóng khỏi bệnh. Muội cứ như vậy, thật sự khiến người ta lo lắng!
- Bệnh của muội đã tốt rồi. Kỳ thật đã sớm không cần nằm nữa. Nằm hai ngày, xương sống thắt lưng đều đau.
Dương Phương Hinh lập tức ngồi dậy, giống như hoa tươi lặng lẽ nở rộ. Nàng cười gọi vọng ra nhà ngoài: