Vương Quân Khuếch hằng ngày đều sống trong sự giày vò thiếu thốn lương thực, chờ đợi thuyền vận chuyển lương thực đến, không ngờ ngày ngóng đêm trông, kết quả chờ được tin lại là tin thuyền chi viện bị chặn. Tin này khiến cho Vương Quân Khuếch sát khí đằng đằng.
Lúc này, Vương Quân Khuếch kiên nhẫn nấp trong rừng cây chờ tin của thuyền trong tiền phương, lần này y tập kích huyện Công An có hai mục đích, một là cướp lấy thuyền, hai chính là bắt được quân Đường, y cần dùng tù binh quân Đường đi đối lấy một lượng cỏ khô, y đã sắp bị việc thiếu cỏ ngựa giày vò đến sức tàn lực kiệt rồi.
Giữa sông, cách càng sông khoảng hơn trăm bước, hơn mười mấy binh lính Tùy bơi rất giỏi đang ấn nấp, bọn họ ai cũng cởi trần thân trên, sau lung chi đeo một con đao. Người cầm đầu là một thiên tướng, người này chính là thiên tướng Viên Tung của thuyền vận chuyển lương thực.
Viên Tung là người quận Cửu Giang, từ nhỏ lớn lên bên sông, kỹ năng sông nước rất giỏi, sau khi nhảy thuyền chạy trốn anh ta bơi lên bờ, dẫn hơn sáu trăm binh lính Tùy cùng chạy trốn về quận Di Lãng đề nương tựa vào Vương Quân Khuếch.
Viên Tung khoảng ba mươi tuổi, thời niên thiếu đã từng làm thủy tặc giết người cướp của lòng lang dạ sói cực kỳ hung hãn, có tiếng một vùng ở quận Cừu Giang, hai mươi tuổi tòng quân cải tà quy chính, từng đi theo Lai Hộ Nhi đánh Triều Tiên, sau đó luôn đi theo Lai Hộ Nhi vả cuối cùng đi theo Lai Hộ Nhi cùng đầu hàng quân Tùy.
Lần này thuyền lương thực bị cướp, với anh ta mà nói là vô cùng nhục nhã. Nếu không lấy lại được thì mất danh “Giang sói”. Ánh mắt Viên Tung nhím chằm chằm vào cảng sông ngoài trăm bước như một con sói. Bọn họ có hai nhiệm vụ, một là thăm dò tình báo, tiếp đó là bảo vệ cầu nối- một cây cầu tạm thòi do hai mươi mấy tấm gỗ thuyền nhỏ kết thành.
-Viên tướng quân, hình như quay lại rồi!
Một tên lính chi vào phía xa cảng sông nói nhỏ.
Hai bên cảng sông cách mười mấy bước lại có một que đuốc, trong ánh lửa phần phật có thể nhìn thấy một đội thuyền đang chạy vào cảng sông. Đây là đội thuyền tuần tra trinh sát trên sông quay về, truyền đến tiếng huyên náo mơ hồ. Cơ hội của anh ta vô cùng ngắn ngũi, buộc phải nhanh chóng chặn lại tất cả các thuyền trước khi một đội lính gác ra sông tuần tra.
Viên Tung lập tức ra lệnh cho một tên thuộc hạ:
-Mau bắn hỏa tiễn!
Hỏa tiễn giấu ở trên bờ. hỏa tiễn bắn ra chính là tín hiệu của hành động, binh lính lập tức bò lên bờ, chạy về chỗ tối. Viên Tung khoát tay một cái.
-Ba ngươi đi theo ta còn lại giữ cầu.
Anh ta hít một hơi sâu, chìm mạnh vào trong nước, biến mất không thấy nừa, phía sau mười mấy thủ hạ chia nhau hành động, ba ngươi đi theo anh ta lặn xuống nước đi về hướng cảng sông, những người còn lại quay đầu bơi về hướng cầu nhô cách đó không xa.
Viên Tung như một con cả lặn ở dưới nước, anh ta dày dặn kinh nghiệm, bơi về hướng cửa cảng sông từ phía dưới từng chiếc thuyền. Cái gọi là cảng sông thực ra chi là một đoạn sông nhỏ nhập vào sông, dài khoảng hai dặm, dọc theo bờ đông trên sông, năm mươi con thuyền lớn nhò đang thả neo, thuyền lớn nghìn thạch, thuyền nhỏ trăm thạch, đều có thể chống đở sóng sông vỗ vào.
Lúc này là canh một, vừa hay là lúc thay ca, đội trinh sát tuần tra trên sông đi về còn hơn một trăm người khác chuần bị xuất phát, làm cho bên sông hồn loạn, huyên náo những tiếng cười, tiếng chửi mắng. Cách đó không xa có hơn mười gian phòng là nơi binh linh trinh sát tuần tra nghi ngơi. Những binh lính tuần tra trờ vềđi về phòng còn binh lính chuẩn bị tuần tra thì lười biếng chậm chạp, ai nấy đều rũ mắt buồn ngủ, kêu khổ.
Chỉ cần thời gian một nén nhang, Viên Tung và ba thủ hạ đã lặn tới cửa sông, bọn họ từ từ ngoi đầu lên quan sát tình hình cửa sông. Cửa sông không rộng, chi rộng chừng mười mấy trượng, ánh mắt của Viên Tung nhìn mấy chiếc thuyền lớn trăm thạch, trong lòng đã có kế hoạch.
Khoát tay một cái. bốn người nhẹ nhàng khéo léo leo lên một chiếc thuyền. Trên thuyền có một tên lính Đường đang làm công tác chuẩn bị trước khi đi tuần, anh ta đứng trên đầu thuyền, quay lung về phía bốn người, đang xếp từng cuộn dây thừng, không hề hay biết nguy hiểm đã cận kề.
Viên Tung cẩn thận tiến lại gần và nhanh chóng nhào tới như một con báo, bịt miệng lính Đường, con dao sắc bén cắt đứt cổ họng anh ta, lại một nhát dao găm mạnh vào tim anh ta, giết người nhanh gọn, thủ đoạn độc ác, tên lính Đường không kịp rên một tiếng đã ngã xuống sàn mà chết.
Những người khác lại đang tìm kiếm một vòng trong khoang thuyền, không tìm thấy một người nào khác, bọn họ bắt đầu phân ra hành động.
Con thuyền dùng xích sắt cột ờ cột sắt trên bờ, bốn người hành động nhanh chóng, gở xích sắt xuống, dùng sào trúc chống thuyền ngang cửa sông, rồi lại làm theo kế hoạch, cũng để hai con thuyền khác chắn ngang cửa sông, ba con thuyền lớn dùng xích sắt buộc lại cùng nhau, độ dài vừa chặn được cửa sông.
Lúc này, xa xa vọng lại tiếng nói chuyện, chính là các binh lính chuẩn bị đi tuần tới. Bốn người gở túi da từ trên lung xuống, vấy dầu hoả lên thuyền lớn một cách mau lẹ.
Lúc này. bờ sông vọng lại tiếng hỏi:
-Ba con thuyền đó bị sao vậy? Sao lại chặn ngang giữa lòng sông vậy?
Vừa dứt lời, thấy phía xa một điểm sáng phóng lên trời. Đó là hỏa tiễn bắn lên trời, sau đó là hết ba hỏa tiễn bắn liên tiếp, lập tức khiến dẫn tới một trận rối loạn của binh lính ở bờ sông, rất nhiều người từ trong phòng chạy ra, nhìn ra đằng tây nam thì xì xào bàn tán, không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Lúc này, mười mấy tên lính Đường tay cầm trường mâu cung tiễn đến cửa sông, ba chiếc thuyền nằm ngang ở cửa sông khiến bọn họ nghi ngờ, không đợi chạy đến cửa sông, hô to một tiếng, trên ba thuyền lớn lửa bùng lên, đồng thời có mấy bóng đen nhảy từ trên thuyền xuống nước.
-Có quân địch!
Binh lính quân Đường hô to, nhốn nháo chạy lên phía trước, dùng cung bắn loạn xạ về phía sông. Sự xuất hiện của hỏa tiễn và ánh lửa ở cảng sông khiến cho binh lính quân Đường một trận đại loạn, có người chạy vào thành báo. có người nhảy
lên thuyền chuẩn bị cho thuyền vào lòng sông, chi đáng tiếc rằng lửa cháy của ba con thuyền quá mạnh làm tắc cửa sông, khiến thuyền không thể lao ra cửa sông, thuyền tranh đường, trong cảng sông trở nên chen chúc đông đúc.
Phía xa xa truyền đến tiếng vó ngựa như sấm. năm nghìn binh lính quân Tùy chạy ra khỏi rừng, đánh tới cảng sông, vó ngựa đập mạnh xuống đất làm mặt đất cũng rung lên. khí thế đáng sợ, quân Đường trong cảng sông thấy tình thế không ổn liền chạy lên bờ nhằm hướng thành trì mà chạy.
Vương Quân Khuếch suất quân liều chết chạy tới, đội kỵ binh xông qua cầu nhỏ, đánh lén về hướng huyện thành.
Huyện thành cách cảng sông chi hai dặm, hỏa tiễn và ánh lửa trên thuyền đã kinh động đến quân giữ thành, hơn nghìn quân nhôn nhao chạy lên đầu thành nhìn về phía tây. Bọn họ đã nghe được tiếng vó ngựa như sấm từ phía xa, mọi người trong lòng lo sợ hoảng loạn bất an.
Chủ tướng quân Đường tên là Lý Đàn, cũng là một thiên tướng, ông ta vốn chi là một giáo úy, vì có công phát hiện thuyền lương thực của quân Tùy nên được Lư Tố Thượng phong làm thiên tướng. Mấy ngày nay, ông ta luôn lo bị quân Tùy báo thù, ngày nào cũng sống trong bất an, trong lòng anh ta chắc chắn rằng hơn một trăm thuyền chi viện bị chặn lại như thế thì quân Tùy của Di Lãng sao có thế bỏ qua cho bọn họ.
Ngày nào ông ta cũng cầu mong quân Tùy sẽ đi gây phiền phức ở quận Nam chứ đừng đến huyện Công An nhung ông trời hình như không nghe được lời cầu nguyện của ông ta. Quân Tùy vẫn đến, ông ta nhìn kỵ binh quân Tùy dưới thành nườm nượp đánh tới mà sắc mật trắng bệch.
Lý Đàn vốn chi là một Giáo úy, không có năng lực độc lập chi huy và quyết đoán, năm nghìn kỵ binh quân Tùy đánh tới trước mắt khiến lòng ông ta rối như tơ vò,biết làm thế nào cho đúng.
Lúc này Vương Quân Khuếch giục ngựa tiến lên, y lạnh lùng nhìn tường thành thấp bé giờ cao Thanh Long Yển Nguyệt Đao chi ra đầu thành hét to:
-Ta là Đại tướng quân Vương Quân Khuếch Hữu võ hậu vệ vương triều Đại Tùy, ta khuyên các ngươi lập tức đầu hàng thì có thể bảo toàn tính mạng. Nếu không thì quân Tùy sẽ giết vào trong thành, một mạng cũng không tha!
Vương Quân Khuếch được gọi là “Tiểu Quan Vũ”, y nổi danh một vùng Nam bộ Hà Đông và Trung Nguyên. Lý Đàn là người quận Phùng Dực, cũng nghe uy danh Vương Quân Khuếch, thủ lãnh đạo tặc nổi tiếng, trong lòng ông ta lại càng sợ hãi.
Lúc này, mấy giáo úy tiến lên khuyên nhủ:
-Tướng quân, chúng ta không xin cầu viện, thành trì thấp bé, cũng không ngăn nổi kỵ binh của quân Tùy, chẳng bằng đầu hàng đi! Các huynh đệ còn có thể giữ lại mạng sống.
Vương Quân Khuếch lại hô to dưới thành:
-Cho các ngươi thòi gian một nén nhang để suy nghĩ, quá thòi gian mới đầu hàng thì cũng giết không tha!
Kỵ binh quân Tùy chậm rãi lùi về phía sau, để ra ba trăm bước đất trống. Trong lòng Lý Đàn rất mâu thuẫn, ông ta sợ sau khi đầu hàng quân Tùy truy cứu trách nhiệm của ông ta, thì cũng giết ông ta thôi. Quân Tùy mặc dù thế tới hung hãn nhưng đều là kỵ binh không có vũ khí công thành, nói không chừng vẫn có thể giữ được thành trì.
Mấy tên giáo úy xem ra cũng không muốn đầu hàng liền liếc mất nhìn nhau. Giáo úy đứng phía sau Lý Đàn chậm rãi rút đao ra, bổ mạnh một đao từ phía sau, Lý Đàn không kịp đề phòng, đầu rơi xuống đất, mấy tên giáo úy cầm đầu lên hô to:
-Chúng tôi xin đầu hàng, đầu hàng!
Cửa thành mờ rộng ra, hơn một nghìn quân Đường giơ tay đi ra từ cửa thành, Vương Quân Khuếch mừng rờ ra lệnh hai bên: