Tiêu Nguyệt Tiên liếc nàng một cái, cắt đứt lời của nàng.
-Tiểu nữ đã quên.
Thị nữ ngượng ngùng gãi gãi đầu. Ả lại thấp giọng cười nói:
-Tiểu thư, em phát hiện tuổi hắn còn rất trẻ nha! Không có già như chúng ta
từng nghĩ.
-Ngươi cho rằng hắn già thế nào?
Trên mặt Tiêu Nguyệt Tiên hơi lộ ra vẻ tươi cười.
-Em nghĩ Sở Vương Điện hạ ít nhất cũng bốn năm mươi tuổi, râu rậm, mắt to, giọng vang như chuông đồng. Thật không nghĩ là lại trẻ như vậy. Hì hì! Dáng vẻ còn rất anh tuấn nữa. Thị nữ che miệng cười trộm.
-Ngươi nha... Đừng ở đó cười ngây ngô nữa. Nhanh thu dọn đồ đạc đi!
Tiêu Nguyệt Tiên bất đấc dĩ cười khổ một tiếng, trong lòng dấy lên một chút lo lắng. Nàng vẫn chưa nhận được tin tức của phụ thân, không biết hiện tại phụ thân ở noi nào? Sầm tiên sinh nói phụ thân đang ở Giang Đô nhưng nội tâm của nàng vẫn chưa thể buông lỏng. Dương Nguyên Khánh thật sự sẽ tha thứ cho phụ thân của mình sao?
Dương Nguyên Khánh cách chỗ hai nàng hai khoang thuyền, vách khoang cực kì kín kẽ và chặt chẽ, không nghe thấy các nàng nói chuyện. Trong trí nhớ của Dương Nguyên Khánh, trước đây hắn mới gặp Tiêu Nguyệt Tiên một lần, cũng không còn nhớ rõ nữa rồi. Trong ấn tượng của hắn, nàng vốn là một tiểu nha đầu gầy yếu.
Nhưng hôm nay nhìn thấy nàng, cảm giác rất tốt. Thân thể cao gầy, dung mạo thanh tú xinh đẹp, khí chất có vài phần giống Giang Bội Hoa. Khi nữ tử ấy nhẹ nhàng lên thuyền, như tuyết bay trong gió, như bóng mây che lấp mặt trời, khiến cho người ta không thể không tán thưởng.
Có điều, nghĩ đến đây là một cuộc hôn nhân trao đổi lợi ích, trong lòng Dương Nguyên Khánh ít nhiều thấy không thoải mái. Hắn chưa bao giờ thích những cuộc hôn nhân chính trị, mặc dù hắn không thế không chấp nhận.
Lúc này, một người đàn bà đi đến bên khoang cửa thi lễ:
-Điện hạ tìm nô tỳ?
Người đàn bà này là nữ đầu bếp trên thuyền lớn, cũng là nữ nhân duy nhất trên thuyền, khoảng chừng hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, thân thể đầy đặn, gương mật mỹ lệ. Dương Nguyên Khánh gật đầu cười:
-Ngươi đến chiếu cố Tiêu cô nương, xem nàng cần cái gì thì cấp cho nàng cái đó.
-Nô tỳ tuân lệnh!
Người nữ đầu bếp xoay người đi về phía khoang thuyền của Tiêu Nguyệt Tiên rồi, Dương Nguyên Khánh mới không nghĩ đến việc Tiêu Nguyệt Tiên nữa. Hắn lại lấy ra một vài tấu chương, cầm bút phê duyệt.
Rạng sáng hôm sau, đội tàu đi qua Kỳ Khẩu. Tốc độ gió trên mặt sông khá lớn, tốc độ của thuyền càng nhanh hơn. Dương Nguyên Khánh vẫn như bình thường, đứng bên cạnh mép thuyền nhìn chăm chú vào những gợn sóng xanh trôi nổi khấp đại giang.
Lúc này, hắn bỗng nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng bước chân khá nhỏ. Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Tiêu Nguyệt Tiên đã mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt. Bộ váy dài che kín nàng khỏi gió trên sông, lộ ra dáng người thon dài. Chỉ có điều, nàng đội một chiếc mũ có vải che mật, che lấp đi dung mạo xinh đẹp, khiến cho trong lòng Dương Nguyên Khánh hoi có chút thất vọng.
-Đêm qua ngủ có ngon không?
Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười hỏi.
-Đa tạ ngài đã phái Phong nương tới chiếu cố chúng ta, đa tạ!
Tiêu Nguyệt Tiên thấp giọng nói.
Dương Nguyên Khánh cười cười, quay đầu nhìn về phía Trường Giang, chậm rãi nói:
-Mỗi sáng sớm, khi bình minh ta đều đến đây ngắm nhìn đại giang, cảm nhận một chút sự hùng vĩ, bao la của Đông Trường Giang, trong lòng sẽ trở nên minh mẫn. Tuy ta sinh ra ở phương bắc nhưng ta rất thích khí thế của Trường Giang.
-Ừ! Ta cũng thích. Mặc dù từ nhỏ ta đã lớn lên cạnh bờ sông, những vẫn xem không đủ.
Tiêu Nguyệt Tiên chậm rãi đi đến mép thuyền, lấy từ trong túi nhỏ cầm theo ra một bông lúa mạch, nâng trên không trung, cổ tay áo lụa có thêu hoa trượt xuống, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn.
Lúc này, có mấy con cò trắng từ trên không trung lượn quanh rồi sà xuống, nhẹ nhàng và khéo léo đậu trên tay nàng, vươn cái cổ thật dài mổ nhừng hạt lúa mạch. Chỉ có một con cò trăng nghịch ngợm là đậu trên chiếc mũ của nàng, chọc cho nàng cất tiếng cười khanh khách.
Dương Nguyên Khánh đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn cảnh tượng này. Hắn chợt nhớ tới Dương Lệ Hoa năm đó, một dung mạo tuyệt thế khi đó đứng trên tiểu lâu cho cho chim tước ăn. nghĩ tới nữ nhân cô độc “Ngã sinh quân vị sinh, quân sinh ngã dĩ lão - Ta sinh chàng chưa sịnh. chàng sinh ta đã già”, trong lòng hắn không tránh khỏi đau xót, ánh mắt chuyển hướng về phía đại giang.
Ánh mắt Tiêu Nguyệt Tiến hơi đổi, nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Dương Nguyên Khánh. Nàng nhìn thấy một nét đau lòng thoáng hiện lên trong mắt Dương Nguyên Khánh, trong lòng không tránh khỏi có chút kinh ngạc.
Một lát sau, lúa mạch trong tay nàng đã hết, mấy con cò trắng lại tung cánh bay lượn trên không trung. Tiêu Nguyệt Tiên thu cổ tay áo lại, cười ngượng ngùng:
-Từ nhỏ ta đã cho cò trắng ở sông ăn. Ta có cảm giác chúng nó đều biết ta.
Một lúc sau, nàng không thấy Dương Nguyên Khánh đáp lại, trong mắt ảm đạm, thấp giọng nói:
-Rất xin lỗi!
-Không có gì!
Dương Nguyên Khánh nhẹ nhàng lắc đầu:
-Cảnh tượng nàng cho cò trắng ăn vừa rồi khiến ta nhớ đến một cố nhân. Nàng qua đời cũng đã mười năm rồi. Chôn cất ở quận Tây Bình, nhưng đến nay ta vẫn chưa từng đến trước mộ nàng để bái tế.
Nói xong, Dương Nguyên Khánh thở một tiếng thật dài. Trong lòng hắn tràn đầy than tiếc và tự trách.
Một lúc sau, Tiêu Nguyệt Tiên nhỏ giọng hỏi:
-Ngài đang nói đến Công chúa Nhạc Bình?
Dương Nguyên Khánh nhanh chóng liếc nàng một cái, yên lặng gật đầu. Tiêu Nguyệt Tiên cắn môi một cái, dịu dàng nói:
-Thật ra một mảnh vài cũ, một cái trâm cài tóc đều có hơi thở của nàng trong đó. Không nhất định phải đến trước mộ, ta cảm thấy chỉ cần đem một đồ vật cũ của nàng ở bên người cũng là một cách đê thể hiện niềm thương nhớ, cũng là một sự an ủi lớn lao với người quá cố. Cho nên, ở quê chúng ta, khi chôn cất cũng phải đồng thòi chôn quần áo và di vật theo, chính là vì loại gửi gấm này.
Giọng nói của Tiêu Nguyệt Tiên nhẹ nhàng êm tai, giống hệt một dòng nước mát chảy trong lòng Dương Nguyên Khánh. Hắn không ngờ tâm tư của Tiêu Nguyệt Tiên lại tinh tế tỉ mỉ như thế, thật khéo hiểu lòng người. Nếu như nói lúc trước hắn bị Tiêu Nguyệt Tiên hấp dẫn, còn bây giờ, trong chốc lát, hắn có chút yêu thích nữ tử dịu dàng ôn nhu này.
Hắn nắm thật chật chuôi Bàn Dĩnh Kiếm, không biết trên thanh kiếm này có chút linh tính của Dương Lệ Hoa hay không.
-Điện hạ, ta có thể hỏi ngài một việc không?
Tiêu Nguyệt Tiên lấy hết dũng khí hỏi.
-Nàng muốn hỏi chuyện của phụ thân nàng phải không?
Ngữ khí của Dương Nguyên Khánh đối với nàng cũng có chút khoan dung, cười nói:
-Ta đã phong cho ông ấy tước vị Thái tử Thiếu bảo. Hiện tại ông ấy đang ở Giang Đô, tạm đảm nhiệm chức vụ Thứ sử Giang Đô, thay ta ổn định thế cục Giang Đô. Sau khi bình định thiên hạ, ông ấy sẽ vào kinh, vinh quang nhận được chức vụ cao. Nếu ta đã đáp ứng là không giết ông ấy, vậy thì ta sẽ không nuốt lời.
Nỗi lo trong lòng Tiêu Nguyệt Tiên biến mất, nội tâm vô cùng cám kích, cúi đầu nhỏ giọng nói:
-Ta chỉ có một người thân duy nhất này. Chi cần Điện hạ đồng ý đối xử tử tế với phụ thân, ta nguyện tận tâm tận lực hầu hạ Điện hạ.
-Ta hy vọng nàng theo ta, không phải là vì ta đối xử tử tế với phụ thân nàng mà là toàn tâm toàn ý theo ta.
Nói xong, Dương Nguyên Khánh cười ha hả, xoay người trờ về khoang thuyền. Tiêu Nguyệt Tiên nhìn hắn đi xa, cắn nhẹ vào môi, tháo khăn che mặt xuống, lộ ra một khuôn mật vô cùng thanh tú.
Thời gian dần trôi, hiện tại đã là lúc hoàng hôn. Dương Nguyên Khánh ngồi trước bàn viết nhanh một phong thư. Hắn vừa viết ra một phần của phương án thay đổi chế độ xã hội, khôi phục Hán danh cho ba tinh, Nội sử tinh đổi tên thành Trung thư tinh, Nội sử lệnh đổi thành Trung thư lệnh. Môn hạ tinh Nạp Ngôn đổi tên là Môn hạ thị trung, thêm Đại ngự sử đài và quyền hạn của Thị lang các bộ...
Hắn cần viết xong phương án này trước khi đến Giang Hạ, giao người mang đến Thái Nguyên, giao cho Tử Vi Các thảo luận.
Đúng lúc này, có một tiếng gõ cửa, giọng nói của Tiêu Nguyệt Tiên vang lên:
-Điện hạ, ta có thể vào không?
Trên mặt Dương Nguyên Khánh lộ vè tươi cười. Sáng nay hắn đã phát hiện ra, thật ra Tiêu Nguyệt Tiên cũng không phải là loại người lạnh lùng. Từ đàn cò trắng có thể thấy được nàng là một nữ tử vô cùng hoạt bát, trong lòng của nàng thật ra có ẩn dấu một phần hoạt bát.
-Mòi vào!
Cửa mờ, Tiêu Nguyệt Tiên mặc một bộ váy dài màu tím bung một ly trà chậm rãi đi đến. Lúc này nàng không còn tiếp tục mang khăn che mặt, tóc mượt như mây, khuôn mặt trắng mịn như son, trang điểm tinh tế. Nàng thấy Dương Nguyên Khánh đang chăm chú nhìn mình, khuôn mặt có chút đõ lên như nhuộm một chút ánh nắng chiều.
-Buổi sáng gió lớn cho nên phải đội duy mũ.
Tiêu Nguyệt Tiên ngượng ngùng giải thích nguyên nhân buối sáng mang mũ che mặt. Chuyện phụ thân được Dương Nguyên Khánh hứa hẹn, sự bất an và bi thương trong nội tâm nàng cũng trờ thành hư không, nội tâm cũng trờ nên cởi mở.
Nàng đặt chén trà lên bàn, hé miệng cười nói:
-Đây là trà thuốc do ta sắc, chỉ tiếc là không phải trà mới.
-Đa tạ!
Dương Nguyên Khánh liếc nhìn lại dung mạo của nàng một cái, thấy nàng mỹ mạo vô cùng, trong lòng rất thích, khẽ mỉm cười khoát tay nói:
-Ngồi đi!
Tiêu Nguyệt Tiên ngồi xuống. Mặc dù nói bọn họ đã có hôn ước. nhung ở chung một phòng vẫn khiến nàng có chút ngượng ngùng. Nàng cúi đầu, tránh ánh mắt sáng ngời của Dương Nguyên Khánh, dịu dàng nói:
-Nghe Phong nương nói bên này có không ít sách, có thế cho ta mượn hai quyển được không. Lần này ta đi hơi vội vàng, không đem theo quyển sách nào.
-Ha ha! Ta chỉ đem theo một ít sách thường đọc, không biết nàng có thích hay không?
Dương Nguyên Khánh đứng dậy, kéo từ phía sau ra một chiếc hòm khá nặng. Trong lòng Tiêu Nguyệt Tiên vui mừng, tiến đến ngồi xổm xuống, cúi đầu tìm kiếm bộ sách mình ưng ý.
Đúng lúc này, nàng cảm giác được có hơi thờ rất nhỏ phả vào mái tóc mình, tay nàng liền bị một bày tay to nóng rực nhẹ nhàng nắm lấy. Mặt nàng bỗng nhiên đỏ lên...