- Cũng có thể là y muốn nếm mật nằm gai, ít nhất thì cũng vì thái tử mà suy nghĩ.
- Nếm mật nằm gai? Hừ!
Độc Cô Chấn lạnh lùng hừ một tiếng:
- Cả ngày chỉ biết có tranh quyền đoạt lợi, ta chẳng thấy y có chút nào là nếm mật nằm gai hết, nói là muốn thu hồi lại quân quyền của Tần vương, đến giờ thì y đã thu lại chưa? Nếu đã thu lại quân quyền thì nên quyết định thật nhanh, trực tiếp bắt nhốt Tần vương lại, nhưng cuối cùng lại vẫn thả cho y đi, tay nắm quân quyền. Như thế thì xem y làm thế nào để thu lại quân quyền, đoán là cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì. Ta là lo rằng nếu như cứ tiêu hao như thế này thì liệu đại Đường có thể kéo dài thêm được mấy ngày nữa?
Độc Cô Lương trâm ngâm một lúc, nhỏ giọng nhắc nhở:
- Gia chủ đã quên rồi sao? Chúng ta đã thỏa hiệp với Dương Nguyên Khánh rồi.
- Ta biết, ta chỉ là hận Lý Uyên là một thằng ngu không chịu được, uổng công gia tộc Độc Cô chúng ta ủng hộ y như vậy. Sớm biết như thế, ban đầu chúng ta nên ủng hộ Dương Nguyên Khánh của Phong Châu thì chúng ta cũng không đến nỗi mất đi bảy thành (7/10) đất đai.
Độc Cô Chấn thở dài oán hận, trong lòng y hận tới mức rỉ máu. Đây chính là thất sách mà y với tư cách là gia chủ đã làm, nhưng chính là thất sách này đã đem tới những ảnh hưởng nghiêm trọng tới gia tộc Độc Cô, khiến y thở ngắn than dài vạn phần.
Nhưng ngày hôm nay Độc Cô Lương đến tìm gia chủ không phải là vì việc này mà là vì một chuyện khác. Y thấy Độc Cô Chấn nhiều lần nhắc tới Tần vương Lý Thế Dân mà không hề nhắc tới chuyện này, khiến y không thể nhịn được mà nhắc nhở:
- Gia chủ quên rồi sao? Dương Nguyên Khánh đã lấy đi đất của Độc Cô gia, từ tám thành xuống bảy thành, hẳn là có điều kiện.
Độc Cô Chấn toàn thân run rẩy, y thật sự quên mất chuyện này, may mà có Độc Cô Lương nhắc nhở.
Y gật đầu nói:
- Ta biết, ta sẽ nghĩ cách thúc đẩy cuộc nội chiến giữa hai anh em họ.
Mới nói tới đây, tiếng bẩm báo của quản gia truyền tới bên ngoài cửa:
- Lão gia, Đậu tướng quốc đến...
Đậu Quỹ khoanh tay đi đi lại lại trước phủ Độc Cô. Mặc dù y rất ít khi tới Độc Cô phủ nhưng lúc này tâm tư của y cũng không ở Độc Cô phủ.
Quý tộc Quan Lũng từ sau khi triều Tùy thành lập đã phân thành hai phái. Một phái do Nguyên gia đứng đầu, một phái khác do Độc Cô gia đứng đầu. Sau khi Nguyên gia ngã xuống thì quý tộc Đậu thị lại thay thế vị trí lãnh tụ của Nguyên phái. Vì thế mà phái này được đổi tên thành Đậu phái, ngay cả gia tộc Lý Uyên cũng thuộc về phe phái Đậu gia.
Tuy nhiên bất kể là phái Đậu hay là phái Độc Cô thì trải qua sự gạt bỏ của hai đời hoàng đế nhà Tùy, đặc biệt là sau nhiều lần công kích của Dương Quảng thì thế lực mạnh mẽ của quý tộc Quan Lũng cũng dần trở nên suy yếu.
Chỉ có điều là lạc đà chết đói vẫn còn lớn hơn so với ngựa, sự suy yếu của quý tộc Quan Lũng cũng chỉ là tương đối so với quyền khuynh thiên hạ lúc trước mà thôi. Quý tộc Quan Lũng ngày trước, bất luận là tài sản hay đất đai đều trải khắp thiên hạ nhưng lúc này bọn họ đã lùi lại trở về hang ổ cũ Quan Lũng. Ở đó thì họ vẫn có được thế lực vô cùng lớn mạnh, gần một nửa ruộng đất đều bị quý tộc Quan Lũng chiếm, các hoạt động kinh doanh kiếm tiền cũng đều bị bọn họ lũng đoạn.
Triều đình nhà Đường của Lý Uyên sở dĩ có thể nhanh chóng cắm rễ tại Quan Lũng có quan hệ mật thiết với sự ủng hộ toàn lực của quý tộc Quan Lũng. Quý tộc Quan Lũng không chỉ ủng hộ trên danh nghĩa mà còn xuất tiền, xuất lương, xuất quân cho nhà Đường để nhanh chóng tạo nên một đại quân tinh nhuệ hai trăm nghìn người.
Nếu như không có triều đình Tùy mới do Dương Nguyên Khánh lập nên thì chỉ dựa vào sự ủng hộ của quý tộc Quan Lũng, quân đội nhà Đường cũng có thể bình định thiên hạ, lập nên một vương triều hùng mạnh. Chỉ đáng tiếc là trời đã sinh ra Lượng lại còn sinh Du, triều đình nhà Đường bị quân Tùy công kích nhiều lần, lòng người hỗn loạn, quý tộc Quan Lũng mới bắt đầu nảy sinh ý ra đi.
Đậu Quỹ đến thăm hỏi Độc Cô thị, cũng là vì lợi ích của bọn họ phải đối mặt với những đe dọa nghiêm trọng.
Cho dù Đậu gia cũng có quan hệ mờ ám với quân Tùy nhưng triều đình nhà Đường cũng can thiệp tới lợi ích của bọn họ, nếu không đến đường cùng thì Đậu gia sẽ không từ bỏ.
Cửa lớn mở, Độc Cô Chấn bước nhanh ra chào đón, Độc Cô Lương đi theo sau. Hai người máu mặt nhất trong Độc Cô gia đích thân ra tiếp đón khiến Đậu Quỹ có chút cảm giác lo sợ. Y vội vàng khom lưng thi lễ:
- Tiểu chất không dám phiền thế thúc đích thân ra đón.
Độc Cô Chấn là con trai của Độc Cô Tín, vai vế cực cao, hơn nữa Độc Cô thị và Đậu gia cũng có quan hệ thông gia. Dượng của Đậu quỹ chính là huynh trưởng của Độc Cô Chấn, gọi một tiếng thúc phụ cũng là đương nhiên.
Độc Cô Chấn cười ha ha nói:
- Đậu hiền chất có thể tự mình tới cửa nhà ta mới chính là niềm vinh hạnh của Độc Cô gia, khiến hiền chất đợi lâu, mau vào đi!
- Thế thúc mời!
Đậu Cô và Độc Cô Lương lại hàn huyên vài câu với nhau rồi mới đi vào trong phủ, đến phòng khách của Độc Cô gia, ba người phân chủ khách ngồi xuống. Đậu Quỹ không hề hàn huyên, nói ngay vào chủ đề chính:
- Tiểu chất hôm nay không mời mà tới, thật sự là có việc lớn, thánh thượng chuẩn bị đi tuần Ba Thục, không biết thế thúc nghĩ thế nào?
Độc Cô Chấn biết y tới chính là vì việc này. Từ giọng nói của Đậu quỹ, có thể nghe được y rất lo lắng và sốt ruột với việc này. Độc Cô Chấn không khỏi cười thầm,
Không ngờ ngay cả một người có thân phận như Đậu Quỹ vậy mà cũng không thể kìm nén cơn giận sao?
- Hiền chất, thật không dám giấu diếm, chúng ta cũng vừa mới nói đến chuyện này. Chúng ta cho rằng thánh thượng có chút phán đoán sai tình hình hoặc là nói y trong chốn thâm cung căn bản không biết nếu như tuyên bố chuyện này ra ngoài thì hậu quả sẽ đi tới đâu.
Độc Cô Lương bên cạnh cũng than nhẹ một tiếng:
- Từ sau khi thành Trường An bị công phá thì lòng vua tôi trên dưới bàng hoàng, người người trong thành Trường An đều thấy bất an. Vào lúc này thì thánh thượng nên nghĩ cách để ổn định lòng dân, xốc lại tinh thần chí sĩ mới đúng. Nhưng người lại cố tình đưa ra kế hoạch đi tuần phía nam. Ta thật sự không hiểu thánh thượng người rốt cuộc nghĩ như thế nào. Lẽ nào người muốn lòng tin của mọi người đều mất hết mới bằng lòng từ bỏ ý đồ sao? Nghe nói hiện nay có rất nhiều quần thần trong triều có quan hệ qua lại phía sau cùng với Dương Nguyên Khánh, cũng khó trách người khác làm như vậy, thật sự là thánh thượng gây nên thất sách này.
Hai nhân vật trọng yếu của Độc Cô gia người nói người thổi, từng bước đưa vấn đề đi đến tầng sâu. Bọn họ chính là muốn biết Đậu Quỹ và quân Tùy đã ký kết ngầm những gì.
Nhưng Đậu Quỹ dù thế nào cũng là tướng quốc đương triều, y rất rõ lời nào nên nói, lời nào không nên nói, tuyện đối sẽ không sa vào cách tư duy của đối phương.
Y cũng thở dài nói:
- Ta cảm thấy thánh thượng có lẽ là đang thăm dò quần thần, người có ý dời đô nhưng lại sợ sự phản đối kịch liệt của quần thần, cho nên mới dùng việc đi tuần để thăm dò. Nếu như mọi người đều mặc kệ, không lên tiếng phản đối thì ta lo là người thật sự sẽ dời đô Ba Thục, lúc đó thì chúng ta... chúng ta nên làm thế nào? Ủng hộ người lâu như vậy, đến cuối cùng người lại vô tình bỏ chúng ta lại. Ý của ta là, hai phái chúng ta liên hợp lại, phản đối ra mặt việc đi tuần phía nam.
- Ý của hiền chất là, cả quý tộc Quan Lũng liên kết lại phản đối việc người đi tuần?
Độc Cô Chấn không lộ thanh sắc hỏi.
Đậu Quỹ gật đầu trịnh trọng:
- Ta chính là ý đó...
Đậu Quỹ cáo từ đi ra. Độc Cô Chấn vẫn trầm tư không nói. Lúc đó khi Độc Cô Lương tiễn Đậu Quỹ quay lại, hỏi:
- Gia chủ người thấy thái độ của Đậu gia có phải là có chút kỳ lạ. Nếu như y đã có quan hệ ngầm với quân Tùy thì hà cớ gì lại kiên quyết phản đối Lý Uyên dời đô?
- Chúng ta không phải cũng đang phản đối việc dời đô sao?
Độc Cô Chấn thở dài một tiếng:
- Dù thế nào thì cũng đã vì triều đình nhà Đường mà bỏ ra nhiều thứ như vậy, mà cứ như vậy dời đô, ai mà không cam tâm chứ!
- Vậy gia chủ chuẩn bị làm thế nào? Cùng với Đậu gia liên kết lại phản đối nam tuần sao?
Độc Cô Chấn gật đầu:
- Ta cho rằng quả thật là phải tạo áp lực cho Lý Uyên. Nên làm cho y hiểu, quý tộc Quan Lũng không phải là bùn lấy mà y có thể tùy ý bóp nắn.
Nói đến đây, ngữ khí của Độc Cô Chấn trở nên ác nghiệt hẳn:
- Cứ cho là y muốn đi, cũng nhất định phải trả lại cho chúng ta những gì mà chúng ta đã bỏ ra..
Lý Uyên có nằm mơ cũng không ngờ, chiều ngày hôm qua y mới ra ý chỉ muốn đi tuần phía nam thì ngay sớm hôm sau đã có hồi đáp. Sự hồi đáp này không ngờ mạnh mẽ như thế.
Trên bàn án trước mặt y, chồng lên ba mươi sáu bản đơn xin từ chức. Đây chính là ba mươi sáu thành viên quý tộc Quan Lũng từ chức tập thể, bao gồm cả hai vị tướng quốc Độc Cô Chấn và Đậu Quỹ cũng ở trong đó. Bọn họ lấy cớ thân thể không tốt mà từ chức tướng quốc.
Vào thời đại Tùy Đường, đại thần đề xuất từ chức cũng chính là việc rất bình thường, vua cũng sẽ giữ lại nhưng nếu thật sự không giữ lại được thì ban thưởng cho một khoản tiền, cho phép từ chức về quê, sau đó cả nhà đều quên đi chuyện giang hồ.