Thiên Hạ Kiếm Tông

Chương 5: C5 Ân tình đáng giá rơi lệ

Oanh!

Oanh!

Trong hư không chợt vang lên tiếng sấm sét nổ vang, trong phút chốc mây đen bao trùm bầu trời.

Lão giả nhìn lên trời cao, toàn bộ khí tức trên người đều được phóng ra, tiếp tục dâng lên.

“Tông Sư cảnh... Cuối cùng kiếm của ta cũng chém được vào.”

Lão giả cười điên cuồng, hai tay giơ lên, dường như đang ôm lấy trời đất.

Rắc!

Sấm sét xuất hiện.

Ầm vang!

Sấm đen nổ vang.

Lão giả hít sâu một hơi, mười tám khiếu huyệt quanh thân bắt đầu điên cuồng hấp thụ nguyên khí xung quanh, lốc xoáy không ngừng hiện lên quanh người lão giả.

Trảm!

Lão giả thét lên một tiếng dài, khí thế kinh người.

Một thanh kiếm khổng lồ được hình thành từ nội lực lập tức chém về phía hư không, uy lực cường đại tạo nên một cơn cuồng phong.

Khoảnh khäc tiếp theo, sự bình tĩnh xuất hiện.

Một thân ảnh trống rỗng hiện lên


Lão giả từ từ bước xuống từ không trung như tản bộ trong sân văng.

Lý Phong Kỷ nhìn thấy rất rõ ràng, sống lưng vốn thẳng tắp của lão giả có hơi còng xuống, đầu tóc bạc như tuyết, trên mặt xuất hiện vết vằn màu nâu.

Đó là... thi ban trên người người chết.

Trong lòng Lý Phong Kỷ bắt đầu lo lắng.

Trên Cự Thần Phong, vô số thân ảnh hướng tới Tàng Thư Các, thậm chí ngay cả Phong Chủ Bạch Thiên Vũ bế quan

nhiều năm cũng phá quan mà ra.

Ngay lúc lão giả đột phá, khí tức của Tông Sư kinh động mỗi một người trong Kiếm Tông.

Trên Kiếm Trủng Phong, những thân ảnh dày đặc đang lao đến.

Lão giả chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng đứng đấy.

“Thái Thượng trưởng lão..... Ngài đột phá?”

Giọng Ban Thiên Vũ có chút run rẩy, mặc dù có thể cảm nhận được khí tức áp bách từ trên người lão giả nhưng ông ấy vẫn hỏi ra.

Tất cả mọi thứ xảy ra quá đột ngột.

Làm Ban Thiên Vũ khó mà tin nổi.

“Thiên Lôi Kiếp... chỉ khi có võ giả tiến vào Tông Sư Cảnh thì mới xuất hiện, nhất định là Thái Thượng trưởng lão đã tiến

vào Tông Sư Cảnh”


Đương kim Tông chủ của Kiếm Tông Đặng Nhất Minh cao giọng nói.

“Thật tốt quá!”

“Kiếm Tông ta lại xuất hiện cường giả Tông Sư tọa trấn, không phải sợ cái gì nữa.”

“Ông trời phù hộ Kiếm Tông ta!”

Trong đám người phía trước không ngừng vang lên tiếng thấp giọng nghị luận, võ giả Tông Sư Cảnh thật sự quá hiếm gặp, Kiếm Tông đã gần trăm năm không có một vị cường giả Tông Sư Cảnh xuất hiện, vì vậy thực lực của Kiếm Tông suy. yếu rất nhanh, cũng mất đi sự tự tin của đệ nhất tông môn Càn Đế Quốc. May mà những chuyện này sẽ không tiếp tục nữa, có sự tồn tại của võ giả Tông Sư Cảnh, Kiếm Tông lại có tự tin đối đầu với tông môn khác.

Lý Phong Kỷ yên lặng đứng đấy, tiếng ồn xung quanh rót vào tai hắn, nhưng trực giác nói với hắn, mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Quả nhiên...

Lão giả chậm rãi xoay người, hai hàng huyết lệ treo ở khóe mắt.

“Thái Thượng trưởng lão..... Người làm sao vậy?” Đặng Nhất Minh phát ra một tiếng kinh hô.

Lão giả lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Tông chủ... Bảo những người khác rời đi đi!”

Đặng Nhất Minh gật gật đầu. Đám người tụ tập lại đây nhanh chóng tan đi.

Lý Phong Kỷ chăm chú nhìn lão giả một lát, cũng rời đi theo đám người.

Lần rời đi này không gặp lại nữa, ngày hôm sau, lúc Lý Phong Kỷ lại đến vấn an lão giả, người trông coi Tàng Thư Các đã thay đổi, là một vị nam tử trung niên, đây là do tông chủ an bài.

Lý Phong Kỷ rất lễ phép hỏi thăm về chuyện của lão giả, nam tử trung niên chỉ lạnh nhạt lắc đầu, bởi vì ông ta hoàn toàn không biết gì cả.

Ba ngày sau, Ban Thiên Vũ tìm Lý Phong Kỷ, giao một quyển tâm pháp vào tay Lý Phong Kỷ.


“Tu luyện cho tốt.”

Ban Thiên Vũ vỗ bả vai Lý Phong Kỷ, vội vàng rời đi. Nhìn tâm pháp trong tay, Phạn Thiên Phù Đồ Quyết!

Mở ra trang thứ nhất có chút ố vàng, nét chữ cứng cáp có lực đập vào mắt Lý Phong Kỷ: “Tiểu tử, tha thứ cho ta rời đi mà không từ biệt, ta nói rồi, người già rồi, không nên có tiếc nuối, ta dùng chút sinh mệnh còn thừa không nhiều lắm làm đại giới, tiến vào Tông Sư để giải quyết một ít việc, cả đời này của ta tuyệt đối không lưu lại tiếc nuối, con người sống trên đời... cuối cùng cũng phải đấu tranh một lần. Hy vọng ngươi sẽ cố găng tu luyện bản tâm pháp này, trân trọng.”

Sau câu cuối cùng ký tên... Thân Đồ Phong.

Lý Phong Kỷ cảm giác cổ họng hơi nghẹn ngào, có chút dại ra nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà.

Không ngờ thật sự lại trở thành vĩnh biệt.

Trực giác của mình đã đúng, đầu óc Lý Phong Kỷ rất hỗn loạn.

Trong thời gian ngắn ngủn nửa tháng, quá nhiều việc xảy ra trên người hẳn, tất cả đều liên quan đến lão giả, nếu không nhờ lão giả dùng nội lực hùng hậu của bản thân mở khiếu huyệt giúp hắn, chỉ sợ bây giờ hắn vẫn đang dừng lại ở Võ Đồ Cảnh, nếu lão giả không truyền thụ Tâm Kiếm cho hẳn, sức. chiến đấu của hắn sẽ không thể tăng lên nhanh như vậy...

Trong đầu Lý Phong Kỷ hiện lên ba chiêu cuối cùng Thân Đồ Phong truyền thụ, vừa bá đạo vừa cường đại.

“Tiền bối..”

Khóe mắt có nước mắt chảy xuống, làm ướt áo gối.

Đây là lần thứ hai Lý Phong Kỷ rơi lệ kể từ khi có ký ức, lần đầu tiên rơi lệ là lúc phụ thân trọng thương ly thế, lần thứ hai là vì Thân Đồ Phong rời đi.

Lý Phong Kỷ ngủ thiếp đi rất lâu.

Đến khi tỉnh lại đã là đêm khuya, trong ngực Lý Phong Kỷ. ôm chặt thanh kiếm Thân Đồ Phong đưa.

“Tiền bối, xin người hãy yên tâm, truyền thừa của người, †a sẽ kế thừa, uy danh của người, ta nhất định sẽ không cô phụ:

Đối diện với vầng trăng tỏa ra ánh sáng vô tận, trong lòng Lý Phong Kỷ âm thầm thề.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, Lý Phong Kỷ vung thanh trường kiếm cổ xưa.

Kiếm Trủng Phong được mệnh danh theo sự tồn tại của Kiếm Trủng, lịch đại Tông Chủ Kiếm Tông, trưởng lão, đệ tử đều tiến vào Kiếm Trủng vào thời khắc cuối cùng, một thân tu vi tan đi, để lại kiếm bên trong Kiếm Trủng.


Trăm ngàn năm trôi qua, danh kiếm, kiếm tốt bên trong Kiếm Trủng nhiều không đếm xuể.

Nghe đồn trong thập đại danh kiếm trong thiên hạ, có ba thanh được giấu bên trong Kiếm Trủng, có điều không ai biết lời đồn là thật hay giả.

Nhưng Kiếm Trủng rất nguy hiểm là chuyện thiên chân vạn xác*.

*Thiên chân vạn xác: Nghìn điều chân thực, vạn điều đúng đẳn, ý bảo vô cùng xác thực

Đã từng có cường giả Tiên Thiên Cảnh ý đồ xâm nhập vào Kiếm Trủng đoạt kiếm, trong nháy mắt tiến vào Kiếm Trủng đã bị muôn vàn kiếm khí hóa thành huyết vũ, thi cốt vô †ồn.

Từ đây về sau, cuối cùng cũng không có người dám xâm nhập Kiếm Trủng nữa, ngay cả đệ tử Kiếm Tông cũng thế.

Cũng may cứ cách mỗi 5 năm Kiếm Tông sẽ chọn đệ tử ưu tú tiến vào Kiếm Trủng, học được truyền thừa võ học của lịch đại cao thủ Kiếm Tông lưu lại, đồng thời cũng để đệ tử tìm được một thanh kiếm tốt, rất nhiều người tranh nhau vỡ đầu để tiến vào Kiếm Tông cũng vì võ học và kiếm bên trong Kiếm Trủng.

Vào trong Kiếm Trủng hoàn toàn phải dựa vào vận khí. Có người tiến vào Kiếm Trủng thu hoạch kinh người, có người không thu hoạch được gì, thậm chí còn có người vẫn lạc bên trong Kiếm Trủng.

Trong Kiếm Trủng, một thân ảnh cô đơn ngồi không nhúc nhích, trên dưới toàn thân dính đầy bụi đất.

Trước thân ảnh là một kiếm trì cực lớn, bên trong là vô số thanh kiếm rậm rạp cắm xuống. Phía sau kiếm trì là một bia mộ không nhìn rõ.

“Haiz!”

Một tiếng thở dài bỗng vang lên từ thân ảnh đang tĩnh tọa.

Tro bụi trên người rơi xuống, thân ảnh ngồi xếp bằng đứng lên, một đầu tóc dài màu trẳng chạm xuống mặt đất.

“Ông bạn già... Ngươi rời đi rồi!”

Thân ảnh đứng thẳng hơi run lên, một tia máu tươi chảy xuống từ khóe miệng.

Một tia sáng rạng từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong kiếm trì.

Lá rụng về cội. Trong kiếm trì, vạn kiếm chọc trời.

Tiếng kiếm vang lên chấn động trời đất.