Thiên Hạ Kiếm Tông

Chương 2: C2 Niềm hạnh phúc đến một cách bất ngờ

Một ngày mới lại bắt đầu, mặt trời chậm rãi nhô lên từ phía đông, giống như một quả cầu lửa khổng lồ xuất hiện nơi chân trời. Bầu không khí trong khu luyện võ cũng trở nên ồn ào sôi động hơn hẳn.

Rất nhiều đệ tử đã bắt đầu tập luyện so chiêu với nhau, có người còn chiếu đấu với bức tượng đồng để rèn luyện kiếm pháp.

Sau khi tỉnh lại từ trong trạng thái tu luyện, Lý Phong Kỷ. rời khỏi khu luyện võ, đi về hướng Tàng Thư Các. Cuộc sống sinh hoạt mỗi ngày của hắn đều rất nhàm chán, luôn theo một trình tự cố định. Vào sáng sớm, việc đầu tiên hẳn làm là tu luyện Thăng Hoa Quyết, rèn luyện thân thể. Sau đó sẽ đi đến Tàng Thư Các, đọc và tìm hiểu về các bí tịch võ học. Đến giữa trưa là lúc ăn cơm rồi nghỉ ngơi một lúc. Buổi chiều sẽ bắt đầu suy nghĩ và nghiền ngẫm lại những tâm pháp võ học đã được hẳn khắc ghi kỹ trong đầu. Khi trời đã chạng vạng, Lý Phong Kỷ sẽ đi đến khu luyện võ để luyện tập. Đây là những hoạt động trong một ngày của hắn.

Người trông coi và bảo vệ Tàng Thư Các là một ông lão, bốn mùa xuân hạ thu đông trôi qua, lão ấy vẫn luôn mặc một bộ quần áo đơn giản màu xám, ngồi xếp bằng tĩnh tọa ở nơi đó. Mỗi khi Lý Phong Kỷ tới, hắn đều cung kính hành lễ với ông lão đó rồi mới đi vào trong Tàng Thư Các.

Ông lão đó chưa từng đáp lại hẳn, nhưng Lý Phong Kỷ vẫn luôn kiên trì hành lễ.

Sau khi tiến vào Tàng Thư Các, Lý Phong Kỷ lập tức đi lên tầng ba. Trong hai năm kể từ khi gia nhập Kiếm Tông cho đến nay, Lý Phong Kỷ đã đọc hết toàn bộ các tâm pháp võ học ở tầng một và tầng hai. Với bản lĩnh đã đọc qua là không quên, ghi nhớ rõ kiến thức vào trong đầu, hiện giờ hẳn cũng đã nhớ được một phần ba số lượng tâm pháp võ học được lưu trữ ở tầng ba. Có lẽ chỉ trong khoảng nửa năm nữa, chỉ sợ toàn bộ tâm pháp võ học được cất giữ bên trong Tàng Thư Các này sẽ được Lý Phong Kỷ khắc ghi hết vào trong trí nhớ...

Vào lúc giữa trưa, Lý Phong Kỷ đi ra khỏi Tàng Thư Các, lại cung kính hành lễ với ông lão đó một lần nữa rồi quay người chuẩn bị rời đi.

“Chờ một chút!”

Trong suốt hai năm qua, đây là lần đầu tiên ông lão mở miệng nói chuyện.

Cơ thể của Lý Phong Kỷ hơi run lên, có vẻ như rất bất ngờ. hắn quay đầu lại nhìn về phía ông lão, hai mắt lão ấy mở ra, nhưng ánh mắt lại mờ đục ảm đạm không chút ánh sáng, nhìn như một giếng nước đã khô cạn.

Hóa ra ông lão ấy là một người mù. “Không biết tiền bối..... Có gì muốn phân phó?”

Lý Phong Kỷ thu hồi ánh mắt của hắn khỏi đôi mắt của ông lão, nhẹ giọng đáp lại.

“Trong lầu một của Tàng Thư Các, tại kệ sách thứ ba, cuốn sách thứ năm ở hàng thứ hai là tâm pháp gì?” Ông lão lên tiếng hỏi.


Sau khi suy nghĩ một lúc, Lý Phong Kỷ trả lời: “Là một quyển thân pháp sơ cấp cơ bản - Mê Tung Bộ.”

Ông lão gật đầu nhẹ rồi lại hỏi tiếp: “Trên tầng hai của Tàng Thư Các, Khô Mộc Kiếm Pháp được để ở đâu?”

“Tại kệ sách thứ năm, hàng thứ ba, quyển thứ mười ba.” Lý Phong Kỷ không hề có chút đắn đo nào, nhanh chóng đáp lại. Hắn có ấn tượng khá sâu sắc với Khô Mộc Kiếm Pháp, đã từng nghiên cứu mất ăn mất ngủ suốt ba ngày mới có hiểu biết sơ sơ về sự huyền diệu của kiếm pháp đó. Nhưng tiếc là bởi vì tu vi của bản thân có hạn nên vẫn chưa thể tu luyện đến trọn vẹn được.

Trên mặt ông lão lộ ra sự vui mừng, thốt ra một chữ: “Tốt”

Trong nháy mắt đó, Lý Phong Kỷ cảm nhận được có một áp lực vô hình đang hướng về phía hẳn.

Áp lực đó nặng nề giống như một ngọn núi lớn với hàng ngàn tấn đất đang đè lên người.

Thứ đó là - tinh thần lực.

Trong lòng Lý Phong Kỷ có hơi kinh ngạc, hắn không ngờ rằng một ông lão trông có vẻ bình thường, luôn im lặng trông coi Tàng Thư Các lại là một vị võ giả với tu vi cao thâm khó lường.

Áp lực càng lúc càng lớn.

Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống từ trên trán Lý Phong Kỷ, hai đầu gối hắn đã run rẩy nhưng không hề bị uốn cong, vẫn kiên cường đứng thẳng.

Sau một lát, áp lực nặng nề đó đã biến mất.

Lý Phong Kỷ cảm giác được toàn thân hắn nhẹ nhõm đi nhiều.

“Quả là trẻ nhỏ dễ dạy!” Sau khi ông lão nói ra câu đó thì cũng vươn hai ngón tay ra, một luồng khí sắc bén bản ra từ đầu ngón tay lão ấy, bay


về hướng Lý Phong Kỷ.

Luồng khí sắc bén ấy tựa như một mũi kiếm, đi vào sâu trong cơ thể của Lý Phong Kỷ.

Đau.

Một nỗi đau đớn thấu xương.

Lý Phong Kỷ không kìm được mà bật ra một tiếng kêu r3n, luồng khí sắc bén ấy di chuyển khắp nơi trong kinh mạch của hắn, như một lưỡi đao bén nhọn, va chạm lung tung một cách ngang ngược.

Lý Phong Kỷ yên lặng chịu đựng, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng là mười ba khiếu huyệt còn lại chưa được khai thông trong cơ thể hẳn đang có dấu hiệu dần buông lỏng.

Đây là cơ hội trời ban!

Trong lòng Lý Phong Kỷ rất vui vẻ, mặc niệm Băng Tâm Quyết, quên đi đau đớn trên cơ thể. Hắn tham lam hấp thụ nguyên khí trong đất trời, cố gắng đả thông khiếu huyệt.

Không biết đã qua bao lâu.

Trang phục của Lý Phong Kỷ đã ướt sũng do mồ hôi đổ ra như tắm, cả người hắn giống như vừa ngoi từ dưới nước lên, ướt đẫm từ đầu đến chân.

“Aaaaa!"

Một tiếng thét dài phát ra, giống như hổ gầm núi rừng, giao long ra biển.


Lý Phong Kỷ mở to hai mắt, cảm nhận được một luồng sức mạnh to lớn trong cơ thể, trong ánh mắt hắn chứa đầy niềm vui sướng

“Tiền bối...!"

Lý Phong Kỷ không biết nói gì cho phải, ông lão vừa ra tay đã khai thông hết toàn bộ những khiếu huyệt còn đóng kín trong thân thể hắn. Giờ đây, toàn thân hắn cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng, mười tám khiếu huyệt đã được khai thông, đang bắt đầu tự động hấp thụ nguyên khí xung quanh. Có lẽ không đến nửa tháng nữa, Lý Phong Kỷ sẽ có thể bước vào cảnh giới Võ Sư - đây là một ân huệ cực kỳ lớn lao.

Ông lão mỉm cười.

“Không cần nói thêm gì, đây coi như là quà đáp lễ cho việc ngươi đã kiên trì hành lễ với ta suốt hai năm qua. Ta ra tay chẳng qua chỉ như là một sự dẫn đường mà thôi, nguyên nhân thực sự là nhờ ngươi đã luôn khắc khổ tu luyện, tích lũy trong nhiều năm. Cơ thể ngươi giống như một cái bình, còn nguyên khí trong đất trời thì tựa như dòng nước vậy. Nước đầy thì sẽ tràn bình, sự giúp sức của ta chỉ là nhỏ thêm một giọt nước cuối cùng mà thôi!”

Giọng nói của ông lão đã hơi suy yếu, hiển nhiên là lần ra tay vừa rồi đã tiêu hao không ít sức lực của lão ấy.

“Công ơn của tiền bối... Lý Phong Kỷ ta sẽ khắc ghi sâu vào trong tim, ghi nhớ suốt đời.”

Lý Phong Kỷ nghiêm túc nói.

Ông lão gật gật đầu và nói: “Hãy chăm chỉ tu luyện, tương lai của Kiếm Tông chúng ta được đặt trên vai đám thanh niên các ngươi. Thế hệ bọn ta đã gần đất xa trời, có thể giúp đỡ chút ít cho hậu bối thì cũng là vinh hạnh”

“Lời dạy dỗ của tiền bối, vãn bối xin ghi nhớ kỹ.” Lý Phong Kỷ lại nghiêm túc đáp lại lần nữa

Ông lão lại cười, những nếp nhăn trên mặt xếp chồng lên nhau, nói: “Ta càng ngày càng thích tên nhóc nhà ngươi rồi đấy... Đáng tiếc là ta đã từng thề sẽ không thu đồ đệ, nếu không thì hôm nay chắc chẳn đã nhận ngươi làm đệ tử quan môn) rồi”

(*) Là người đệ tử cuối cùng, được sư phụ yêu quý nhất, sau đó sẽ không thu thêm bất cứ ai làm đệ tử nữa.

Lý Phong Kỷ mỉm cười, không nói gì.

“Thôi quên đi, sáng sớm ngày mai hãy đến chỗ này của †a. Ta sẽ chỉ cho ngươi một bộ kiếm pháp. Kiếm pháp này là do ta tự mình sáng tạo ra sau khi bị mù hai mắt, trước nay. vẫn chưa từng biểu diễn ra ngoài. Lần này dạy cho ngươi, cũng coi như ta đã có người kế nghiệp.” Ông lão lên tiếng.

Lý Phong Kỷ không chút do dự, vui mừng đáp: “Được thế. thì đa tạ tiền bối.”


Ông lão lại tiếp tục nhảm hai mắt lại, nhẹ giọng nói: “Hãy mau trở về đi... Chuyện ngày hôm nay, không được nói cho người khác biết. Trở về rồi điều chỉnh là trạng thái tu luyện cho tốt nhất, ngày mai rồi đến chỗ ta.”

“Vâng!”

Lý Phong Kỷ cung kính hành lễ với ông lão, sau đó quay người rời đi.

Dọc trên đường đi, Lý Phong Kỷ vẫn chưa thể tin được chuyện này là sự thật, hắn có cảm giác là mình đang mơ, cả người cứ phiêu phiêu như bay bổng.

Niềm hạnh phúc đến quá mức đột ngột, khiến cho Lý Phong Kỷ phải ngỡ ngàng. Sự kiên trì suốt nhiều năm, hôm nay cuối cùng cũng đã được đền đáp. Điều này khiến cho Lý Phong Kỷ vô cùng vui sướng.

Ẩm!

Hắn đánh ra một quyền, luồng khí được tạo ra khi vung nắm đấm nổ vang trong không khí.

Mười tám khiếu huyệt được khai thông đã mang đến lợi ích rất lớn cho Lý Phong Kỷ. Hẳn có thể tạo ra nội lực, sức chiến đấu cũng nhờ đó mà được nâng cao.

Có thể là bởi vì đã đột phá nên Lý Phong Kỷ cảm thấy rất đói, nhìn mặt trời đã dần lặn xuống chân núi, hắn đổi hướng đi về phía nhà ăn. Trong ánh mät không thể tin nổi của mọi người, Lý Phong Kỷ ăn liền một lúc năm cân thịt nướng, hết mười lắm cái màn thầu, lúc này mới có cảm giác no bụng.

Tất cả niềm hưng phấn đã biến thành sự thèm ăn.

Sau khi uống xong một bát canh rong biển, Lý Phong Kỷ. trở về phòng ở cho đệ tử.

Phù!

Thở ra một hơi dài, Lý Phong Kỷ khoanh chân ngồi xếp bằng trên giường, bät đầu tĩnh tọa. Trong đầu hẳn mặc niệm Băng Tâm Quyết để bản thân bình tĩnh lại, bắt đầu nghiền ngẫm về những tâm pháp võ học đã xem ngày hôm nay.

Bây giờ cơ thể hắn đã khai thông hết toàn bộ mười tám khiếu huyệt, có thể thử tu luyện những tâm pháp võ học cấp cao. Thứ Lý Phong Kỷ thiếu hiện tại chính là thời gian.

Bắt đầu từ hôm nay, Lý Phong Kỷ hắn sẽ vứt bỏ danh xưng phế vật mà mọi người vẫn luôn coi khinh.