Ôn Hỏa Cổn vẫn dựa vào một thanh kiếm như ngọn lửa, ngăn cản đám người xông đến.
Hà Nan Quá một kích không trúng kiệu vàng, lập tức chuyển sang tấn công kiệu xanh lá.
Lương Thương Tâm đã sớm đánh tới phía trước kiệu xanh lá nhẹ như không có gì.
Trước khi tấn công đến gần kiệu xanh lá, hắn đã đánh bị thương ba tên đệ tử tinh nhuệ của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Chú ý, hắn chỉ đánh bị thương chứ không giết.
Tác phong của hắn luôn là tổn thương người thì không bằng giết người.
Lý do của hắn là tổn thương người mà không giết, đối phương nhất định sẽ báo thù, nếu chờ người đến báo thù giết mình, không bằng mình sớm giết đối phương.
Huống hồ kiếm pháp của hắn từng chiêu đều đâm vào tim, một khi trúng kiếm của hắn, rất ít người có thể sống sót.
Hắn nhắm vào tim người mà không phải bộ phận khác, thử nghĩ người trúng kiếm vào ngực há có thể không chết?
Chỉ có điều, hiện giờ hắn chỉ tổn thương người mà không dồn vào chỗ chết, là vì hắn đột nhiên vô duyên vô cớ sinh ra một loại cảm giác.
Không giết người, hình như sẽ tốt hơn một chút.
Cái gì tốt hơn một chút?
Kết cục sẽ tốt hơn một chút.
Vì sao “kết cục” lại tốt hơn một chút?
Hắn cũng không biết.
Hắn thậm chí còn không biết rốt cuộc là “kết cục” gì? “Kết cục” của ai? Vì sao “kết cục”? Như thế nào “kết cục”?
Hắn cũng giống như ngươi và ta hay bất cứ người nào khác, ngẫu nhiên sẽ nghĩ đến một vài chuyện, một vài cảm nhận, thậm chí là một vài lĩnh ngộ, nhưng không biết nguyên do, cũng không rõ vì sao, càng không hiểu ngọn nguồn, nhưng quả thật trong một thời điểm đặc thù sẽ sinh ra suy nghĩ và cảm ứng như vậy.
Cho nên hắn chỉ tổn thương chứ không giết.
Hắn sát thương ba kẻ địch kia, chỉ dùng ba chiêu, phát ra ba kiếm, đều tổn thương trước ngực nhưng không chí mạng.
Sau đó kiệu xanh lá không còn người nào bảo vệ nữa.
Hắn càng hận Thích Thiếu Thương hơn so với mấy vị sư huynh đệ khác của hắn, hơn nữa đồng môn của hắn đều không biết nguyên nhân, cũng không biết chuyện này.
Hắn hận hắn là bởi vì yêu.
Hắn yêu “cô nương” Tôn Tam Tứ tại hẻm Tiểu Điềm Thủy.
Thế nhưng Tôn Tam Tứ chán ghét hắn, lại từng nói với hắn: “Nam tử hán phải giống như Thích Thiếu Thương đại ca, có thủ đoạn sấm sét, tính cách lôi đình, nhưng lại nho nhã ôn hòa, thành tâm ôn nhu, đối với nam nhân thì hào khí tận mây, đối với nữ nhân thì tâm tư tỉ mỉ, ngày thường thì tĩnh như xử nữ, gặp chuyện thì động như thỏ chạy, xử sự giống như một hào kiệt, bình thường lại giống như một quân tử. Ta thích loại đại trượng phu hành vi lỗi lạc, ra tay lưu loát này.”
Tôn Tam Tứ không thích hắn, lại nói với hắn nguyên nhân nàng thích Thích Thiếu Thương.
Chỉ vì điểm này, hắn quyết chí thề phải giết Thích Thiếu Thương.
Một nữ nhân mà hắn yêu thích chẳng những không thích hắn, còn ở trước mặt hắn nói ra lý do một nam tử khác khả ái, mà những đức tính tốt này đều không có trên người hắn.
Cho nên hắn phải giết Thích Thiếu Thương.
Trên đời có một loại người, khi biết mình vĩnh viễn cũng không thể thắng được một người khác, phương pháp mà hắn lựa chọn chính là hủy diệt.
Giết chết đối phương.
Phương pháp này thường thường rất hữu hiệu, cũng rất hiệu nghiệm, bởi vì sau khi giết chết người này, cũng không cần so sánh cạnh tranh với đối phương nữa.
Nhưng đây không phải là thắng lợi, điều này cũng không gọi là thắng, mà là trốn tránh.
Nếu ngươi muốn giành được thắng lợi chân chính, thành tựu chân thực, vậy thì phải quang minh chính đại khiêu chiến, chiến thắng đối phương một cách công bình.
Nếu không, làm cho người ta tử vong, biến mất, vĩnh viễn cũng không thể lên tiếng, không thể làm việc, không thể kháng nghị, đó đều là lừa mình dối người, chẳng qua là trốn tránh.
Vì vậy, khiêu chiến là một loại đối diện, còn ám sát chỉ là một loại trốn tránh. Mặc dù trốn tránh một cách hung bạo, mãnh liệt, anh dũng, nhưng rốt cuộc vẫn là trốn tránh, không dám đối diện.
Cho nên, không cần hâm mộ kính phục sát thủ và kẻ đánh lén, bởi vì đó chỉ là ngành nghề hèn nhát, hành vi đáng khinh.
Hắn phải giết chết Thích Thiếu Thương, một đường vừa xông vừa giết đến trước kiệu xanh lá, nhưng lại không lập tức ra tay.
Hắn thậm chí không phá hủy kiệu trước giống như Hà Nan Quá.
Hắn đột nhiên ngừng lại, trầm tư.
Thật sự phải chọc chiếc kiệu này sao?
Thật sự phải giết người trong kiệu sao?
Thật sự ra tay, liệu có chắc chắn giết được kẻ địch không?
Nếu bây giờ thu tay, liệu có thể toàn thân rút lui không?
Lương Thương Tâm làm việc luôn như kiếm nhanh của hắn, ra tay chính là sát chiêu, ít khi do dự. Hiện nay lại xuất hiện lo ngại hiếm thấy, hết sức chần chừ.
Giống như chỉ cần hắn vừa vén rèm, vừa xuất kiếm, tất cả sẽ khó mà đoán trước, cũng không cách nào khống chế.
Tại sao lại có ý nghĩ (hay sợ hãi) này? Hắn cũng không biết.
Hắn chỉ là hơi ngờ vực.
Nhưng thế cuộc nguy hiểm, chi viện gấp rút, đã không cho phép hắn nghi hoặc.
Lại có ba kẻ địch tấn công hắn.
Ba người này cũng không biết từ nơi nào chui ra, lại giống như vẫn luôn bảo vệ ở đó. Ba người cầm ba loại vũ khí khác nhau, bao gồm Lượng Ngân Bàn Long côn, Nhật Nguyệt Hàng Ma xử và Thiết Huyết Tử Long kiếm xông đến.
Ba người này dùng binh khí khác nhau, võ công khác nhay, từ góc độ khác nhau tấn công tới. Ba người này vừa xuất hiện, phong cách khí phái hiển nhiên không giống những người khác, nhưng dưới cái nhìn của Lương Thương Tâm, ba người khác nhau này lại hoàn toàn sử dụng cùng một loại võ công kỹ xảo, cùng một chiêu một thức.
Chỉ có điều, một chiêu này do ba người cùng thi triển, cho nên càng đáng xem, càng đáng sợ, càng không thể chống lại.
Ví dụ như Lượng Ngân Bàn Long côn đập vào đầu, nhưng nếu như ngươi tập trung nghênh địch, vậy nhất định sẽ không chú ý đến Nhật Nguyệt Hàng Ma xử lặng lẽ từ phía dưới quét tới; nếu như ngươi kịp thời nhìn chuẩn sơ hở, một kiếm đâm vào đầu kẻ địch thi triển Hàng Ma xử, nhất định sẽ khó tránh khỏi sẽ lộ ra sơ hở dưới nách dưới sườn, khiến kẻ địch cầm trong tay Thiết Huyết Tử Long kiếm ở vị trí góc chết có cơ hội; đồng dạng, nếu như ngươi muốn diệt trừ bức lui kẻ địch tay cầm Tử Long kiếm trước, vậy thì e rằng khó tránh khỏi bị Bàn Long côn giết chết.
Cho nên, ba người này cùng sử dụng một chiêu, hợp lực thi triển một thức, càng không có sơ hở để tập kích.
Càng tuyệt, càng độc.
Càng tiến có thể công, lùi có thể thủ.
Càng chết người, càng đánh vào chỗ hiểm.
Lương Thương Tâm vừa nhìn thấy ba người, ba chiêu, ba loại vũ khí này, trong lòng lập tức hơi đau đớn.
Tim của hắn vừa đau thì lại muốn giết người.
Hắn luôn luôn có bệnh đau tim.
Hắn vừa đau tim thì mặt xanh môi trắng, hô hấp dồn dập, không giết người thì không thể trị được bệnh của hắn.
Vì điểm này, ngay cả sư phụ của hắn là Lương Phủ Tâm cũng từng nói hắn là một “tội phạm giết người trời sinh”.
Tim của hắn một khi đã đau thì không có lựa chọn.
Trên thực tế, ba người này liên thủ cũng khiến cho hắn không có lựa chọn.
Bọn họ giống như người cùng một sư môn, cùng một cao thủ huấn luyện ra, vừa ra tay đã liên thủ. Kẻ địch trừ khi cùng lúc giết chết bọn họ, nếu không thì ai cũng khó sống dưới thế công liền mạch lưu loát, hoàn hoàn nối tiếp này.
Kiếm của Lương Thương Tâm luôn là thương tâm người, lấy mạng người, hắn đương nhiên sẽ không vì muốn nương tay mà làm nguy hại đến tính mạng của mình.
Cho nên hắn xuất kiếm.
Ba kẻ địch binh khí không giống nhau nhưng phong cách lại nhất trí, tất cả đều đờ ra ở đó, dùng tay không binh khí ôm lấy ngực.
Đều đau tim.
Tim của bọn họ đều trúng kiếm, đồng thời trúng kiếm.
Ba người đồng loạt trúng phải một kiếm, nhưng bộ vị trúng kiếm, thủ pháp xuất kiếm lại không giống nhau.
Hán tử cầm Thiết Huyết Tử Long kiếm, rõ ràng trông thấy Lương Thương Tâm đâm tới một kiếm, xuyên qua bóng kiếm dày đặc của hắn. Hắn không kịp chống đỡ, trúng phải một kiếm.
Xuyên qua tim, đau đớn.
Cao thủ Cầm Nhật Nguyệt Hàng Ma xử, mắt thấy một chày sắp quét đến kẻ địch, nhưng đột nhiên dưới sườn chợt lạnh, một kiếm đã công phá bóng chày như núi của hắn, từ sườn phải đâm vào trong tim hắn.
Tim tràn máu, rất đau.
Thanh niên cầm Lượng Ngân Bàn Long côn, một côn đánh xuống, đã không thấy tung tích của kẻ địch, nhưng sau lưng là nơi duy nhất không bị bóng côn bao phủ lại hơi nhói.
Lưng đã trúng một kiếm, cực đau.
Ba người đều sững sờ, ngẩn ra ở đó.
Mặt trời chói chang đã không còn thấy, nhưng nóng rực như thiêu đốt.
Người đang cháy, máu đang cháy.
Bọn họ ôm trái tim quặn đau, binh khí trên tay cuối cùng rơi xuống đất, chậm rãi ngã xuống, chết đi.
Lương Thương Tâm cuối cùng đã giết người, mở ra sát giới.
Hắn dùng ba kiếm giết chết ba người, chỉ dùng một chiêu.
Nhưng hắn lại có vẻ không giống ngày thường, giết người đối với hắn là một loại thành tựu.
Hiện giờ hắn lại không có loại cảm giác thành tựu này, thay vào đó là một nỗi sợ hãi khó tả và không tên.
Tại sao?
Hắn đã giết người quen rồi, có gì đáng sợ?
Sợ cái gì?
Hắn giết người đã là chuyện thường như cơm bữa, chẳng lẽ hắn còn sợ báo ứng?
Nhưng không biết vì sao, hôm nay sau khi hắn giết người, lại luôn thoáng hiện lên bốn chữ, câu nói, suy nghĩ “kẻ giết người chết”.
Hắn không hiểu, cho nên hắn không tùy tiện ra tay.
Hắn không dám lập tức tấn công chiếc kiệu xanh lá kia.
Ngay lúc này, hắn cảm giác được một cơn gió lạnh.
Gió lạnh từ từ thổi tới, người như gió lạnh.
Hắn biết người tới là ai, hắn đã quá quen thuộc người này.
Người này vừa đến, khiến cho gan của hắn lớn lên.
Hà Nan Quá cuối cùng đã chạy tới, cùng hắn kề vai chiến đấu.
Hắn còn có gì phải sợ? Huống hồ, gió nóng như lửa, một đồng môn khác của hắn như ngọn lửa là Ôn Đoan Nhữ còn đang hăng hái giết địch ngoài đường.
Đang giết đến đỏ tươi đỏ thẫm, dầu sôi lửa bỏng.
Tam Kiếm bọn họ liên thủ, chẳng lẽ còn sợ vỏn vẹn một chiếc kiệu này?