Buổi tối trở về Thấm Viên Xuân đã hơn tám giờ, lão đại và Trần Nhiênđi cất ngựa, còn tôi thì chẳng còn chút sức lực nào cả. Ở chung phòngvới Uông Lỗi, tôi nằm trên giường, anh ta đã sớm gào thét nói không chịu được cả người mồ hôi, ôm một đống đồ lớn vào phòng tắm.
Chỉ chốc lát bị lão đại kêu ra, ba người hăng hái bừng bừng lấy bànmạt chược từ chỗ ông chủ. Tôi vốn không thích cái này, xem bài cũng rấtlâu. Trần Nhiên cười xấu xa nói không phải còn có lão đại sao.
Cho nên bắt đầu sắp bài, đến thời điểm nói tiền đánh cược lại xảy ratranh chấp. Tôi không tán thành cờ bạc. Uông Lỗi cự tuyệt dán râu mép,bắt chước chó sủa, nói chung là tất cả điều làm ảnh hưởng đến hình tượng xinh đẹp của anh ta. Cho nên Trần Nhiên cũng chơi ác: “Vậy chúng tađánh cược nói lời thật đi. Một đồng tiền một lần, một đồng tiền hỏi mộtcâu. Người thắng trực tiếp đặt câu hỏi, người thua phải trả lời thậttình.”
Gần như lão đại trừng mắt nham hiểm nhìn Trần Nhiên một cái, nhưngkhông có ý kiến khác. Ánh mắt Uông Lỗi oán hận cũng không phản đối. Tôithì không sao cả, dù sao tôi cũng tự thấy mình không có gì bí mật khôngthể nói.
Nhưng sau đó tôi biết được đã bị mắc lừa rồi… Trần Nhiên chết dẫm!!
Ván đầu tiên Trần Nhiên thắng hai đồng, tôi là vật hi sinh. Anh tacười nham hiểm tà ác: “Dĩ nhiên, bây giờ anh trai Trần Nhiên đến hỏicô, vễnh tai lên nghe kỹ không được nói dối.”
Nhưng tôi lại đau thương nhìn lão đại cầu cứu.
“Thứ nhất, cô còn là xử nữ sao?”
“…” Sắc mặt tôi nhìn không tốt, nhưng có điều sắc mặt lão đại còn khó coi hơn, bộ dạng như muốn bắt Trần Nhiên trước thiến sau ướp muối vậy.
“Trả lời.”
“Phải.”
“Ừ, ngoan. Có điều lão đại à, đường còn dài đăng đẵng chân mây à.” Anh ta làm ra vẻ bùi ngùi. “Câu hỏi thứ hai: Số đo ba vòng?”
“Trần Nhiên.” Lão đại đập rầm một cái lên bàn.
“Ơ, Tần tổng, thua thì phải chung. Hơn nữa tôi cũng không tin anh không hiếu kỳ.”
“35 – 29 – 35″ Gằn từng chữ trả lời, tôi bi phẫn nhìn lão đại: Lão đại, anh phải báo thù cho em…
Nhưng đến ván thứ hai Uông Lỗi thua ba đồng.
Lão đại nhàn nhã nghịch bài mạt chược trên bàn: “Uông Lỗi.”
“…” Tôi vễnh tai, mấy năm gần đây sói đam mỹ ở đâu cũng có nha…
“Ba năm bảy anh ta, hai tư sáu là tôi.”
“….” Sắc mặt Trần Nhiên đã biến thành bảng màu
“Bình thường lúc cậu ở phía trên kiên trì được bao lâu?”
“Ặc… Không có đo đồng hồ… Khoảng chừng hai mươi phút đó…” Anh tanhướng mày nghiêm túc suy tư, tôi cười đến nhào vào lòng lão đại. UôngLỗi, anh đúng thật là trung hậu thành thật mà.
Một tay lão đại nắm tay tôi, giọng nói không nhanh không chậm: “Bìnhthường lúc cậu ở phía trên, Trần Nhiên sẽ rên rỉ như thế nào?”
“Tần Tấn!!” Cuối cùng Trần Nhiên không nhịn được nữa, tức giận lậtbàn. Sau đó một hồi lâu, dưới tình huống lão đại vẫn mang vẻ mặt bìnhtĩnh nhìn chằm chằm, anh ta sờ sờ mũi trở bàn lại….
Uống Lỗi cúi đầu trầm tư một hồi lâu, cuối cùng cũng nói: “Thật rathì cũng không có gì, bình thường chính là …. Ư…. A…. Ưm…. Lỗi….” TrầnNhiên càng nghe mặt càng tái, vậy mà Uông Lỗi còn bổ sung thêm một câu:“Đúng rồi, có đôi khi còn mạnh lên…”
Trần Nhiên đột ngột nhào qua bịt miệng Uông Lỗi lại… Còn tôi cảm thấy mình nên chôn đầu vào ngực lão đại đừng nên ló ra….
Sau hai ván có thắng có thua, cuối cùng bốn người đạt thành hiệpnghị: Không được nói bất cứ vấn đề gì mà bị Tấn Giang che lại 口口. Chonên kế tiếp là một màn thế này.
“Uông Lỗi, quần lót của cậu màu gì?”
“Màu, trắng” Là Trần Nhiên trả lời.
“Đông Phương Lạc, lão đại là mối tình đầu của cô sao?”
“Ặc, mối tình đầu của tôi là lớp trưởng năm mười một…”
Ầm, lão đại lật bà, ba người lại trở bàn lại một lần nữa.
“Trần tổng, trước kia có bao nhiêu phụ nữ?”
“Ặc…”
“Hử??”
“Ba, bốn mươi người.” Trần Nhiên cực kỳ nhanh báo ra con số này, sauđó một tay ôm Uông Lỗi: “Ngoan, em yêu của anh không phải ghen tuông với phụ nữ nhé?”
Lão đại bắt chéo chân, đốt ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, vững như núithái sơn đính chính: “Tên này báo cáo láo rồi, ba bốn mươi cũng là sốlượng trong một tháng.”
Cho nên ánh mắt của Uông Lỗi càng thêm oán hận, Trần Nhiên nghiến răng ken két.
………….
Cả đám người chơi đến nửa đêm, cho đến khi tôi không còn thấy rõ bàitrong tay là gì nữa, còn Uông Lỗi thì đánh nhầm ba bốn lần, cuối cùnghai vị lão tổng mới tuyên bố có thể đi ngủ.
Uông Lỗi còn hành động nhanh hơn tôi, bay thẳng lên trên giường, nằmup dang tay chân ra hình chữ đại, ngủ thẳng như chết. Tôi chỉ có thể bỏđi đến kế bên, cũng là dính lấy giường liền ngủ mất, ngay cả lúc nào lão đại đến cũng không biết.
Nửa đêm anh sờ soạng lung tung trên người tôi, tôi cảm giác có vật gì đó to cứng chỉa vào chân mình, đưa tay đẩy ra. Trong ánh trăng mờ mờ,anh nói khàn khàn bên tai tôi: “Đông Phương Lạc, TM, sớm muộn gì anhcũng bị em chơi chết.”