Tô Mặc vừa đi vào trong hẻm đã thấy một đội ngũ xếp hàng dài.
Mỗi người cầm một tấm thẻ tên bằng kim loại, tất cả đều là ông chủ làm nghề đóng thuyền từ nhiều nơi. (thẻ tên: giống như danh thiếp)
Chẳng
biết từ lúc nào chuyện Kim Ngu Đường cần một con thuyền diễn lớn đã lan
truyền nhanh chóng, cho nên ông chủ các nơi đều muốn đến đây bàn chuyện
làm ăn. Nhưng từ sau khi phụ mẫu của Tô Mặc qua đời, chuyện buôn bán
giao cho Nhị ca nàng, danh tiếng của xưởng đóng tàu vẫn không tốt, đây
cũng là nguyên nhân gián tiếp khiến nghiệp thuyền của Tô gia suy thoái,
để Mộc gia có cơ hội lợi dụng. Tô Mặc tuyệt đối sẽ không cho loại chuyện này phát sinh lần nữa.
Lúc này, nam tử đứng trước cửa đang bị gã sai vặt cự tuyệt, nhưng ông ta vẫn không chịu rời đi.
Gã sai vặt bên trái không chút mảy may nói: “Kim Ngu Đường yêu cầu về
thuyền rất cao, xưởng đóng thuyền của các hạ nghe nói đang cùng hợp tác
với mấy hoàng tộc, nhưng những thứ thuyền này công tử nhà ta lại không
thích.”
Gã sai vặt bên phải nói: “Công tử nhà ta còn nói, nếu chư vị có ý muốn hợp tác mà lại không khiến người cảm thấy có chút hứng thú gì, ngay cả cửa ải của chúng ta các ngươi còn không qua được, đi vào
cũng chỉ tự rước lấy nhục thôi.”
Người nọ rốt cuộc hậm hực bỏ đi, nam tử đứng sau lập tức đưa lên một xấp ngân phiếu, mong muốn được tiến cử.
Gã sai vặt bên trái khinh thường nói: “Kim Ngu Đường xưa nay chưa hề thiếu bạc, muốn đi vào phải tự trông cậy thực lực của bản thân.”
Có người còn đưa ra dương chi mỹ học, nhưng gã sai vặt bên phải vẫn lắc đầu: “Những thứ tục vật này chúng ta không để vào mắt.”
Đội ngũ cứ giằng co như vậy, các thương nhân bất luận sử dụng thủ đoạn gì,
dâng mỹ nữ, trang chữ cổ, kim ngân ngọc khí làm lễ gặp mặt, thì hai tên
sai vặt vẫn chỉ lắc đầu.
Thấy thế, khóe môi Tô Mặc cong lên ý cười ôn nhã, thần sắc không chút hoang mang, nghiễm nhiên đã tính trước kỹ càng rồi.
Tô Mặc khẽ mở đôi môi đỏ mọng, không nhanh không chậm phun một lưỡi dao
trong miệng ra. Nàng chọn một bó củi bên cạnh, bàn tay trắng nõn thon
thon lật chuyển một lúc, tia sáng sắc lạnh, trăm chuyển ngàn hồi, ánh
sánh lung linh, bắt đầu đẽo gọt khúc gỗ kia thành hình.
Nàng tỉ mỉ chạm khác, thủ pháp xuất thần nhập hóa, tạo ra một con bươm bướm trông rất sống động.
Bươm bướm kia bắt đầu đập hai cánh, như lưu luyến bàn tay nàng, nhẹ nhàng bay lượn quanh đầu ngón tay.
Mà nàng vẫn không dừng lại, tiếp tục bận bận rộn rộn.
Nửa canh giờ sau, rốt cuộc cũng đến phiên Tô Mặc.
Tên sai vặt phá lệ nhìn Tô Mặc nhiều hơn vài lần, chỉ vì nàng không giống
như người thường. Gương mặt nàng không thể nhìn rõ, mà chỉ thấy đôi mắt
xinh đẹp như ánh sao dưới lớp áo choàng đen.
“Thẻ tên?” Gã sai vặt hỏi.
“Ta không có thẻ tên.” Tô Mặc nhàn nhạt trả lời, “Ta là người đại diện
xưởng đóng tàu của Tô gia ở Yến quốc, tự đến đây đề cử mình.”
“Tự đề cử mình?” Các thương nhân xung quanh chỉ trỏ: “Nữ nhân này còn khoác áo choàng đen, không có thẻ tên, thật sự không hiểu quy củ lễ nghi mà.”
“Đúng vậy! Chỉ bằng hành vi lén lút của nàng thôi, sao Kim Ngu Đường có thể chọn nàng ta được?”
“Ta thấy nàng ta nhất định là rắp tâm bất lương, sợ là không dám để lộ mặt.”
Gã sai vặt đứng bên phải nhíu mày, vội vàng dùng thần thức thăm dò khuôn
mặt của nàng, nhưng hắn cảm thấy thần thức của đối phương cao hơn cả
hắn, hoàn toàn áp chế khiến thần thức hắn không thể nhúc nhích được.
Thực lực của nữ tử này rõ ràng là Hậu thiên tứ trọng, không thể so với
Tiên Thiên của mình, nhưng thần thức nàng ta lại cao hơn hắn. Hắn lập
tức nhớ tới trên đời này có rất nhiều phương pháp che giấu tu vi, xem ra đối phương nhất định là cao nhân bất lộ.
Hắn không biết, thật ra hắn đã hiểu lầm Tô Mặc.
Thần thức của Tô Mặc vô cùng cường đại, có thể hơn người cùng cấp rất nhiều, thậm chí còn có thể so được với Tiên Thiên.
Đây cũng là ưu thế lớn nhất của nàng, có thể nhất tâm nhị dụng, thậm chí
tam dụng tứ dụng, cho nên chế tạo ra đồ vật vừa nhanh vừa hoàn mỹ. (nhất tâm nhị dụng, tam dụng, tứ dụng: làm nhiều việc cùng lúc)
Gã sai vặt bên trái vội vàng nói: “Cô nương, cô không có thẻ tên, nhưng phải lấy ra được thứ gì để chứng minh thành ý của mình.”
Tô Mặc duyên dáng đứng tại chỗ, ung dung lấy ra mấy tác phẩm bằng gỗ từ
trong tay áo, đây đúng là những thứ nàng vừa làm lúc nãy.
Gã sai
vặt bên trái quét mắt qua những vật này, thầm khinh thường. Nữ nhân này
sao lại lấy ra mấy thứ đồ chơi cho trẻ con chứ? Bươm bướm đủ màu sắc?
Còn có mấy con chim hình thù kỳ quái nữa?
Hắn nhịn không được
châm chọc nói: “Khoan đã, nữ nhân ngươi thật vô lễ, Nhiễm công tử sao có thể để ý đến mấy thứ đồ chơi lừa con nít này chứ?”
Cầm những thứ như vậy đến đây thật đúng là làm trò cười! Những thương nhân khác cũng cười to ha hả
Tô Mặc không hề bất mãn, chỉ nhàn nhạt liếc xéo bọn họ một cái, khóe môi vểnh lên.
Nhưng gã sai vặt bên phải dùng thần thức đảo qua thì lập tức chấn động. Hắn
nhìn thấy cấm chế tinh tế được vẽ trên mặt, trận pháp dày đặc, lập tức
biết đây không phải con rối bình thường mà là thuật cơ quan, là con rối
cơ quan trong truyền thuyết.
Những con rối này cũng không phải bươm bướm, mà là sói, là hổ, là báo, chúng rất có tính công kích.
Nếu như đối phương thao túng một sói một hổ đối chiến với hắn, chỉ sợ hai người bọn họ hợp lại cũng không phải đối thủ của nàng.
Vì thế, gã sai vặt bên phải kìm lòng không được kêu lên: “Thần kì! Thật
thần kì! Không ngờ lại là bảo bối tốt, mau lấy đến cho Nhiễm công tử
xem.”
Nói xong, hắn ta vội khom người mở cửa, cung kính mời Tô Mặc đi vào.
Các thương nhân xung quanh kinh hãi, đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Gã sai vặt bên trái cũng cả kinh, khó tin nói: “Đợi chút, sao ngươi lại cho nàng ta vào?”
Tên còn lại liếc hắn, lạnh lùng nói: “Ta thấy ngươi căn bản là không hiểu
giá thị trường, uổng cho ngươi ra vào Kim Ngu Đường lâu như vậy, ngay cả con rối cơ quan hiếm thấy cũng không nhận ra, đây còn là vật có phẩm
chất thượng đẳng nữa. Nếu chút khả năng quan sát ấy cũng không có, thì
ta khuyên ngươi nên sớm dẹp đường về quê làm ruộng đi thôi.”
Gã
sai vặt bên trái càng kinh ngạc hơn: “Cái gì con rối cơ quan? Đó là tay
nghề trong truyền thuyết, sao có thể là nàng ta được?”
“Cái này gọi là chân nhân bất lộ tướng! Nhớ cho kĩ!”
…
Sân viện hoa lệ, đình đài lầu các, hoa nở kín vườn.
Những hòn đá hình thù kỳ lạ hiếm thấy lởm chởm, nước lượn xuôi dòng, tiếng tiêu văng vẳng đâu đây.
Tô Mặc từ từ đi dọc theo con đường về phía trước, vừa đi vừa thưởng thức cảnh sắc vui tươi hai bên đường.
Tay nàng chắp sau lưng, bước chậm khoan thai như đi giữa sân vắng.
Lúc này, gã sai vặt cười nói: “Mời cô nương đi theo ta, Nhiễm công tử nói muốn gặp cô.”
“Làm phiền.” Tô Mặc gật gật đầu, cùng đi với hắn về phía trước.
Cách đó không xa có một cái đình nghỉ chân, trong đình có vài mỹ nữ, xinh đẹp quyến rũ.
Bất luận ai cũng đều là mỹ nhân trong trăm mới có một, còn tìm được nhiều người như vậy, cũng chỉ có Kim Ngu Đường mới làm được.
Những nữ tử này chắc là người thay thế cho Đinh đại gia mà Kim Ngu Đường tìm tới.
Ánh mắt Tô Mặc chỉ hơi đảo qua những người nọ, rồi rơi vào người một mỹ nam tử khí chất xuất trần cách đó không xa.
Nam tử kia vận y phục màu trắng, khoác ngoại bào xám nhạt, anh tuấn mà lạnh nhạt. Thân hình hắn thon dài, cứ như không chịu được gió lạnh, mắt sáng như sao, hàng mi cong vút.
Người này là Chu tiên sinh, một trong những nhân vật sau màn của Kim Ngu Đường.
Chúng nữ tử trước mắt đang õng ẹo làm dáng, bày ra bộ dạng phong tình vạn
chủng, hi vọng Chu tiên sinh có thể nhìn thấy mặt xuất sắc của các nàng.
Ai ngờ nam tử lại thở dài một tiếng, ánh mắt hắn nhìn qua bên cạnh, hỏi:
“Nhiễm công tử, những nữ tử này người cảm thấy ai thích hợp?”
Phía đối diện là một hồ nước, trên hồ có một thuyền hoa. Trên thuyền có treo lụa trắng, tầng tầng lớp lớp, như gió như mây.
Bên trong truyền đến một giọng nam hư nhược: “Đừng hỏi ta, ta không thích những loại “đại trà” này.”
Chu tiên sinh vô cùng buồn bực nói: “Công tử, người thế này không phải là làm khó tôi sao?”
Nam tử đối diện tùy ý cười khẽ một tiếng. Mặt nước trên hồ sóng gợn lăn
tăn, giọng nói truyền tới từ sau mành, như hạt châu rơi trên khay ngọc,
lại như huyền âm của đàn cổ, mang theo vẻ trong veo mà lạnh lùng: “Làm
khó ngươi không phải ta, mà là một người khác!”
Chu tiên sinh lại thở dài: “Công tử, nếu không phải nữ nhân kia vô tình nhìn thấy dung
mạo thật của người, hẳn sẽ không làm ra chuyện thế này, người mới đúng
là đầu sỏ gây nên.”
Nam tử đối diện hờ hững nói: “Ngươi nói là… nàng vì muốn thu hút sự chú ý của ta sao?”
Nghe vậy, Chu tiên sinh đỡ trán, nếu chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của Nhiễm
công tử thì cũng được đi, nhưng nữ nhân kia rõ ràng là muốn gả cho Nhiễm công tử.
Chỉ một nữ đào kép mà thôi, thật sự không biết tự hiểu lấy mình.
Đinh đại gia này cho rằng Nhiễm công tử chỉ là ông chủ lớn của Kim Ngu Đường thôi sao? Nàng ta không biết thân phận và địa vị của Nhiễm công tử cao
đến mức nàng không thể tưởng tượng được. Nhiễm công tử còn chưa bao giờ
bị làm phiền về việc này nên đẩy vấn đề qua cho hắn. Hắn lại vốn là văn
nhân thương hương tiếc ngọc, không như Hữu hộ pháp của Nhiễm công tử,
căn bản là không dùng được thủ đoạn tàn nhẫn gì cả.
Mà nữ nhân này sắp phải lên sân khấu rồi nhưng nàng ta không chịu lên… Nhưng cũng không có ai có tư cách lên thay nàng ta cả.
Đau đầu! Thật quá đau đầu! Chu tiên sinh nhịn không được ấn ấn huyệt Thái Dương.
Lúc này gã sai vặt đã dẫn Tô Mặc đến đó, ánh mặt trời ấm áp bao phủ cả khu vườn.
Nữ tử kia giơ tay nhấc chân đều có khí chất động lòng người, phong tình uyển chuyển, ánh mắt câu hồn.
Chu tiên sinh tò mò nhìn, gió xuân đầu mùa phất qua hai gò má nàng, trời hơi lạnh nhưng quanh thân nàng lại như có lửa.
Bỗng nhiên, Tô Mặc rút chiếc áo choàng màu đen ra, để lộ dung nhan không tỳ vết.
Gặp khách đương nhiên không thể che che giấu giấu, nếu như muốn đàm phán làm ăn thành công thì phải dùng gương mặt thật.
Nữ tử trước mắt hoàn toàn không như tục vật thế gian, nàng trắng nõn mềm
mại, phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành, dung nhan vô song,
toàn thân toát ra vẻ tao nhã mị cốt, cho dù là họa bút mĩ diệu nhất cũng khó có thể vẽ ra được dung nhan tuyệt sắc như vậy. Dường như tất cả
những ưu điểm của mỹ nhân trên thế gian đều tập trung hết lên người
nàng.
Ánh mắt nàng cực kì yêu mị, tao nhã tú sắc, xinh đẹp quyến rũ khiến người ta hít thở không thông.
Tựa như bảo thạch được giấu trong cát, được mưa gió tẩy sạch khiến nàng sáng chói rực rỡ bức người.
Chu tiên sinh kìm lòng không được hít vào một hơi.
Đẹp, thật sự là quá đẹp! Còn hơn vô số tuyệt sắc nhân gian!
Nàng khiến vài thiếu nữ diễm lệ phía trước cảm thấy vô cùng tự ti.
Chu tiên sinh thậm chí còn thấy, chỉ có nữ nhân này mới xứng làm nhân vật
dưới ngòi bút Nhiễm công tử, vẻ đẹp của nàng thật đúng là người được
chọn cho vai Yêu Cơ khuynh thành. Ngay cả Đinh đại gia cũng không có nét quyến rũ tâm hồn như thế.
Nhưng mà, đáng tiếc, người ta chỉ đến nói chuyện làm ăn.
Hắn nhịn không được chà chà chân, tiếc nuối vô hạn, đồng thời cũng nhịn không được bắn một ánh mắt về phía Nhiễm công tử.
Lúc này, Tô Mặc đã cúi người thi lễ với hắn và Nhiễm công tử, cử chỉ thoải mái tự nhiên.
Lục trắng trên thuyền lay động theo đó, ánh mặt trời tựa như sương bạc,
chiếu vào y phục màu xanh lam của nam tử đối diện. Nam tử đó thâm sâu
nhìn nàng, chăm chú thật lâu, như đang đánh giá nàng, ý thái (ý nghĩ +
trạng thái) có chút lười biếng. Sau đó ngón tay thon dài của hắn từ từ
mơn trớn trang giấy trên mặt bàn, ánh mắt rơi vào thứ đồ gỗ nàng tạo ra.
Tô Mặc cũng ngẩng đầu, nàng hơi tò mò đánh giá đối phương. Tuy không nhìn
thấy dung mạo của hắn, nhưng dáng người hắn thon dài, ngọc thụ như lan,
lại như trăng xanh chiếu rọi trên hồ.
Vì nhìn có vẻ mờ mờ ảo ảo, mơ mơ hồ hồ, nên hắn mới có một lực hấp dẫn trí mạng.
Hắn giống như một bức họa mông lung, thời thời khắc khắc đều khiến người ta vô ý thức muốn nhìn nhiều hơn một lần.
Huống chi, người này còn là thần tượng kiếp trước của nàng, Tô Mặc đương nhiên càng muốn nhìn rõ hơn một chút.
Nhưng mà đáng tiếc, điều tốt đẹp không tồn tại mãi được.
Từ xa, một mỹ nhân mang theo một nô tỳ bước qua hành lang đi đến đây.
Lông mày nàng ta được vẽ tỉ mỉ, nhìn như lông vũ tung bay, giữa trán dán một đóa hoa vàng diễm lệ, váy màu bạc dài, ôm lấy cặp mông của nàng, lộ ra
hai chân thon dài, trên rốn đính một viên ngọc quý, khiến nàng càng thêm quyến rũ phong tình.
Nàng vừa đi vào đình đã lập tức nói: “Tránh ra.”
Chúng mỹ nhân chung quanh câm như hến, vội vàng tránh trái tránh phải thành một con đường.
Bởi vì nàng ta không phải nữ tử tầm thường, nàng là Đinh đại gia cực nổi danh trong bảy nước.
Nàng là người được chọn đóng vai Yêu Cơ khuynh quốc Bất Nhị.
Từ lúc nàng xuất hiện đến nay đã được tán dương không ngớt, nàng cũng dần dần trở nên kiêu ngạo.
Nghe nói có rất nhiều nhân vật quyền thế bị sắc đẹp của nàng mê hoặc đến
thất điên bát đảo, nếu không có Kim Ngu Đường bảo bộ, chỉ sợ nàng đã bị
người bắt đi làm thiếp rồi.
Nhưng có một vài người vẫn không tự
mình hiểu lấy, lại càng không hiểu được tri ân đồ báo, cảm thấy những
thứ mình đạt được vẫn chưa đủ nhiều.
Nàng thậm chí còn coi trọng Nhiễm công tử, cảm thấy chỉ có nam nhân tuyệt thế như Nhiễm công tử mới có thể xứng đôi với mình.
Hiện giờ, nàng vô cùng tức giận Chu tiên sinh vẫn cứ lạnh nhạt với mình, còn tìm mấy nữ nhân này đến thay thế nàng.
Lúc đi ngang qua Tô Mặc, đầu nàng ngẩng cao không hề liếc mắt nhìn một cái, tựa như Tô Mặc chỉ là không khí, toàn thân đều lộ vẻ kiêu căng tự đại.
Tô Mặc hơi nheo mắt lại, khóe môi cong lên ý cười mị hoặc. Xem ra, kế tiếp là lúc nàng phải đi đến bước thứ hai trong kế hoạch rồi.