Sắc trời dần mờ mịt, không khí bên ngoài nhẹ nhàng khoan khoái khiến người vui sướng.
Gió nhẹ nhàng lướt tới, thổi trúng ngọn đèn lưu ly tạo nên một điệu múa lửa hỗn loạn.
Hoa Tích Dung nằm ở trên giường, áo ngủ bằng gấm hình chim uyên ương phủ lên hai người, hắn cảm giác được đầu của trái ớt nhỏ cứ dụi dụi vào ngực hắn, nhất thời không nhịn được hưng phấn lại ngẩng cao. Nữ nhân này thật sự khiến hắn hưởng thụ hương vị hoàn toàn trở thành nam nhân chân chính, nhưng hắn lại sợ không cẩn thận khiến nàng bị thương nên đành phải rụt người lại, nhẫn nại kiềm chế hồi lâu, tránh cho bị Tô Mặc khinh thường, nói hắn một đêm ba lượt rồi vẫn bỉ ổi như vậy. Hoa Tích Dung có chút buồn bực, rõ ràng hắn có thể năm lượt nhưng nàng lại không chịu nổi, còn thêm bọn Sư Anh Cơ Bạch ở đây nữa, e là hắn sẽ bị phân chia phúc lợi tốt đẹp vừa mới tới tay mất thôi.
Hắn rơi vào thế khó xử, hận không thể kim ốc tàng kiều nàng luôn.
Càng nghĩ lại càng khó chịu, lúc trước Tiểu Mạch nói làm thị nữ cho hắn, sao hắn lại cự tuyệt chứ?
Đúng là tự làm bậy không thể sống mà!
Cũng may, hiện tại tất cả mọi người đều sống rất thọ, nếu không hắn nhất định sẽ quyết đấu một trận với mấy nam nhân kia, sau đó đóng cửa Ma giới, khiến cho bọn họ vĩnh viễn không thể bước chân vào nơi này.
Rồi, những người đó đều sẽ vĩnh viễn biến mất trước mặt Tô Mặc.
Tóm lại, bảy khế ước, có gì đặc biệt hơn người đâu!
Xem ai đấu không lại ai, Hoa Tích Dung hắn đã đấu từ nhỏ đến lớn rồi đấy.
Sau này, hắn nhất định sẽ thanh trừng toàn bộ chướng ngại vật đáng ghét này ra ngoài hết.
Nghĩ đến đây, ngón tay hắn chậm rãi vuốt ve lư hương trên bàn, sau đó đốt một cây hương an thần.
Hương này có tác dụng giảm đau, an thần, giúp ngủ dễ hơn, vốn là Hoa Tích Dung mất ngủ nên mới dùng, nhưng không ngờ cũng có tác dụng trong chuyện phòng the.
Hoa gia dứt khoát mặt dày mày dạn ôm Tô Mặc, Tô Mặc nhìn đối phương ngày càng áp sát, nàng lại bị hắn giày vò không ngừng, thật sự là đau đớn trong vui sướng. Không thể không nói sau khi đã thích ứng với tình yêu của hắn, nàng liền hoàn toàn đắm chìm. Sợ Hoa gia nghe thấy thanh âm khó kìm của mình, nàng cắn lọn tóc đen sau lưng, đưa tay che miệng, yết hầu ậm ừ như tiếng oanh hót. Đốm lửa trong đan điền của Hoa Tích Dung đã hoàn toàn bùng cháy, dứt khoát vui sướng ôm nàng. Chỉ nháy mắt, rèm trướng nhảy múa, giường đỏ dậy sóng, Vu Sơn mây mưa, tình nồng ý nồng.
“Gia, chàng nghe xem, bên ngoài có người đang nói chuyện.” Tô Mặc vừa vô lực nức nở giãy dụa, vừa yếu ớt nói.
“Tiểu Mạch, bọn họ đang nói gì vậy?” Hoa Tích Dung cúi đầu hôn nàng, tay không ngừng vuốt ve vòng eo thon.
“Sao gia không tự mình nghe đi?” Tô Mặc cố ý phân tán lực chú ý của hắn.
Bên ngoài quả nhiên truyền đến giọng nói, dường như của hai nam nhân.
Sau đó là thanh âm lạnh nhạt của quản gia nghiêm túc truyền đến nói: “Không được, Hoa công tử đã nói không muốn tiếp bất kì ai, xưa nay người không thích bị làm phiền khi nghỉ ngơi, ngay cả ta cũng không thể quấy rầy.”
“Ta nói này, chúng ta đã đợi một đêm rồi, sao ngươi cứ bắt chúng ta ở trong căn phòng kia, thậm chí hạ nhân của chúng ta cũng không cho tiến vào. Muội muội của ta đến giờ vẫn chưa có người hầu hạ, đạo đãi khách của các ngươi chẳng lẽ vô lễ như thế sao? Sau này Hoa Tích Dung có trách tội, ngươi liệu có chịu trách nhiệm được không?” Thái độ Cao công tử rất không tốt, vẫn kiêu ngạo như thường.
Từ đêm qua đến giờ hắn vẫn chưa được ăn gì, chỉ được rót cho chút nước trà thôi.
Hơn nữa vẫn chưa có điểm tâm sáng, muội muội của hắn là người rất chú trọng vẻ đẹp.
“Cao công tử, nếu Hoa gia không ra, chúng ta cũng không thể quấy rầy. Các người là khách thì phải ở lại trong phòng khách, không ai mời các hạ đến đây, nếu ngươi không hài lòng thì có thể rời đi.” Quản gia vẫn cực kì không khách khí.
“Ngươi có tin sau này muội muội ta sẽ trở thành nữ chủ tử ở đây, đến lúc đó sẽ cho các ngươi đẹp mặt không?” Cao công tử uy hiếp.
“Ta chờ đây! Chỉ mong muội muội ngươi làm được.” Vẻ mặt quản gia không hề thay đổi.
“Các ngươi, các ngươi thật quá đáng!” Người nọ nghiến răng nghiến lợi dậm chân, oán giận rời đi.
“Hoa gia, bên ngoài hình như có khách kìa.” Tô Mặc thở gấp.
“Khách nào? Thật là đáng ghét!” Giọng của Cao công tử khiến Hoa Tích Dung cảm thấy rất phiền, phá hư phong cảnh, đôi mắt đen của hắn sẫm lại, cười nhạo: “Không cần để ý hắn, hôm nay gia muốn ở đây với Tiểu Mạch, chúng ta đang tân hôn, mỗi ngày đều phải đại chiến ba trăm hiệp, cứ để cho bọn hắn chờ, chờ đến chết cũng được.” Hiện giờ hắn không nhận thân thích nào hết, dù khiến hắn kiệt sức mà chết dưới váy Tô Mặc hắn cũng bằng lòng.
Ba trăm hiệp? Mắt phượng chậm rãi mở ra, đôi mắt Tô Mặc mị hoặc như tơ.
Bỗng nhiên nàng xoay người, cắn mạnh một ngụm vào cổ Hoa Tích Dung khiến hắn giật mình một cái, đan điền không nhịn được bùng lên khí nóng, hắn thở nhẹ một tiếng, “Tiểu Mạch, nàng muốn ám sát phu quân?”
“Cố thêm một chút đi mà, Tiểu Mạch, gia yêu thương nàng còn chưa đủ đâu! Nàng là trái ớt nhỏ, mèo hoang nhỏ, ngựa hoang nhỏ của gia.” Hoa Tích Dung lại bừa bãi xằng bậy, hai người quấn nhau một ngày một đêm, quần áo vương vãi đầy đất.
Bất tri bất giác đã là buổi trưa, khí trời nóng bức, cành liễu rũ bên ngoài cũng phờ phạc, ánh nắng loang lổ điểm nhiều màu sắc kiều diễm dưới đất.
Hoa Tích Dung đút điểm tâm cho Tô Mặc, môi mỉm cười quyến rũ, nói: “Há miệng ra, hôm nay để gia hầu hạ nàng.”
“Không ăn, chàng chỉ biết bắt nạt người ta thôi.”
Hoa Tích Dung cười cười, đặt điểm tâm lên dĩa để trước mặt nàng, “Ăn nhiều một chút.”
Tô Mặc bĩu môi, ngón tay nhỏ nhắn chọt nhẹ cột sống Hoa Tích Dung, hai má ửng hồng dán vào người hắn, mềm mại không xương, đôi mắt yêu mị gợn sóng như nước, giọng nói yếu ớt vô lực: “Gia, ta không phải heo mẹ của chàng, ăn nhiều như thế làm gì?”
“Tiểu Mạch, đây là điểm tâm ngon nhất ở Ma giới, nghe nói có hơn một trăm kỹ thuật, phối hợp dược thiện. Lúc trước nàng đòi gia rất nhiều linh dược, giờ gia vẫn còn nhớ rõ. Nàng ăn nhiều một chút, có thế thì thân thể mới tốt hơn, mới có sức lực đúng không?”
Hoa Tích Dung liên tục dùng giọng nói êm tai tẩy não khuyên Tô Mặc ăn nhiều cháo và điểm tâm hơn, hắn thấy nữ nhân đẫy đà một chút cũng rất tốt, ít nhất có thể chịu đựng được sự giày vò của hắn.
Tô Mặc đã sớm nhận ra hắn có ý đồ gì, nàng cúi đầu mềm mại cười nói: “Gia, dù ta có ăn nhiều hơn nữa không phải đều bị chàng giày vò sao? Đầu óc chàng không trong sáng chút nào.”
Hoa Tích Dung vẫn cười dịu dàng, “Gia làm vậy là vì Tiểu Mạch thôi mà. Gia phải lo cho tính phúc của mình thôi, nàng có bảy khế ước không phải sao? Nàng cũng phải nhận ân sủng của gia nữa chứ?”
Vì thế, Tô dưới sự cưỡng ép, đe dọa, dụ dỗ của Hoa Tích Dung, Tô Mặc lại ăn thêm ba miếng điểm tâm nữa.
Nếm thử rồi mới phát hiện hương vị quả nhiên có mùi thơm ngát nhàn nhạt của dược liệu, mỗi một cái đều không giống nhau.
Nàng thích thú vô cùng.
Hắn thật sự là rất để tâm đến nàng.
Nàng gật đầu, cười nói: “Ngon lắm.”
Đương nhiên, kẻ gọi là vị hôn thê kia vẫn phải đang chịu đói bụng!
Nhìn thấy Tô Mặc thích thức ăn hắn chuẩn bị, Hoa Tích Dung cười vô cùng đắc ý, nhưng trong lòng lại nhớ tới đủ thứ cảnh trước kia Tô Mặc ở cùng Cơ Bạch khiến tâm tình hắn vô cùng phức tạp, ánh mắt rét lạnh. Không ngờ cũng có ngày hắn lại cưỡi con ngựa hoang nhỏ nàng anh dũng rong ruổi, thật sự rất có cảm giác thành tựu.
“Tiểu Mạch, nhớ rõ nhất định phải làm cho gia một cái ngọc bội.” Hoa Tích Dung vẫn chú ý đến vấn đề này.
“Hoa gia, Tiểu Mạch cũng muốn hỏi chàng một chuyện.” Tô Mặc bỗng nâng mắt cười cười.
“Chuyện gì?”
“Lúc trước ở trên thuyền, ta đã tặng gia một chậu cây cảnh, hiện tại còn ở đó hay không?” Tô Mặc nghiêng đầu, hai mắt dần mở to.
“Cái đó…” Hoa Tích Dung có chút xấu hổ, không ngờ nàng lại nhớ đến chuyện này.
“Nếu gia đưa chậu cây kia ra, chứng tỏ gia quý trọng thứ Tiểu Mạch làm, như vậy ta mới có thể làm cho gia một cái chứ!” Tô Mặc thấp giọng cười, nếu nàng nhớ không lầm thì nàng từng thấy chậu cây cảnh đó ở chỗ Hạ Phong, nhất định là lúc đó hắn chướng mắt đồ của nàng.
“Tiểu Mạch, ta… Ta sai rồi còn không được sao?” Hoa Tích Dung cũng cực kì thông minh, lập tức cúi đầu nhận sai.
“Sai cái gì?” Tô Mặc cười sâu xa.
“Ta chỉ là gửi nhờ cho Hạ Phong thôi, gia thấy hắn đáng thương, nên để hắn thưởng thức hai ngày.” Hoa Tích Dung làm mặt vô tội.
“Nếu đã như vậy thì chờ sau khi gia mang về lại, ta sẽ đặc biệt làm cho gia một cái.” Tô Mặc cũng cười lạnh một tiếng.
Lúc này, cánh cửa lại bị gõ vang, Hoa Tích Dung chậm rãi chỉnh trang y phục, bước ra mở cửa. Nam tử đứng bên ngoài là tâm phúc của Hoa Tích Dung, hắn cẩn thận liếc Hoa Tích Dung một cái, không dám nhìn vào trong phòng, giọng điệu ngập ngừng nói: “Hoa gia....... Cơ Bạch công tử nói bên ngoài dường như có rất nhiều kẻ khả nghi, cho nên sai ta đến báo… báo lại.”
“Kẻ khả nghi?” Hoa Tích Dung nhíu mày.
“Đúng vậy, Hoa gia, bên ngoài có kẻ khả nghi xuất hiện, hơn nữa hôm nay vị hôn thê của ngài cũng đến, Cơ công tử nói chuyện nảy nhất định có ẩn tình gì.”
“Vị hôn thê…” Giọng nói Hoa Tích Dung âm u, ánh mắt rét lạnh.
“Hoá ra ngay cả vị hôn thê gia cũng có rồi, chàng lừa gạt tình cảm của Tiểu Mạch phải không?” Tô Mặc cười khẽ một tiếng sau bức bình phong.
“Tiểu Mạch, nàng nói oan cho gia.” Hoa Tích Dung lập tức cười trấn an.
“Oan? Thật sao?” Tô Mặc chậm rãi nhả từng chữ.
“Thật sự đương nhiên là thật mà, ả ta đến tất có chuyện gì mờ ám.” Ánh mắt Hoa Tích Dung lạnh lùng.
“Ồ? Chuyện cũ của Hoa gia cũng nhiều thật!” Tô Mặc như cười như không.
“Tiểu Mạch, nếu gia nhớ không nhầm, vị hôn thê kia chính là nữ nhân mà phụ thân gia chỉ phúc vi hôn năm đó, hơn nữa hôn thú có lẽ nằm trong tay lão yêu phụ. Trước kia ả hoàn toàn không để gia vào mắt, hiện giờ chỉ sợ là nổi lòng tham nên mới chạy đến đây tìm gia, chứ gia không có ấn tượng gì với nữ nhân này.” Bên môi Hoa Tích Dung giễu cợt, ánh mắt khinh thường. Nhớ đến lệnh bài của phụ thân, mặt hắn chuyển thành lo lắng, âm trầm một lát thì lại trở nên ôn nhu hơn, nói tiếp: “Tiểu Mạch ơi Tiểu Mạch, trong lòng gia chỉ có nàng thôi, mấy người râu ria kia cứ đuổi ra ngoài là được rồi.”
Tô Mặc khẽ cười cười, nàng biết Hoa Tích Dung không phải người đa tình háo sắc.
Nhưng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng nữ tử xướng nhạc.
Giọng nàng rất hay, uốn lượn không dứt, êm ái trầm bổng.
Có lẽ là của vị hôn thê kia.
Một nữ nhân muốn mê hoặc nam nhân thì có rất nhiều phương pháp, nếu nam nhân không chịu nhìn nàng, nàng sẽ dùng âm thanh của nàng lôi kéo sự chú ý của hắn.
Tô Mặc đã sửa soạn lại trang phục, nàng chậm rãi đứng dậy, khẽ cười một tiếng, “Vậy thì Hoa gia cứ giao chuyện này cho Tiểu Mạch giải quyết là được rồi, nếu hôn thú của chàng nằm trong tay lão phu nhân, như vậy nhất định ả đến đây là có ý đồ. Để ta gặp nữ nhân này một lát, Tiểu Mạch sẽ chỉnh đốn hết một lượt.”