Dịch: Nam_Ca_Đại_Đế, Bạch Y, Tà Si Vô Diện, Lãnh Minh Hà.
Biên: NhấtLộSátCẩu
Mặc dù không phát hiện ra cái gì bất thường nhưng Địch Cửu vẫn muốn rời đi. Có điều hắn còn chưa kịp ra khỏi chỗ ngồi thì đại sảnh bỗng nhiên tối sầm lại.
- Mất điện rồi!
Có người kêu lên.
Tất cả mọi người đều vô cùng nghi hoặc. Đáng lẽ ra, hội sở cao cấp như Bỉ Ngạn sẽ tuyệt đối không phát sinh loại chuyện như này. Coi như là toàn thành phố mất điện thì cũng phải có nguồn điện dự phòng chứ.
Một vài người đã bắt đầu mở đèn điện thoại lên. Ngay sau đó, một tên bảo vệ của hội sở bỗng xuất hiện ở cửa ra vào và lớn tiếng kêu lên:
- Rất xin lỗi quý khách. Hệ thống điện của hội sở đang gặp sự cố, xin tất cả mọi người lập tức rời khỏi đây.
Sắc mặt của cha Tô Du rất khó coi. Ngay cả những vị khách có mặt tại đây cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nhưng lại không có ai dám lên tiếng chất vấn. Nghe đồn có một thế lực rất lớn chống lưng cho hội sở Bỉ Ngạn. Nếu như không phải trường hợp bất đắc dĩ thì sẽ chẳng có ai lại đi gây chuyện với hội sở Bỉ Ngạn.
- Các vị khách quý, hôm nay thật sự là xin lỗi rồi...
Tô Mẫn Vũ chỉ có thể xin lỗi những người khách ở đây.
Thế nhưng Địch Cửu lại khẳng định đây không phải là mất điện bình thường. Vừa rồi hắn đã cảm nhận được có điều gì đó không ổn, giống như hắn đang bị theo dõi hắn vậy. Chỉ nháy mắt sau thì nơi này bị mất điện, việc này tám chín phần mười là nhằm vào hắn rồi.
Xem ra Thời Cẩm San nói không có sai, cao ốc Bỉ Hà chính là hang ổ của lôi đài Thái Bình. Chỉ là Địch Cửu nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao Bỉ Trịnh Sinh lại biết hắn giết tên gia hoả kia?
Địch Cửu hơi cúi người, lấy chủy thủ dắt ở trên đùi cất vào ống tay áo. Sau đó hắn không chào hỏi một ai mà đi thẳng ra cửa lớn của hội sở.
Quả nhiên đúng như hắn dự đoán, khi hắn vừa ra đến cửa lớn thì lại lập tức cảm nhận được có người đang theo dõi mình.
Xem ra kẻ đó không muốn động thủ trong hội sở, mà muốn dụ hắn rời đi mới ra tay. Địch Cửu tỉnh táo suy nghĩ lại. Hiện giờ hắn không biết thực lực của Bỉ Trịnh Sinh như thế nào, nhưng hắn có thể khẳng định, lấy thực lực của bản thân mà muốn đối phó với Bỉ Trịnh Sinh thì còn kém quá xa.
Sau đó, Địch Cửu vẫn luôn cảnh giác. Hắn đi cầu thang thẳng xuống tầng một, mãi đến khi ra đến quảng trường của cao ốc Bỉ Hà mà vẫn không có ai động thủ. Nhưng cái cảm giác bị theo dõi, lại càng ngày càng rõ ràng.
Địch Cửu tăng tốc độ. Ước chừng qua hơn mười phút, khi hắn vừa đi đến đầu đường, thì bỗng có một chiếc xe con màu đen trực tiếp lao đến từ phía sau, chặn trước mặt hắn.
Có bốn người nhảy xuống từ trên xe. Mấy kẻ này lập tức tản ra, vây quanh Địch Cửu, phong kín lối thoát của hắn.
- Là Bỉ Trịnh Sinh phái bọn mày tới đúng không?
Địch Cửu nhìn bốn người phía trước, bình tĩnh hỏi một câu.
Cầm đầu là một gã có mái tóc quăn dài, khuôn mặt sáng sủa. Trên người hắn mơ hồ toả ra một luồng sát ý sắc bén như có như không. Nghe thấy Địch Cửu nói như vậy thì hắn hơi kinh ngạc nhìn Địch Cửu một thoáng rồi mới lên tiếng:
- Chẳng trách mày lại dám đi chôn Hà Sơn. Dựa vào phần điềm tĩnh này, chỉ cần mày đi cùng bọn tao một chuyến, nói không chừng Sinh gia sẽ lưu lại cho mày một mạng. Còn nếu như mày không đồng ý thì chẳng mấy chốc mày sẽ là người mất tích kế tiếp.
Trong nhận thức của người đàn ông tóc quăn này, Địch Cửu còn chưa đủ năng lực giết Hà Sơn mà chỉ là người đi chôn xác thôi. Địch Cửu hẳn chỉ là một tên tiểu đệ của Phỉ Khải.
- Ha ha, hôm nay tao vừa đến hội sở Bỉ Ngạn thì liền mất tích.
Địch Cửu châm chọc một câu.
Người đàn ông nọ thản nhiên đáp:
- Ai nói mày sẽ mất tích vậy? Ngày mai mày sẽ tiếp tục xuất hiện, thậm chí mấy ngày nữa mày còn có thể rời khỏi Lạc Tân, ở cùng chỗ với một cô em xinh đẹp. Đúng rồi, cô em kia hôm nay mày cũng đã gặp rồi đó.
Địch Cửu lập tức hiểu ra, mấy thằng này đều là tay lão luyện, nhất định là đã có biện pháp. Hắn đang tính toán thực lực của đối phương, nếu như đánh không lại thì hắn sẽ lập tức chạy trốn.
- Nếu như bọn mày trả lời một câu hỏi của tao thì có lẽ tao sẽ đi một chuyến.
- Tự tìm cái chết...
Một người đàn ông cường tráng đứng sau lưng Địch Cửu bỗng rút khai sơn đao ra, hắn bước tới trước một bước, rồi vung đao chém về phía Địch Cửu.
(*Khai sơn đao là một loại đoản đao, đao dài 1.5 thước, hình dạng giống sài đao. Bởi vì trong núi không hề có đường, cần dùng đao chặt cành cây, dây leo để tạo thành một con đường trong núi, cho nên được đặt tên là khai sơn đao.)
- Đại Lô, hiện tại chúng ta không nên làm nó bị thương...
Người đàn ông tóc quăn kia chính là kẻ cầm đầu. Nhưng hắn còn chưa nói hết câu thì đã nhìn thấy Địch Cửu xoay người nửa vòng rồi giơ chân lên.
Thấy Địch Cửu dám đánh trả thì người đàn ông tóc quăn cũng không tiếp tục nương tay nữa. Chính hắn cũng nhấc khai sơn đao lên bổ về phía Địch Cửu.
“Răng rắc!”
Lúc này, Địch Cửu đã đạp gãy đầu gối của người đàn ông cường tráng kia. Sau đó hắn mượn thế xoay người, chủy thủ trong tay vạch ngang một cái.
Một tia máu tươi liền bắn ra ngoài, tên còn lại và người đàn ông cường tráng còn chưa kịp động thủ thì người thanh niên gầy gò đã bị dao găm trong tay Địch Cửu cắt đứt cổ họng.
“Ục ục”
Thanh niên gầy gò lấy tay giữ chặt cổ họng mình, hắn nhìn Địch Cửu với ánh mắt không thể tin nổi.
Ngay cả bọn hắn cũng không dám tùy tiện giết người. Dù có bắt Địch Cửu về, cũng sẽ tìm đủ mọi lí do cho việc đối phương mất tích. Thế mà thằng nhóc trước mắt lại ung dung thoải mái giết hắn mà không hề thấy nó có chút gánh nặng tâm lý nào. Thằng này so với Sinh gia bọn hắn còn kinh khủng hơn. Đáng tiếc, hắn đã không thể nào tiếp tục suy nghĩ được nữa rồi.
- Cùng nhau lên đi!
Người đàn ông tóc quăn vừa vung đao vừa quát lên, rồi lại lần nữa đánh về phía Địch Cửu.
Một đạo hàn khí lập tức bổ tới. Địch Cửu bỗng cảm thấy toàn thân không thoải mái. Hắn biết, tên này lợi hại hơn nhiều so với hai tên hắn vừa đánh ngã. Địch Cửu tiến đến một bước, giơ Tàn Na trong tay lên.
(DG: Tàn Na là con dao găm của Địch Cửu từng xuất hiện ở chương 12)
Đinh đương một tiếng, thật không ngờ khai sơn đao trong tay người đàn ông tóc quăn lại bị chém gãy.
Người đàn ông tóc quăn ngẩn ra, đao của hắn được chế tạo từ thép cacbon nguyên chất. Dù bề ngoài nó có chút han rỉ, nhưng độ cứng của nó thì không thể nghi ngờ.
Vậy mà đao của hắn lại bị thanh chủy thủ trong tay Địch Cửu một nhát chém gãy, đây là chuyện gì vậy?
Hắn vừa mới nghĩ đến đây, thì bỗng cảm nhận được sự uy hiếp của tử vong. Lúc này hắn mới sợ hãi nhớ ra, bây giờ mình đang liều mạng với người ta.
Thằng nhóc trước mắt giết người không run tay cũng không có chút gánh nặng tâm lý nào, cho nên chắc chắn nó sẽ không lưu tình với mình. Hắn rốt cuộc cũng không có thời gian để ý đến cây đao đã gãy kia nữa, mà lập tức bước sang bên cạnh rồi vội vàng lùi lại.
Một đạo sát khí bỗng dưng bổ tới, người đàn ông tóc quăn chỉ kịp nghe ‘phập’ một tiếng, sau đó liền thấy tay mình rụng xuống, kèm theo đó là máu tươi phun ra như suối.
Tên cuối cùng rốt cuộc cũng kịp phản ứng, khai sơn đao trong tay trực tiếp chém vào lưng Địch Cửu.
Địch Cửu thì lại nhẹ nhàng thở ra. Thực ra người đàn ông tóc quăn kia rất lợi hại, chỉ là tên này không nghĩ tới hắn lại dám giết người, nên mới trở tay không kịp.
Mà tên cuối cùng này, khi đao của hắn bổ tới thì Địch Cửu chỉ thấy một chút gió, chứ không hề có nửa điểm đao khí nào. Cho nên hiện tại, đối với Địch Cửu mà nói thì tên này căn bản không có sức uy hiếp.
Địch Cửu lại lần nữa chuyển động thân thể, sau đó dùng chân trái đá một cái.
Thanh đao của tên kia mới bổ xuống được một nửa thì đã bị Địch Cửu đá vào cổ tay, khai sơn đao lập tức rơi xuống đất.
Tên kia còn chưa kịp lùi lại thì Địch Cửu đã tiến lên một bước, chủy thủ trong tay lại lần nữa vạch ra một đường, xong xuôi lại thuận thế lui về phía sau. Một đường máu lập tức bắn ra, cùng lúc đó thì người đàn ông này cũng ngã nhào xuống đất.
Giờ phút này, người đàn ông tóc quăn mới bắt đầu sợ hãi, hắn chắc chắn rằng mình mà còn ở lại đây thì chỉ có thể chờ chết mà thôi. Hắn đã có chút hối hận, biết thế thì nên mang theo một khẩu súng rồi.
Từ trước tới nay, rất ít người có thể trụ được quá ba chiêu của hắn. Cho nên hắn mới trở nên tự tin quá mức như vậy.
Chính sự tự tin ấy, có khả năng sẽ khiến hắn phải chết ở chỗ này ngày hôm nay. Thật ra, nguyên nhân chân chính là hắn không ngờ Địch Cửu lại tàn nhẫn, giết người không chớp mắt như vậy.
Hiện giờ hắn có thể xác định Hà Sơn là bị thanh niên này giết. Đáng tiếc bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Trông thấy người đàn ông tóc quăn này xoay người bỏ chạy, Địch Cửu cũng không thèm đuổi theo, mà chỉ xoay chủy thủ trong tay lại, hướng lưỡi dao ra ngoài, sau đó phóng đi.
Phập!!!
Thanh chủy thủ lập tức đâm xuyên qua ót của người đàn ông tóc quăn kia, hắn lảo đảo hai cái rồi ngã nhào xuống đất.
Địch Cửu đi tới rút dao găm ra. Lúc này hắn mới quay lại nhìn về phía người đàn ông cường tráng. Đây là người duy nhất còn sống sót trong số bốn người vây quanh hắn, có điều đầu gối của tên này cũng đã bị hắn đá gãy rồi.
Gã thấy thế thì hoảng sợ, nắm lấy khai sơn đao rồi nhìn chằm chằm vào Địch Cửu.
Hắn cũng đã thấy người ta đánh hội đồng rất nhiều rồi. Thường thường là máu tươi bắn tung tóe, nhưng lại rất ít khi xảy ra án mạng.
Còn kẻ tiện tay là giết người như Địch Cửu thì hắn thật sự mới gặp lần đầu.
Địch Cửu cũng không hề có ý định nương tay. Hắn nhấc chân trái lên đạp một cái.
Răng rắc!
Một tiếng vang lên, cổ tay của nam tử kia lập tức bị đạp nát, khai sơn đao của hắn còn chưa kịp rớt xuống thì đã bị đá bay sang một bên. Địch Cửu tiến lên bóp cổ họng của tên đàn ông cường tráng này, mỉm cười hỏi:
- Nói ta nghe, tại sao Bỉ Trịnh Sinh lại biết tên ăn hại Hà Sơn kia là do ta xử lý hả?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!