Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 146: Đỏ mắt

Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa

--------------------------

Bây giờ thì Liệt đao đã bủng nổ trong cơ thể của tu sĩ Kim Đan tầng bảy kia rồi.

Lúc mà đao thứ năm Liệt đao của Địch Cửu đánh lên người gã thì gã chỉ đang kinh ngạc vì chân nguyên hùng hậu của Địch Cửu mà thôi, chiêng của gã vậy mà lại không thể cản được làn sóng đao đó của Địch Cửu.

Gã cũng giống với phần lớn các tu sĩ khác hoàn toàn không thèm để ý đến chút đao khí yếu xìu kia. Cho dù bị đánh trúng thì cũng chỉ là một vết thương nhẹ mà thôi, đối với tu sĩ Kim Đan thì chút vết thương đó không đáng là gì.

Ai mà biết được đòn sát thủ của một đao này lại là sự bùng nổ khi làn sóng đao đó chạm vào người chứ, đao vân vô cùng vô tận chui vào bên trong cơ thể gã sau đó nổ tung. Giống như bọt sóng va chạm với đá ngầm sẽ tóe ra vô số giọt nước vậy....

Cơn đau xé rách kèm theo hơi thở tử vong lan tràn khắp người gã, tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy kia giơ tay chỉ vào Địch Cửu muốn nói gì đó, nhưng mà từ trong cơ thể gã đột nhiên phun ra một cơn mưa máu, gã còn chưa kịp nói được một chữ nào đã tuyệt khí chết đi.

Địch Cửu hoàn toàn không để ý đến tu sĩ Kim Đan tầng bảy đó, hắn đã liều mạng chịu thương như vậy rồi mà còn không làm chết được tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy kia vậy thì hôm nay hắn chỉ còn cách chạy mà thôi. Cho nên cái chết của gã hoàn toàn nằm trong tính toán của Địch Cửu.

Sau khi giết chết tên Kim Đan tầng bảy xong thì Địch Cửu cũng không để ý đến vết thương bên hông, nhấc đao lên, đao mang hóa thành một màn đao nổi lên sát khí cuồn cuộn trong khu vực này.

Giống như có một thác nước đột nhiên xuất hiện từ hư không, đổ ập xuống từ trên cao ba ngàn thước xuống dưới bọn họ.

Phốc!

Một tên Kim Đan tầng bốn vừa mới đánh nát được một ngọn núi trong quyền kia của Địch Cửu thì đã bị màn đao kia thổi quét qua. Khí thế nghiền ép không gian đột ngột lan đến khiến cho tên Kim Đan tầng bốn này không có chút đường sống nào bị màn đao kia chém thành hai nữa.

Xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, ba người còn lại không dám động thủ nữa mà hết hồn nhìn Địch Cửu.

Cho dù là Kim Đan tầng chín thực lực mạnh mẽ cũng chưa chắc có thể làm được như Địch Cửu, bọn họ là năm người đánh một mình Địch Cửu, vậy mà mới đánh nhau một chút Địch Cửu đã xử đẹp một tên Kim Đan tầng bảy, sau khi bị thương vẫn có thể nhanh gọn lẹ mà giết luôn một tên Kim Đan tầng bốn.

Tên tu sĩ Kim Đan tầng tám hít vào một hơi, mấy cái này nói thì dài chứ thực ra chỉ đánh tới đánh lui trong chớp mắt. Vốn y còn nghĩ đánh cho Địch Cửu bị thương rồi sẽ tiếp tục sử dụng thêm một thương kỹ nữa, chuẩn bị rèn sắt khi còn nóng mà chém rụng Địch Cửu luôn.

Ai mà ngờ được thương kỹ của y còn chưa kịp hình thành thì Địch Cửu vừa mới giết xong một Kim Đan tầng bảy liền dễ dàng mà xử luôn một Kim Đan tầng bốn như vậy chứ. Tốc độ dùng pháp bảo đánh nhau còn muốn nhanh hơn y gấp đôi. Điều này nói lên cái gì chứ? Chứng tỏ là thần niệm của đối phương được cô đọng hơn y ít nhất là gấp hai lần, hơn nữa chân nguyên cũng không thua kém y tí nào.

Nói cách khác, nếu như y một chọi một với Địch Cửu thì người ta hoàn toàn có thể nhẹ nhàng mà xử lý y. May mà vừa rồi Địch Cửu chọn tên Kim Đan tầng bảy kia xuống tay, chứ nếu đổi thành y thì cũng chưa chắc y có thể tránh được một đòn đó.

Cảm nhận được sự đáng sợ của Địch Cửu, ngay lúc này tên tu sĩ Kim Đan tầng tám không dám lại tiếp tục ra tay.

Mà hai người Kim Đan trung kỳ đã có chút sợ sệt nhìn Địch Cửu, Địch Cửu có thể một mình đánh với năm người bọn họ, chỉ trả giá trúng một thương đã có thể dễ dàng giải quyết một tên Kim Đan tầng bảy và một tên Kim Đan tầng bốn. Bây giờ bọn họ chỉ còn lại ba người mà thôi, có thể nghĩ được nếu như bọn họ muốn xử lý Địch Cửu thì bản thân họ chắc cũng chả tốt lành gì đâu, ít nhất cũng phải rụng thêm hai đứa nữa mới có hi vọng thành công.

Thần niệm của Địch Cửu đã được cô đọng rất nhiều cho nên việc biến đổi pháp kỹ chỉ là việc trong tích tắc, chỉ một điểm này thôi đã mạnh hơn đám bọn họ nhiều rồi. Vậy bọn họ làm sao dám cướp đồ của một tên khủng bố như vậy chứ?

Ngay lúc hai tên kia chuẩn bị rút lui có trật tự thì ánh mắt của một người đang tu luyện bên trong ao đột nhiên sáng lên, gã chính là tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy từng bắt cóc Thụ Đệ đi vào bên trong này đó.

Đúng là Địch Cửu rất mạnh, nhưng mà sau khi năm tên tu sĩ này vây công hắn thì cũng đã làm hắn bị thương rồi. Nếu như bây giờ lại thêm mấy người nữa chạy lại giúp thì sợ là Địch Cửu cũng không dễ dàng nữa đâu.

Mấy người kia không biết trên người Địch Cửu có bảo bối nhưng mà gã lại biết rõ ràng. Địch Cửu từng lấy được một cái linh mạch màu làm, chính mắt gã nhìn thấy Địch Cửu đã thu Lam Mạch đó vào, hơn nữa sau khi Địch Cửu lấy đi Lam Mạch rồi thì số lượng linh khí trong ao xanh này giảm đi rõ rệt. Gã chỉ tu luyện trong đây tám ngày đã muốn bước vào Kim Đan tầng tám, hơn nữa gã còn thấy tên tu sĩ đưa cho Địch Cửu cái ngọc giản được Địch Cửu dẫn vào cùng lúc đó đã đạt tới Kim Đan tầng bảy.

Nếu như sau khi Địch Cửu xử lý hai người kia xong mà vẫn chưa bị thương thì gã cũng không dám nghĩ nhiều, nhưng mà Địch Cửu đã bị thương cho nên trong lòng gã cũng nhịn không được bắt đầu nóng lên rồi. Gã cũng biết rõ lúc đầu khi năm người vây công Địch Cửu thì bọn họ cũng chưa sử dụng toàn bộ thực lực.

Không đợi hai tu sĩ Kim Đan trung kỳ lui ra ngoài, tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy lớn tiếng nói:

- Hắn không phải chỉ lấy được một gốc cây Hồn Nguyên quả đâu mà là ba gốc lận, ít nhất có được chín trái Hồn Nguyên quả. Hơn nữa trừ ba cây Hồn Nguyên quả kia ra hắn còn lấy được một linh mạch màu lam. Linh khí trong cái ao xanh này không bằng một phần mười lúc đầu là do hắn đã lấy Lam Mạch gần trăm trượng kia mất rồi. Đồ tốt thì mọi người cùng hưởng, cho dù mỗi người chỉ lấy được nửa trượng Lam Mạch kia thôi cũng đã đủ cho chúng ta bước vào Nguyên Hồn cảnh rồi, mọi người do dự gì nữa chứ cùng tiến lên đánh hắn đi thôi...

Nói dứt câu thì tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy đỉnh phong này liền vọt ra khỏi ao, mà hai tu sĩ Kim Đan lúc trước đi theo y cũng không chút chần chờ xông lên theo.

Bọn họ cũng biết rõ, linh khí trong ao này đã giảm xuống mấy lần so với lúc đầu rồi.

Nghe nói trên người của Địch Cửu có được một cái Lam Mạch dài hơn trăm trượng, lại nghe nói linh khí trong ao không bằng một phần mười so với linh mạch kia thì bọn họ đã đỏ mắt rồi.

Tên Kim Đan tầng tám nghe nói Địch Cửu có nhiều đồ tốt như vậy cũng đỏ mắt theo. Không nói tới cái linh mạch màu lam dài hơn trăm trượng Địch Cửu mới lấy được, chỉ riêng cái thứ có thể chứa được linh mạch đó đã là chí bảo tối cao rồi.

- Mọi người mau giết chết hắn, linh mạch chúng ta chia đều, người nào ra tay người đó có phần.....

Tu sĩ Kim Đan tầng tám điên cuồng kêu to, làm người dẫn đầu tấn công Địch Cửu.

Trong lòng Địch Cửu trầm xuống còn chưa đợi hắn bỏ chạy đã thấy vô số pháp bảo đánh lại đây.

Cùng lúc đó có người đóng lại cửa sơn cốc. Cho dù cái cấm chế trên cửa kia chả là gì với Địch Cửu cả, nhưng mà nếu như đợi hắn phá cửa xong chạy ra sợ là đã bị mấy người kia giết chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Tần Âm và Thụ Đệ đang ở trong ao cũng trầm xuống, cho dù Địch Cửu có lợi hại cỡ nào đi nữa thì ở đây cũng có một đống tu sĩ, hắn có thể giết được bao nhiêu chứ?

Thấy vô số tu sĩ đang điên cuồng chạy tới đánh Địch Cửu, ngay cả Trọng Tuân cũng nhịn không được chạy qua theo.

Cậu cũng có thể cảm nhận được linh khí trong ao đã giảm xuống một cách rõ ràng, cậu không biết linh mạch Địch Cửu lấy được dài bao nhiêu nhưng mà việc Địch Cửu có được linh mạch là chuyện chắc chắn. Cậu chỉ ở trong ao tu luyện mấy ngày đã lên đến Kim Đan tầng sáu viên mãn rồi, chỉ cần lấy được vài thước của linh mạch thì cậu hoàn toàn có cơ hội bước vào Nguyên Hồn cảnh.

Thấy xung quanh Địch Cửu đã có vô số công kích, cuối cùng Trọng Tuân cũng không suy nghĩ nhiều nữa, vọt tới tấn công.

Cho dù Địch Cửu có lợi hại hơn nữa thì hôm nay cũng phải chết, cậu cũng không cần phải sợ hắn nữa. Lúc trước nghe nói Địch Cửu là nhờ vào việc bố trí sát trận mới có thể giết được mấy tu sĩ Kim Đan trong Thương Lâu Thích Gia, mà bây giờ Địch Cửu hoàn toàn không có thời gian để bố trí trận pháp rồi. Huống hồ cậu còn tận mắt nhìn thấy trường thương của tu sĩ tầng tám kia đâm vào thắt lưng của Địch Cửu, xem ra thì Địch Cửu cũng không phải lợi hại như cậu nghĩ.

Phốc! Phốc!

Cho dù Địch Cửu đã mặc linh giáp rồi nhưng mà trong thời gian ngắn vẫn bị mấy pháp bảo kia đánh ra vài đạo vết thương.

Thần niệm Địch Cửu dừng ở cửa hang đã bị cấm chế phong bế kia, xem ra hôm nay chỉ có thể đánh bừa mà thôi, không có lựa chọn khác rồi.

Địch Cửu chém ra trường đao, từng bức màn đao bắt đầu điên cuồng đại sát tứ phương.

Ngược lại Địch Cửu không dám tùy tiện sử dụng Núi Non Liên Miên và Cuồng Phong Bạo Nộ, hai chiêu này rất tiêu phí chân nguyên và thần niệm của hắn.

Rầm! Rầm! Oanh!

Một khi hỗn chiến đã bắt đầu thì không ngừng có tu sĩ phải ngã xuống, mà Địch Cửu cũng liên tục bị đủ loại pháp bảo tấn công lên thân thể.

Đúng lúc này thần niệm của Địch Cửu cũng nhìn thấy tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy đang trốn phía sau đám người, gã chính là kẻ đã phóng đại gấp mười lần thu hoạch của hắn rồi kêu gọi mọi người vây đánh, sau khi nhìn thấy như vậy, hắn lập tức hiểu ra, có rất nhiều người muốn không làm mà hưởng đây mà.

Nếu như cả đám bọn họ đồng tâm hiệp lực cùng nhau tấn công thì chỉ sợ là thời gian nửa nén hương hắn cũng kiên trì không nổi nữa đó.

Nghĩ như vậy Địch Cửu liền bắt đầu chạy, đồng thời trong lúc chạy cũng bố trí một cái trận kỳ.

Gần như là mỗi khi bố trí một cái trận kỳ thì Địch Cửu cũng sẽ giết chết vài tên tu sĩ, mà trên người hắn cũng sẽ nhiều thêm vài vết thương.

Oanh!

Một viên thạch châu đánh lên ngực của Địch Cửu bị vỡ thành đá vụn bay đầy trời, nhưng mà cũng đã ngăn cản được đao ý vừa mới hình thành của Địch Cửu

Nhưng mà không đợi Địch Cửu chém ra đao thứ hai thì trường thương của tên tu sĩ Kim Đan tầng tám kia giống như rắn độc luôn ẩn nấp trong bóng tối đột ngột đâm ra, trường thương kéo theo thương ý cuồn cuồn phá tan vòng bảo hộ chân nguyên và cả linh giáp của Địch Cửu, xuyên qua ngực của hắn.

Phốc!

Trường thương vừa rút ra thì Địch Cửu đã phun ra một ngụm máu tươi, cả người đều suy yếu đi rất nhiều.

Ta nhất định không thể chết được, ý thức của Địch Cửu đã có chút mơ hồ rồi, trường đao trong tay hắn lại chém ra ngoài thêm một lần nữa, đao thứ sáu Thiên Mạc đao bị hắn chém ra.

Nhưng mà khác với Thiên Mạc đao lúc bình thường, Lần này màn đao không phải hạ từ trên trời xuống nữa, mà ngược lại từ phía xa quét ngang lại đây, gần như tất cả tu sĩ đều bị màn đao này quét qua.

----------------------------

Do gấp cho mn đọc nên mình chưa biên kỹ, nếu có sạn mong mọi người thông cảm.

..............................

Đa tạo đạo hữu TracHon, KimHuong, LụcTầnDương, buwada, anhtaphe đã đẩy kp và donate cho nhóm dịch.