Bên trong cái ngọc giản này còn có một cấm chế nữa, muốn đọc nội dung bên trong thì phải phá vỡ cấm chế này trước.
Dù sao thì Địch Cửu cũng là một trận pháp đại sư cấp năm, cho nên cấm chế cấp năm trên ngọc giản này cũng không làm cho hắn tốn bao nhiêu thời gian hết.
Tốn khoảng nửa ngày, Địch Cửu đã phá được cấm chế của nó, đọc được nội dụng ở bên trong rồi. Mà điều khiến Địch Cửu kinh hỉ chính là ngọc giản này cũng không có thiếu hụt bao nhiêu hết, ít nhất thì hắn học theo những gì ghi trên đây cũng có thể coi như học được một phép thần thông.
Lại tiếp nửa canh giờ nữa, Địch Cửu vô cùng bất đắc dĩ bỏ ngọc giản xuống. Hắn cũng chưa học được cái thần thông này, đơn giản là vì hắn cảm thấy cái thần thông này vô cùng vô dụng, căn bản là không có ích lợi gì cả. Hèn chi mà Thương Lâu Thích Gia lại chịu bán một cái ngọc giản chứa thần thông dễ dàng như vậy.
Sinh Cơ Liễm Tức, nếu như mà nó che dấu hơi thở cho chính bản thân mình thì cũng coi như có chút tác dụng, đằng này cái ngọc giản lại chỉ cách đi che dấu hơi thở sinh cơ cho sủng vật, Địch Cửu cũng chỉ có một mình Thụ Đệ mà thôi, nếu như hắn đã ngỏm rồi thì đi che dấu sinh cơ cho nhóc đó làm chi, có lợi ích gì chứ?
Bởi vì Thụ Đệ cũng sẽ ngủm theo hắn mà.
Ngay lúc Địch Cửu tính cất cái ngọc giản này đi thì hắn đột nhiên nhớ tới một việc. Lúc còn ở trên Tiên Nữ Tinh, hình như hắn có lấy được một cái pháp bảo bị hỏng.
Mà ở bên trong pháp bào đã hỏng kia hắn có cảm nhận được một chút sinh cơ dao động vô cùng nhỏ, nhưng tiếc là lúc đó hắn tìm cỡ nào cũng tìm không ra rốt cục là cái gì đã phát ra dao động đó. Sau đó khi hắn thành công Trúc Cơ và tiến bộ hơn về trận pháp cũng từng dùng thần thức thâm nhập vào bên trong, nhưng mà trừ việc cảm giác sinh cơ kia càng lúc càng yếu đi thì vẫn chưa tìm được nguyên nhân.
Hay là dao động sinh cơ mỏng manh trong pháp bảo đó đã bị thần thông giống như Sinh Cơ Liễm Tức che lấp? Bởi vì thời gian trôi qua đã lâu cho nên phép thần thông này xảy ra vấn đề gì đó, khiến cho hắn có thể cảm ứng được một chút.
Mới nghĩ đến chỗ này thì Địch Cửu vốn không có hứng thú gì lại bắt đầu thử học tập cái thần thông này.
Lỡ như thật sự bị hắn đoán trúng, vậy cái món đồ bị người khác dùng thần thông che dấu ở trong một pháp bảokia, nó phải lợi hại cỡ nào chứ?
Địch Cửu đã bắt đầu nghiêm túc học tập thì tiến độ không ai có thể đuổi kịp. Mấy ngày sau Địch Cửu đã bắt đầu nhập môn. Nửa tháng trôi qua, Địch Cửu đã có thể thực hiện cái thần thông này rồi, tuy rằng thủ đoạn còn hơi thô nhưng chỉ cần tích lũy một thời gian là sẽ hoàn thiện.
Cũng giống như hai quyền Núi Non Liên Miên và Cuồng Phong Bạo Nộ kia vậy, theo tu vi tiến bộ, mỗi lần hắn thi triển ra hai quyền này đều có được hiệu quả khác nhau rõ rệt.
Vốn Địch Cửu đi học cái thần thông này cũng chỉ vì muốn nghiên cứu thử dao động sinh cơ ở bên trong pháp bảo bị hư kia thôi, sau khi hắn nắm giữ được thần thông này rồi tự nhiên cũng sẽ không đi nghiên cứu sâu thêm nữa, ngược lại là lấy cái pháp bảo bị hư kia ra.
Có vài thứ, nếu như ngươi không hiểu thì sẽ cảm thấy nó như cách một ngọn núi lớn nhưng chỉ cần hiểu rõ ngươi sẽ cảm thấy nó cũng chỉ cách ngươi một tầng giấy mỏng mà thôi. Bây giờ Địch Cửu cũng đang có cảm giác như vậy, lúc trước mỗi lần Địch Cửu lấy cái pháp bảo bị hư này ra, trừ việc dùng thần niệm thâm nhập vào bên trong ra hắn hoàn toàn không nhìn ra được nó có cái gì khác lạ cả.
Nhưng mà lần này, sau khi hắn cầm cái pháp bảo này ra liền cảm giác được dấu vết của việc che dấu hơi thở sinh cơ. Cũng đúng như hắn suy đoán, bên trong thứ này hình như có che dấu một vật gì đó. Có lẽ là do thời gian trôi qua đã lâu, hoặc cũng có lẽ là do nguyên nhân nào khác, mà thủ đoạn thần thông này xuất hiện kẽ hở làm cho hơi thở sinh cơ bị tiết lộ ra bên ngoài, sau đó lại bị hắn phát hiện ra.
Địch Cửu bắt đầu tách khe hở của thần thông này, tu vi của hắn chỉ mới tới Trúc Cơ, hơn nửa thần thông loại này cũng chỉ mới vừa học được cho nên Địch Cửu tốn chừng ba ngày mới hoàn toàn tách được thần thông này ra
Theo đó là một cái cấm chế bị hư hại xuất hiện trước mặt Địch Cửu, nếu như cấm chế này mà còn nguyên vẹn thì cho dù bây giờ hắn có thể bố trí tới cấm chế cấp chín cũng chưa chắc phá được nó.
Nhưng may là cái cấm chế này đã bị hư hại rất lớn, Địch Cửu chỉ cần dùng nửa ngày đã có thể phá vỡ cấm chế này rồi, sau đó một con bọ màu đen to cỡ hạt đậu Hà Lan xuất hiện trước mắt Địch Cửu.
Lúc nhìn thấy con bọ này, Địch Cửu cảm thấy thất vọng vô cùng.
Hắn còn tưởng ai đó đã giấu cái gì lợi hại lắm vào trong đây chứ, ai ngờ chỉ là một con bọ hung mà thôi.
Địch Cửu chắc chắn mình không hề nhìn lầm, đây chính chính xác xác chỉ là một con bọ hung mà thôi. Sáu cái chân, đầu nhọn, còn có cả một cái sừng, cả người thì đen thui
Con này không phải bị hung thì là con gì nữa?
Hơi thở của bọ hung đã rất mỏng manh, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngủm vậy. Địch Cửu cầm cái pháp bảo bị hỏng kia do dự một hồi, hắn vẫn chưa quyết định được mình có nên quăng cái con này đi không.
Theo lý thuyết thì nếu như có người cẩn thận che dấu con bọ hung này như vậy thì chắc chắn nó không phải là một con bọ hung bình thường mới đúng.
Nhưng mà Địch Cửu cũng biết thêm một chuyện nữa, chính là ở trong Tu Chân giới này có rất nhièu người ăn ở không không có chuyện gì làm lắm, rảnh hơi lụm một con bọ hung xong đem dấu nó đi, chuyện như vậy có khi cũng có người làm thiệt đó.
- Thụ Đệ, nhóc lại đây ngó một cái coi, con này là con bọ gì đây?
Tiểu thụ nhân nhìn chằm chằm con bọ hung này một hôi, Địch Cửu nhìn thấy biểu tình này của nhóc cũng biết nhóc không biết đây là loài gì rồi. Hắn đang tính kêu tiểu thụ nhân đi chỗ khác chơi, thì tiểu thụ nhân đã nịnh nọt nói:
- Đại ca, cũng chỉ là một giọt máu mà thôi, con này đang rất yếu, cho nó một giọt máu, nếu như nó hữu dụng thì giữ lại, không thì đem quăng đi cũng không muộn.
Trong mắt của Thụ Đệ thì chuyện này chả có gì to tát cả. Lúc lão đại đánh nhau với người khác rụng không biết bao nhiêu máu, bây giờ chỉ có một giọt máu mà thôi, tiếc khỉ gì chứ.
Địch Cửu cũng giật mình, đúng là nếu như chỉ cần một giọt máu thì chuyện này cũng rất dễ giải quyết nha. Nếu như con này thiệt chỉ là một con bọ hung thì chắc chắn nó không thể hấp thu được máu của hắn, mà cho dù có thể hấp thu thì nó cũng không thể phản hồi ý nghĩ của nó về cho hắn.
Không đúng! Con này chắc chắn không phải là một con bị hung bình thường được. Vòng đời của một con bọ hung dài bao lâu chứ? Con bọ này cũng không biết bị nhốt trong đó bao lâu rồi, tới bây giờ vẫn còn lại một chút sinh cơ dao động mỏng manh, sinh mệnh lực mạnh như vậy chắc chắn là mạnh hơn mấy con bọ hung kia vô số lần.
Địch Cửu trực tiếp nhỏ một giọt máu lên người con bọ hung này, chỉ trong tích tắc mà thôi, giọt máu kia của hắn đã bị hấp thu mất.
Khí tức của con bọ hung cũng mạnh hơn lúc nãy một chút, Địch Cửu cũng bắt được một luồng khát vọng từ trên người nó. Xem ra con bị hung này còn muốn uống máu nữa.
Trong lòng Địch Cửu cười lạnh, cho dù mày không phải là một con bọ hung tầm thường thì cũng đừng có mơ mà uống máu của hắn lần nữa.
Có lẽ là do con bọ chờ lâu mà vẫn chưa có được thứ mình muốn, trong thần niệm của Địch Cửu đột nhiên bắt được một tia khí tức vô cùng quen thuộc.
Muốn nhận hắn là chủ? Sở dĩ Địch Cửu quen thuộc với loại khí tức này là bởi vì hắn từng cảm giác được nó từ trên người của Thụ Đệ một lần rồi.
Nhưng mà, thu một con bọ làm sủng vật? Địch Cửu thiệt lòng là không muốn lắm, hơn nữa con bọ này còn giống con bọ hung như vậy nữa. Tương lai sau này không biết nó có giúp được gì không, nhưng mà trước mắt hắn không muốn mang tiếng thu một con bọ làm sủng vật chút nào cả.
Có lẽ là chờ mãi mà không thấy Địch Cửu muốn thu nó làm sủng vật, trên người con bọ hung lại có thêm loại cảm giác mất mác và đau lòng.
Địch Cửu cũng nhanh chóng cảm nhận được cảm giác mất mác này, năm đó lúc hắn kiểm tra ra không có võ căn hắn cũng từng mất mác như vậy, còn cả lúc hắn bị Chân Mạn từ chối hắn cũng từng đau lòng giống như vậy.
Thờ dài, Địch Cửu đánh ra một đạo thần niệm ấn ký, coi như là đông bệnh tương liên với nó đi.
Quả nhiên, sau khi cảm nhận được thần niệm ấn ký của Địch Cửu, con bọ hung kia liền vui vẻ lên. Địch Cửu lấy ra một ít sinh cơ màu xanh ra ném cho Thụ Đệ, dặn dò:
- Nhóc đem con bọ này vào trong dược viên đi, chúng ta sắp rời khỏi chỗ này rồi. Nhớ chăm sóc con bọ này cho cẩn thận vào, nó mà chết, ta tìm nhóc tính sổ đó.
- Đại ca yên tâm đi, đệ bảo đảm sẽ chăm sóc nó thiệt tốt.
Cho dù Thụ Đệ có thể chịu đựng cô đơn, bởi vì trước kia nó chỉ là một gốc cây, nhưng mà bây giờ nó đã hóa thành thụ linh rồi, cũng được đi theo Địch Cửu nhìn rất nhiều nơi phồn hoa náo nhiệt, cho nên nhiều lúc đứng một mình trong dược viên, trong lòng nhóc cũng rất hy vọng sẽ có một con chim nào đó bay tới đây.
Bây giờ cuối cùng cũng có thêm một con bọ rồi, ít ra cũng có được một đối tượng để nhóc lảm nhảm chung.
Vận khí của Địch Cửu hiển nhiên cũng không phải lúc nào cũng tốt, lần này trừ bỏ lấy được một cái thần thông Sinh Cơ Liễm Tức không dùng được kia ra cũng không thu hoạch thêm được thứ gì tốt khác.
Chuẩn bị đi đến Thiên Mạc, Địch Cửu dọn dẹp hết ngọc giản đi, dịch dung thành một đệ tử của một gia tộc tu chân bình thường.
Bí cảnh Thiên Mạc nằm ở đâu? Đi đường nào mới tới đó được? Mấy chuyện này Địch Cửu không biết gì hết.
Nhưng mà Địch Cửu cũng không lo lắng, bây giờ chỗ nào cũng có người bàn tán về Thiên Mạc, chỉ cần tùy tiện cũng có thể mua được ngọc giản giới thiệu vắn tắt về Thiên Mạc.
Phường thị Dung Biên tuy nhỏ nhưng vẫn có chỗ bán ngọc giản. Địch Cửu tùy tiện chọn mua mấy miếng ngọc giản nói về Thiên Mạc liền đi ra khỏi chỗ này.
Mà ngay cửa ra của phường thị, Địch Cửu nhìn thấy một tin tức tổ đội.
Hắn còn chưa kịp đọc kỹ tin tức này thì đã có một nam tu sĩ trẻ tuổi mặc áo bào trắng đi đến trước mặt hắn ôm quyền nói:
- Bằng hữu, ngươi cũng muốn đi Thiên Mạc đúng không?
- Đúng vậy, ta muốn đến bí cảnh Thiên Mạc.
Địch Cửu gật đầu, hắn đã nhìn ra, tên này chỉ mới là một Trúc Cơ tầng hai mà thôi.
Nam tu sĩ trẻ tuổi này lại nói:
- Bằng hữu cũng biết, vé tàu để đi đến bí cảnh Thiên Mạc rất đắt, phòng lớn thì một tu sĩ bình thường không thể nào thuê nổi, còn giường chung thì vừa không có sự riêng tư vừa không an toàn. Cho nên không bằng vị bằng hữu này tổ đội cùng chúng ta đi, chúng ta cùng nhau thuê chung một cái phòng lớn, chúng ta ở chung cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
- Còn có ai đi chung nữa sao?
Địch Cửu hỏi thêm.
Nam tử áo trắng chỉ một nam hai nữ đứng ở đằng xa kia
- Còn có Băng sư muội, Tề Thiển sư muội và Uông sư đệ nữa, tại hạ là Trịnh Phi Sinh.
Địch Cửu cảm giác vị Băng sư muội kia hơi quen, hình như hắn đã gặp qua ở chỗ nào rồi thì phải.
CẦU BẤM THÍCH MỖI CHƯƠNG TRUYỆN VÀ ĐẨY KIM PHIẾU LEO TOP THÁNH BẢNG CHO MỌI NGƯỜI THẤY VÀ CÙNG ĐỌC.
- Đa tạ đạo hữu LụcTầnDương đã donate cho truyện và xin lỗi vì đã viết tên sai...