Người đầu tiên phục hồi tinh thần lại là Mộc Ngân, lập tức cung kính mở miệng: “Chúng thần tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.”
Trên đại điện mọi người quỳ đầy đất, ngay cả Trưởng Tôn Trúc cùng Đan Phượng quốc hoàng thái nữ đều không ngoại lệ, bọn họ mặc dù thân phận cao quý tới đâu, lần này cũng là lấy danh nghĩa sứ thần mà tới, vì thế khi nhìn thấy hoàng thượng đương nhiên phải quỳ xuống.
Mộ Dung Lưu Tôn không nhìn mọi người, chỉ quay đầu nhìn Mộc Thanh Dao bên cạnh, khóe môi hiện lên nụ cười nhợt nhạt, tuy rằng trong con ngươi của hắn một điểm nhiệt độ cũng không có, nhưng động tác thâm tình chân thành, vẫn làm rất nhiều người sản sinh ra tưởng tượng, xem ra Huyền đế rất sủng vị tân hoàng hậu này.
Mộc Thanh Dao ánh mắt lạnh lùng u ám, đem tay bỏ vào trong tay hoàng thượng, nam nhân này thật biết diễn trò, hai người cùng nhau hướng chỗ ngồi trên cao đi đến.
Bước lên trên thảm đỏ trãi ở đại điện, đi thẳng đến chỗ ngồi, chỉ thấy thái hậu nương nương ánh mắt âm u nhìn tất cả, nhàn nhạt mở miệng: “Hoàng nhi.”
“Mẫu hậu, ” Mộ Dung Lưu Tôn lễ độ hô một tiếng, ngồi vào long ỷ, Mộc Thanh Dao thì ngồi ở vị trí hoàng hậu bên cạnh hắn, tiếp nhận quần thần cùng lục quốc sứ thần triều bái.
Trên đại điện tiếng hô vang lên như sấm, Mộc Thanh Dao mâu quang lạnh lùng nhìn qua từng cái một, Nam An vương một thân hàn băng, Bắc Tân vương ôn nhuận quân tử, còn có Sở Thiển Dực yêu nghiệt không gì sánh nổi, Liễu Thiên Mộ thì vẻ mặt thản nhiên, Trưởng Tôn Trúc quanh thân cuồng ngạo không kềm chế được, những người nên tới đều đã tới, bất quá bọn họ đều không phải là kẻ đầu đường xó chợ, trong chuyện này rốt cuộc ẩn tàng bao nhiêu đều bí hiểm?
Mộc Thanh Dao quan sát xong mấy người quen thuộc, cuối cùng đem mâu quang rơi vào trên người một nữ nhân cao ngạo đẹp đẽ, nữ nhân kia có đôi mắt to lớn táo bạo mà nóng bổng, nghêng ngang nhìn chằm chằm Mộ Dung Lưu Tôn bên người nàng, nếu như nàng không có nhìn lầm, nữ nhân này thừa lúc mọi người chăm chú nhìn xuống dưới, ngang nhiên khiêu khích nam nhân bên cạnh nàng, nữ nhân này không phải là? Linh quang chợt lóe, nàng từng nghe Tinh Trúc công chúa nói qua, trong thất quốc có một quốc gia nữ tôn, nữ nhân của nữ tôn quốc một nữ có thể nhiều chồng, như vậy cô gái quanh thân hòa nhã vinh hoa quý phái này.
Xem ra nàng chính là hoàng thái nữ của Đan Phượng quốc, mà nàng ta sở dĩ ngàn dặm thiên lý đi tới Huyền Nguyệt quốc, nhất định là nhằm vào nam nhân bên cạnh nàng, thực sự là quá có ý nghĩa, Mộc Thanh Dao khóe môi hiện lên nụ cười nghiền ngẫm, tình hình mơ hồ này đúng là càng ngày càng rối loạn…
Mộc Thanh Dao đang nghĩ đến nhập thần, thì bên cạnh Mộ Dung Lưu Tôn thanh âm nhạt nhẽo vang lên: “Bình thân, đều ngồi xuống đi.”
“Tạ ơn hoàng thượng ( Huyền đế).”
Mọi người đều tự ngồi vào vị trí của mình, đại điện an tĩnh lại, tuy rằng yên tĩnh, cũng không mất đi ngọn sóng ngầm mãnh liệt, thế lực khắp nơi đều âm thầm đánh giá thực lực của chủ nhà, cuối cùng vẫn là Thanh La quốc đi đầu, Trưởng Tôn Trúc việc nhân đức không nhường ai đứng lên ôm quyền cao giọng mà nói.
“Huyền đế đại hôn, phụ hoàng phái bản thái tử đưa tới hạ lễ, xin Huyền đế vui lòng nhận cho.”
Trưởng Tôn Trúc nói xong, hào hiệp vung tay lên, thủ hạ của hắn mang đến một rương gỗ cồng kềnh, trước mặt mọi người trong đại điện mở cái rương ra, hào quang chói mắt hiện lên, chỉ thấy bên trong rương gửi đến một pho tượng phật bằng vàng cao khoản một thước, tượng phật không có gì lạ, kỳ lạ là phật châu trên tay, thỉnh thoảng lăn, mỗi khi lăn một vòng, tượng phật liền há mồm cười như di đà…
Cả điện ồ lên, người người tán thưởng, đây đúng là đồ tốt, chỉ sợ có tiền cũng mua không được, Thanh La quốc quả nhiên không tầm thường, vừa ra tay liền tặng bảo vật như vậy, mọi người đồng loạt nhìn qua, Trưởng Tôn Trúc rất tự phụ ôm quyền khẽ gật đầu, thần thái ung dung phách lối.
Mộc Thanh Dao hờ hửng liếc mắt một cái, không nói gì, chỉ lấy mắt nhìn hoàng thượng đang ngồi bên cạnh, có chuyện gì, để cho nam nhân này xuất đầu, chỉ cần người khác không chọc nàng, nàng trên căn bản không muốn xử lý công việc, đây là quốc cùng quốc đấu nhau, mượn hạ lễ nho nhỏ để nâng cao thân phận của quốc gia mình.
Trong đôi mắt sâu không lường được của Mộ Dung Lưu Tôn ánh sáng lợi hại chợt lóe lên rồi biến mất, lập tức trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên nự cười khuynh thành ấm áp như gió xuân.
“Thanh La quốc thật có lòng.”
Một tiếng nói trầm ấm vang lên, hoàng thái nữ Cơ Phượng của Đan Phượng quốc vẫn đang ái mộ nhìn hắn lập tức nóng ruột đứng dậy, trong đôi mắt to xinh đẹp hiện lên tia sáng lửa đỏ, làm trò trước mặt sứ thần cùng đại thần Huyền Nguyệt quốc, ẩn tình đưa tình nhìn Huyền đế đang ngồi trên cao, thanh âm như chim hoàng oanh nhỏ nhẹ mở miệng.
“Đan Phượng quốc của ta từ trước đến nay cùng Huyền Nguyệt giao tình rất tốt, lần này Huyền đế đại hôn, mẫu hoàng đặc phái bản thái nữ đến đây tặng hạ lễ.”
Cơ Phượng nói tình cảm dịu dàng tùy ý, thế nhưng khi nói đến hai chữ đại hôn giống như muốn giết người, còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ đó, một đôi con ngươi đen nhánh tựa như lợi kiếm bắn về phía Mộc Thanh Dao, chỉ thấy nữ tử đang ngồi trên cao vẫn thản nhiên tự đắc, khuôn mặt nhàn hạ thoải mái, cười nhìn mọi người trong đại điện, giống như nàng ta là một người ngoài cuộc, hết thảy những việc trước mắt cùng nàng ta không quan hệ, bộ dạng bàng quan hờ hững trước mọi chuyện của nàng ta lại kích thích Cơ Phượng, nàng luôn luôn tâm cao khí ngạo, mẫu hoàng vì nàng chọn bao nhiêu nam nhân, nàng đều không vừa ý, về sau nghe nói Huyền đế anh minh thần võ trong thất quốc là mỹ nam tử thế gian hiếm thấy, lần này nhìn thấy, quả nhiên không giả, thế nhưng cũng là lúc hắn đại hôn, điều này làm cho nàng rất không cam lòng…
Hỏa cùng băng giao đấu, Cơ Phượng đố kị đến nổi trận lôi đình, đỉnh đầu bốc khói, cũng không làm Mộc Thanh Dao mảy may giao động chút nào, nàng liền mang vẻ mặt và nụ cười yếu ớt nhìn đám người trên đài dưới đài, tâm tình rất tốt giống như đang xem kịch, về phần hận ý của Cơ Phượng đối với nàng, nàng thậm chí có điểm không hiểu nổi, hoàng thái nữ điện hạ hình như lần đầu nhìn thấy hoàng thượng, vừa thấy mặt đã thích Mộ Dung Lưu Tôn sao?
Đối với chuyện này, Mộc Thanh Dao có điểm không dám tán đồng, bản tính của nàng không phải cái loại lần đầu tiên gặp mặt là có thể yêu, có thể ưa thích, vì thế cũng không có biện pháp lý giải tư tưởng người khác, nhưng hiện tại nàng rõ ràng cảm nhận được địch ý của Cơ Phượng, nếu như ánh mắt là đao kiếm, Cơ Phượng sớm đã giết nàng…
Vẫn ngồi ở bên người nàng Mộ Dung Lưu Tôn không phải là không có cảm nhận được lòng ái mộ của Cơ Phượng, bất quá Huyền đế cũng không phải người háo sắc, bởi vậy giống như vô tình đưa tay lên, nắm lấy tay Mộc Thanh Dao, chậm rãi mở miệng.
“Đan Phượng quốc nữ hoàng có lòng.”
Cơ Phượng nhìn lên phía trên chỗ hai người đang ngồi cạnh nhau thân mật nắm tay, ánh mắt u ám xuống, sắc mặt trong nháy mắt khó coi, nhưng cực lực nhịn, vung tay lên, mấy tên thủ hạ cùng nhau mang đến một cái rương lớn.
Hạ lễ Đan Phượng quốc đưa tới là một đôi ngọc kỳ lân, toàn thân bích lục, trong suốt giao động, ngọc kỳ lân này tuy rằng ánh sáng mượt mà, trơn truột, nhưng là không thấy có cái gì trân bảo hơn người, nếu so với kim phật của Thanh La quốc thật là không bằng, thấy mọi người than ngắn thở dài, đang lúc nghị luận sôi nổi thì Cơ Phượng trên mặt hiện lên nụ cười kiêu ngạo hiểu rõ đảo mắt một cái, cuối cùng ánh nhìn dời về phía hoàng thượng đang ở trên cao, chậm rãi mở miệng.
“Huyền đế, xin cho phép bản thái nữ biểu diễn một chút, bảo vật có chỗ không giống với bình thường, hiện tại thỉnh thái giám đem đèn trên đại điện tắt đi.”