Mộc Thanh Dao theo bản năng quỳ xuống, lành lạnh mở miệng: “Tiểu nữ tiếp chỉ.” (TT: mắc mưu Tôn ca hơhơ…)
Vừa mới nói xong chợt thấy có đều gì không đúng, gọi nàng đón cái gì chỉ, muốn đứng lên, nhưng trong thượng thư phòng bao nhiêu ánh mắt đang nhìn nàng, nàng nếu quả thật đứng lên, chính là xúc phạm thánh uy, thái hậu cùng quý phi nương nương kia nhất định ước gì nàng bị xử tử, vì thế lại vững vàng quỳ, da đầu mơ hồ tê dại, Huyền đế sẽ không lấy nàng để đối phó thái hậu chứ, nàng mới không cần làm việc này, ánh mắt lạnh lẽo dị thường, binh tới tướng đở, nước tới đất ngăn, nàng tuyệt đối không nên ăn phần buồn bực này.
“Mộc thừa tướng làm quan thanh liêm, phẩm hạnh đoan chính, rất được thánh ý, Mộc Thanh Dao tao nhã thanh tao lịch sự, rộng lượng khéo léo, nay tứ phong làm hoàng hậu, chọn ngày thành hôn.”
Mộc Thanh Dao khuôn mặt xinh đẹp, cái lồng một tầng sương lạnh, con ngươi u ám, khóe miệng vừa kéo, lãnh trừng mắt nhìn mặt đất, nam nhân này rõ ràng là mở to mắt nói dối mà, thế nhân đều nói nàng Mộc Thanh Dao là háo sắc vô lương nữ nhân, thế nào đến trong miệng hắn lại là tao nhã thanh tao lịch sự, rộng lượng khéo léo, đây thật là châm chọc, bất quá đừng nghĩ rằng nàng sẽ ngoan ngoãn mà lầm, Mộc Thanh Dao ngực khẽ nâng, lạnh giọng lên tiếng.
“Xin hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, tiểu nữ cô phụ thánh ân, thế nhân đều biết phủ thừa tướng tam tiểu thư là nữ nhân háo sắc, nếu như tiểu nữ vào cung làm hậu, chỉ sợ nhục mạ đến thánh giá hoàng thượng.”
Lời nói vừa xong, bên trong thượng thư phòng mọi người ngây người, đầu tiên là hoàng thượng tứ hôn, ly kỳ hơn chính là mộc tam tiểu thư dĩ nhiên cự hôn, hoàng thượng tuổi trẻ tuấn mỹ, tập quyền thế một thân xinh đẹp, biết bao nữ tử trong thiên hạ đều mơ ước hắn, mộc tam tiểu thư này lại cự hôn.
Mộc thừa tướng hoàn toàn hóa đá, đầu tiên là hoàng thượng trực tiếp tứ phong Thanh Dao làm hoàng hậu, nữ nhi lại tự mình cự hôn, mộc thừa tướng ngực cứng lại, hô hấp dồn dập, cảm giác đầu mình như bị trúng gió, chuyện hôm nay thực sự ngoài phạm vi có thể tiếp thu của hắn, ngẩng đầu sợ hãi nhìn hoàng thượng cùng thái hậu.
Hoàng thượng vẻ mặt âm ngao, ngũ quan tuấn mỹ một trời u ám, sâu thẳm trong con ngươi hiện đầy sát khí giết chóc, ngón tay nắm lại thành quyền, gân xanh trải rộng, khớp xương xanh nhạt, quanh thân lồng lên tức giận, trong thượng thư phòng thoáng một cái như rơi vào hầm băng, mọi người không dám thở mạnh, chỉ có thái hậu nương nương dường như bắt được cơ hội, trong mắt lóe lên âm ngoan, xoay mình vỗ xuống long án, gầm lên.
“Lớn mật Mộc Thanh Dao, dám trước mặt cự hôn, đến a, đem nàng kéo xuống trọng trọng trị tội.”
Thái hậu tiếng nói vừa dứt, Mộc gia mọi người sắc mặt trắng nhợt, Mộc Ngân ùm một tiếng quỳ xuống: “Xin hoàng thượng cùng thái hậu bỏ qua cho Thanh Dao một lần, nàng trẻ người non dạ, nói chuyện không suy nghĩ.”
Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương hai tỷ muội, tuy rằng trong lòng căm hận Mộc Thanh Dao đoạt hào quang các nàng, nhưng tốt xấu gì cũng là người Mộc gia, không đến mức trơ mắt nhìn nàng bị trừng phạt, quang trọng nhất là nếu như các nàng không để ý tới, người khác sẽ nghĩ như thế nào, lập tức cùng phụ thân quỳ xuống.
“Xin hoàng thượng cùng thái hậu bỏ qua cho Thanh Dao một lần.”
Cao cao trên chỗ ngồi Mộ Dung Lưu Tôn mặt đầy băng hàn, bí hiểm nhìn Mộc Thanh Dao, khóe môi vẻ ra kêu ngạo, quanh thân tràn đầy âm trầm sát khí, hắn thân là hoàng đế, cho tới bây giờ còn chưa có bị một nữ nhân nào cự tuyệt, tuy rằng nữ nhân này trên người có thứ hắn muốn, nhưng hắn không cho phép bất cứ người nào làm trái ý của hắn, trừ phi?
Mộc Thanh Dao bình tĩnh nhìn vào chỗ ngồi của hoàng thượng, con ngươi tràn đầy trí tuệ quang mang, nàng đang cược, cược người nam nhân này sẽ không tùy ý giết người, tuy rằng đều này rất nguy hiểm, hơn nữa nàng biết nam nhân đối diện đang chờ nàng cầu xin tha thứ, hay là chỉ cần nàng cầu xin tha thứ, sẽ tránh được một kiếp, nhưng nàng sẽ không dễ dàng khuất phục…
Lãnh khí ở trên thư phòng tỏa ra, thái hậu nhìn hoàng thượng không nói gì, càng phát ra kiêu ngạo đứng lên, xoay mình hướng ra phía ngoài rống lên.
“Người đến, còn không đem nữ nhân này áp tải đi xuống quan tiến trong đại lao chờ xử lý.”
Hoa Ly Ca dẫn mấy người thị vệ rất nhanh xông tới, ở trước cửa, nhưng cũng không có động thủ, bởi vì bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh hoàng thượng, chỉ có hoàng thượng nói chuyện, bọn họ mới động thủ, bởi vì bọn họ là nô tài của hoàng thượng, không phải nô tài của thái hậu …
“Các ngươi còn chờ cái gì? Còn không đem nữ nhân này kéo xuống đi?” Thái hậu thấy một ban thị vệ không hề cử động, sắc mặt tức giận đến trắng bệch, thân thể run run đứng lên, giận dữ chỉ vào Hoa Ly Ca, một bên quý phi nương nương đang đi nhanh lên, cẩn thận giúp nàng bớt giận, ôn nhu khuyên giải an ủi: “Mẫu hậu, đừng nóng vội, hoàng thượng sẽ có xử trí, ngươi đừng vội, tức giận không tốt cho thân thể?”
Mộc Ngân nhìn trước mắt vừa chạm vào đại họa, sắc mặt sớm tái nhợt một mảnh, môi xanh tím, rất nhanh thân thủ lôi kéo Mộc Thanh Dao, gấp gáp mở miệng: “Dao nhi, còn không mau hướng hoàng thượng xin lỗi, nhanh lên một chút?”
Mộc Thanh Dao ngước mắt nhìn phía cao nam nhân đang ngôi, nam nhân kia con ngươi sâu thẳm tựa như một giếng cổ ngàn năm, liếc mắt nhìn không thấy đáy, căn bản thấy không rõ chút nào cảm xúc, hắn đang đợi nàng mở miệng, Mộc Thanh Dao căn bản không muốn để ý đến hắn, thế nhưng nàng vừa quay đầu, chỉ thấy thừa tướng cha sắc mặt đều thay đổi, tái nhợt một mảnh, môi xanh tím, tựa hồ bị hoảng sợ không nhỏ, nếu như nàng lại không mở miệng, chỉ sợ hắn một hơi thở trút ra nữa sẽ chết mất, nghĩ đến mình tuy rằng xuyên qua có mấy ngày ngắn ngủi, thế nhưng nhưng cảm nhận được hắn đối với mình nồng đậm quan ái, chẳng lẽ thực sự muốn cho người cha thương yêu mình chịu dằn vặt sao?
Mộc Thanh Dao đang ở thế khó xử, hoàng thượng đang ngồi trên cao bỗng nhiên lên tiếng, thịnh lạnh thanh âm vang lên: “Mộc Ngân?”
Mộc Thanh Dao biết hắn muốn nói cái gì, cướp trước một bước mở miệng: “Mới vừa rồi là tiểu nữ lỗ mãng, tiểu nữ tội đáng chết vạn lần, xin hoàng thượng thứ tội.”
Mộ Dung Lưu Tôn tuấn mỹ ngũ quan hòa hoãn một ít, hẹp dài đôi mày nhướng lên, bình tĩnh nhìn Mộc Thanh Dao, tựa hồ thái độ đối với nàng vẫn không hài lòng, nhìn nàng vẫn không nhúc nhích, con ngươi đen nhánh lần thứ hai hướng trên người mộc thừa tướng nhìn lại, Mộc Thanh Dao cắn răng một cái, trong lòng rủa thầm, ghê tởm nam nhân, cái gì mà minh quân, căn bản là khốn kiếp, chỉ biết nắm người uy hiếp, lập tức cúi đầu, càng phát ra cung kính lên tiếng.
“Mới vừa chọc giận thánh giá, là tiểu nữ đáng chết, xin hoàng thượng bỏ qua cho phụ thân, trách phạt tiểu nữ một người đi.”
“Tốt, nếu mộc tiểu thư thành tâm biết lỗi, mộc thừa tướng đã vất vả công lao càng lớn, trẫm liền không so đo” Mộ Dung Lưu Tôn cao điệu mở miệng, thân thể hơi hướng phía trước, nhìn thẳng Mộc Thanh Dao, trên đầu kim quan phát ra tia sáng chói mắt, ngược sáng nên không thấy rõ sắc mặt của hắn, nhưng mâu quang hàn đầm gắn vào đáy mắt, chỉ sợ người nam nhân này sẽ không chịu để yên.
“Tạ ơn hoàng thượng.”
Mộc Ngân thân thể mềm nhũn, thiếu chút nữa không tài nào đứng trên mặt đất nổi, nhấc lên ống tay áo lau mồ hôi trên đầu, bên cạnh Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương song song thở dài một hơi, trong thượng thư phòng bầu không khí hòa hoãn một chút, Liễu Thiên Mộ cùng Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu, nhìn tất cả việc phát sinh, tâm trạng có chút minh bạch, xem ra mộc tam tiểu thư mới là nhân vật lựa chọn tốt nhất để tiến cung, hai người lập tức đi tới cung kính ôm quyền.
“Thần đệ ( Thiên Mộ) chúc mừng hoàng thượng.”
Thái hậu nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng chính là muốn ngăn cản chỉ sợ cũng không thể được nữa rồi, một đôi mắt tàn nhẫn lạnh lùng bắn về phía Mộc Thanh Dao, nếu như ánh mắt là mũi tên nhọn, Mộc Thanh Dao chỉ sợ sớm bị nàng bắn chết, thái hậu nương nương ngẩng đầu, chỉ thấy quý phi nương nương vành mắt hồng hồng, lập tức sờ tay nàng, ý bảo cái gì đều không cần sợ, nàng còn có cô đây? Không cần phải sợ là nữ nhân ngoại lai kia.
“Mộc Ngân tiếp chỉ.”
Mộc Ngân nào dám nói thêm cái gì, lập tức cung kính lĩnh mệnh: “Thần tiếp chỉ.”
“Mộc thừa tướng chi nữ Mộc Thanh Dao tướng mạo nhàn lương, rộng lượng khéo léo, ban thưởng vì hoàng hậu, chọn ngày đại hôn.”
“Thần lĩnh chỉ, ” Mộc Ngân nói không nên lời cảm giác trong lòng, ngũ vị tạp trần (mặn ngọt chua cay đắng), kỳ thực hắn căn bản không hy vọng nữ nhi tiến cung, trong cung tình huống gì hắn không phải là không biết, lúc này thái hậu cùng hoàng thượng bất hòa, trong hậu cung không chừng sẽ phát sinh chuyện gì đâu? Thanh Dao tiến cung, lấy danh nghĩa là hoàng hậu, kì thực trên có thái hậu tồn tại, nàng có quả ngon để ăn sao? Thế nhưng hoàng thượng hạ chỉ, hắn không thể kháng chỉ không tuân.
Mộc Ngân lĩnh chỉ, thái hậu khí hận nhìn Mộc gia, không nghĩ tới ngôi vị hoàng hậu lại bị Mộc gia lấy được, các nàng vẫn cho là người Sở gia sẽ trở thành hoàng hậu, thực sự là đáng trách, thái hậu đáy mắt hiện lên tàn nhẫn, Mộc Thanh Dao đúng không? Ngươi cấp ai gia chờ, hoàng hậu này cũng không phải dễ làm như vậy, thái hậu nắm tay quý phi nương nương đang chuẩn bị ly khai, lại nghe đến hoàng thượng hạ một đạo thánh chỉ khác.
“A Cửu, lập tức đem ý chỉ đến Khâm Thiên giám, chọn ngày hoàng đạo, nghênh đón hoàng hậu tiến cung.”
“Tuân lệnh, hoàng thượng, tiểu nhân cái này đi làm.”
A Cửu lên tiếng trả lời đang chuẩn bị ly khai, Mộc Thanh Dao vẫn đang quỳ đột nhiên mở miệng: “Chờ một chút?”