Giọng trầm thấp từ trên đỉnh đầu truyền đến, ý nguy hiểm mười phần, nhưng lại mang theo ma lực mị hoặc.
Lời này rõ ràng xem cô như loại người gặp người liền chiếm tiện nghi!
Cô luống cuống hôn anh như thế, chỉ vì tức Mạnh Hoài Dật, ở đâu ra quỵt nợ như vừa nói?
Trong lòng Kỷ Thần Hi tan vỡ, quay đầu cũng không được, không quay đầu cũng không xong.
Mặc dù, việc này cô không đúng, chủ yếu cho người ta một câu trả lời hợp lý.
Cô cắn cắn cánh môi, quyết tâm, chậm rãi xoay người sang chỗ khác.
Nói cho cùng, cô đuối lý, đầu cô cúi thấp như kiểu học sinh tiểu học phạm sai lầm: “Tiên sinh vừa rồi là hiểu lầm, mong anh không để bụng!"
Dung Mặc Sâm nhìn cô mặc lễ phục xa xỉ, ánh đèn hành lang lờ mờ làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp yêu kiều của cô, nhưng so với đồng phục y tá nổi bật hơn nhiều.
Quả thật có vài phần muốn câu dẫn anh.
Cho nên, cô muốn câu dẫn anh còn còn lâu mới đủ tư cách.
Người đàn ông thâm trầm nheo mắt, từ từ mở miệng: “Tôi không có tức giận chẳng lẽ lạ tình tứ, để cho cô trắng trợn chiếm tiện nghi tôi như thế, Kỷ tiểu thư?"
Anh gọi cô Kỷ tiểu thư?
Chẳng lẽ quen biết mình?
Kỷ Thần Hi ngơ ngẩn, lập tức ngẩng đầu nhìn đối phương, ánh mắt rơi vào khuôn mặt đàn ông phi phàm tuấn mỹ, lập tức chắp hai tay, thành kính nói xin lỗi: “Anh là cha Dung Tiểu Dịch? Thực sự là xin lỗi, tôi không cẩn thận hôn lầm! Anh nghìn vạn lần đừng để trong lòng, hãy quen đi chuyện vừa rồi!!"
Cô cũng quá xúi quẩy, thuận tay bắt người, chộp được phụ huynh bệnh hoạn gia trưởng.
Tình hình này thực sự rất xấu hổ!
Dung Mặc Sâm khẽ nhếch miệng, lo lắng nói: “Vừa rồi giống như nghe Kỷ tiểu thư nói mình thích trên heo đực? Thì ra khẩu vị Kỷ tiểu thư như thế thật."
Người đàn ông này cố ý cắn chữ "Trên" thật nặng, lời từ trong miệng anh nói ra sâu cay như vậy.
Nhìn anh như một người đàng hoàng, không nghĩ tới cũng là một tên lưu manh áo mũ chỉnh tề!
Trong lòng Kỷ Thần Hi âm thầm chửi bới vài câu, nét mặt lại mang nụ cười, nửa đùa nửa thật nói: “Đúng vậy, nếu không phải Dung tiên sinh vừa may xuất hiện, tôi thật đúng là không tìm được heo đực đâu."
Khóe môi cô khẽ cong lên, nói cười vui vẻ, thế nhưng lời trong lời ngoài rõ ràng đánh đồng anh cùng heo đực.
Thật đúng một điểm thua thiệt đều ăn không được!
Dung Mặc Sâm nhìn cô, sắc mặt lạnh lùng: “Đầu năm nay đừng nói người xui xẻo, ngay cả làm heo cũng khó khăn. Cô nghĩ tìm heo đực trước tiên không hỏi qua ý kiến của nó? E rằng nó càng muốn tìm heo mẹ."
Người đàn ông không lộ vẻ gì đáp trả lại.
Kỷ Thần Hi nghĩ mình cũng đuối lý, miệng trống rỗng, hạ thấp tâm tình: “Dung tiên sinh, chuyện vừa rồi là tôi không đúng, tôi xin lỗi anh một lần nữa."
Dung Mặc Sâm không ý kiến nhép miệng: “Nếu như xin lỗi có tác dụng, lao tù sớm đã trống không."
Hai chữ "lao tù’ này xúc động đáy lòng Kỷ Thần Hi, đáy mắt cô hơi dừng lại, phí chút sức lực để cho mình không nhớ lại quá khứ không vui phục hồi tinh thần.
Cô cắn cắn môi dưới, thanh âm ôn nhu hỏi: “Dung tiên sinh muốn như thế nào mới tha thứ cho việc tôi mạo phạm?"
Đôi mắt Dung Mặc Sâm đen nhánh bình tĩnh dừng trên mặt cô, đuôi mắt khẽ nhếch, lại như không có việc gì thuận miệng hỏi lại: “Tôi muốn như thế nào đều có thể?"
Không đợi cô mở miệng, anh lại nhẹ nhàng cười nói: “Yên tâm, không để cho cô làm chuyện quá sức."
Kỷ Thần Hi nhìn anh, chỉ cảm thấy dưới đôi mắt phượng kia ẩn dấu quá nhiều tâm tình, bí hiểm.