- Hoàng hậu, không cần nói chuyện với tặc tử này, về cung nói sau.
Ngạc Quý Phi cố gắng giữ tỉnh táo, bà thấy dưới tình huống này không cần phải nói thêm gì nữa. Chỉ cần hồi cung phái binh tới An Sát Viện, muốn tội danh nào gán cho tội danh đó, vậy cũng chẳng cần theo Chu Thiên Giáng.
- Không sợ, Bản cung xem hắn muốn nói gì.
Hoàng hậu thấy về như vậy rất thật mất mặt, khẳng định bên ngoài có không ít quan viên âm thầm quan sát, Hoàng hậu muốn tìm lại chút thể diện mới hồi cung.
Ngạc Quý Phi rơi vào đường cùng, chỉ có thể theo Hoàng hậu đi vào đại sảnh An Sát Viện. Mấy tên thái giám vừa muốn theo vào, lại bị đám người Chu Nhị chặn lại.
Chu Thiên Giáng bỏ kim bài xuống.
- Bản quan cùng Hoàng hậu nương nương bẩm báo cơ mật, nếu không muốn chết thì tiến vào!
Chu Thiên Giáng trừng mắt, mấy tên thái giám vừa mới kiến thức sự hung ác của hắn, bị dọa tới khẩn trương lui ra sau vài bước.
Đại Ngưu đi theo Chu Thiên Giáng vào trong, Hạ Thanh sai người đem đóng cửa đại sảnh lại, y cùng với Chu Nhị giữ cửa, không cho bất cứ kẻ nào tiếp cận.
Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi thấy cửa chính đóng lại, trong lòng có phần hoảng hốt. Nhưng nghĩ đến thân phận của mình, hai người dần bình tĩnh lại. Chu Thiên Giáng đắc ý đi tới, kéo một cái ghế rung đùi ngồi phía đối diện. Đại Ngưu như cái cọc gỗ đứng sau Chu Thiên Giáng.
- Hai vị chủ tử, nói cho cùng, chúng ta vẫn không nên ngươi chết ta sống mà vẫn nên tự mình lui nhường một bước.
Chu Thiên Giáng vểnh chân bắt chéo, không nhanh không chậm nói.
- Hừ! Cùng Bản cung đàm phán điều kiện, ngươi cũng muốn?
Hoàng hậu trào phúng nói.
- Vậy theo ý Hoàng hậu, hạ quan nên làm thế nào người mới vừa lòng?
- Chống đối Bản cung vốn nên là tử tội. Nhưng Bản cung niệm tình ngươi thay Hoàng thượng xuất mã có thể tha cho ngươi khỏi chết. Tuy nhiên nhất định phải từ An Sát Viện, đi ba bước lạy một cái, lạy đến cửa cung nhận tội mới được.
Hoàng hậu căn bản không có ý định buông tha Chu Thiên Giáng, đưa ra một điều kiện không thể tiếp nhận.
- Còn phải tới trước phủ Huyền Minh, dập đầu tạ tội.
Ngạc Quý Phi không quên con trai mình.
Chu Thiên Giáng cười lạnh.
- Hồ đồ, đúng là coi mình như đại nhân vật. Trước kia lão tử đắc tội với bao nhiêu người nổi tiếng cũng chưa thấy ai mặt dày không biết xấu hổ như hai người.
Chu đại quan nhân không cần quan tâm khoát tay áo.
- Hai bà già nghe đây, nếu muốn giải hòa thì cho Huyền Minh truy đuổi đám người theo Huyền Xán chưa nộp bạc. Về sau bảo bọn họ chớ chọc đến ta, ta cũng sẽ không chọc tới bọn họ…!
- Chu Thiên Giáng, ngươi cũng biết uy hiếp hậu cung là phạm vào tử tội, cả nhà tịch thu tài sản, xử trảm toàn gia.
Không đợi Chu Thiên Giáng nói xong, Hoàng hậu đã tức giận ngắt lời.
- Biết, đương nhiên biết. Dù sao cũng là một lần chết, vậy không bằng kéo hai người đệm lưng.
Chu đại quan nhân cười tủm tỉm nói.
- Ngươi…ngươi muốn làm gì!
Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi khiếp sợ nhìn Chu Thiên Giáng. Từ nụ cười của Chu Thiên Giáng, hai người cảm nhận được sự bất an.
Chu Thiên Giáng nhìn Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi.
- Hai người yên tâm, ta là người không thích giết nữ nhân. Tuy nhiên, ta sẽ gọi người lột hết, rồi lại sai người mang ra phố thị chúng. Có lẽ đi được nửa đường, ta cùng đám huynh đệ sẽ bị quan binh dùng loạn đao chém chết, nhưng cả hai người đứng đầu hậu cung đều bị dân chúng nhìn thấy hết, Hoàng thượng cũng sẽ không trọng dụng hai người.
Chu Thiên Giáng ác độc nói xong còn cố ý hỏi Đại Ngưu.
- Đại Ngưu, ngươi nói Hoàng thượng sẽ xử trí nữ nhân như thế nào?
- Đại nhân, nhất định là một đao xong việc.
- Không không, Hoàng thượng không tàn nhẫn như vậy, có lẽ ông ấy sẽ đem hai vị vào miệng giếng trong hậu cung tự sinh tự diệt. Hai người ngẫm xem, trong miệng giếng kia nhất định sẽ có ếch cóc… hoặc cũng có thể còn có rắn nước. Nếu hai vị không sợ..., có thể dùng để ăn được một thời gian.
Không đợi Chu Thiên Giáng nói xong, Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi hai chân mềm nhũn, ngã ngồi ngay xuống. Hai người từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ gặp phải viên quan ác độc như vậy.
- Ngươi … ngươi dám …!
Ngạc Quý Phi miễn cưỡng nói một câu.
Chu Thiên Giáng đâp tay.
- Đại Ngưu, giờ lột luôn đi, dù sao lão tử cũng sống không nổi nữa.
- Được…!
Đại Ngưu nói xong vừa định đi qua đó.
- A … từ từ … Bản cung … đồng ý giải hòa!
Hoàng hậu bị dọa tới mặt cắt không còn giọt máu, bà rất sợ Chu Thiên Giáng trong cơn tức giận nói được làm được. Đừng nói diễu phố thị chúng, chỉ cần những lời này lọt vào tai Thành Võ Hoàng, hai người chắc chắn chết không nghi ngờ.
Chu Thiên Giáng gọi Đại Ngưu lại.
- Hoàng hậu, thần làm thế nào mới có thể tin tưởng người?
Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi đỡ nhau đứng dậy.
- Lời Bản cung nói, nhất ngôn cửu đỉnh!
- Được! Vậy hạ quan tin Hoàng hậu một lần. Nếu Hoàng hậu lật lọng, cho dù ta có chết, cũng sẽ có người giết Huyền Xán chôn cùng lão tử.
Chu Thiên Giáng uy hiếp xong đứng lên.
- Đại Ngưu, đưa Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi ra ngoài. Nhớ kỹ, phải cung kính một chút!
Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi như được đại xá, run rẩy khẩn trương đi ra. Lúc này, trong mắt hai người Chu Thiên Giáng chính là một rắn độc, đi chậm một chút cũng sẽ bị cắn.
- Điên rồi… nhất định hắn đã điên rồi…!
Ngồi xuống phượng đuổi, Hoàng hậu mới giật mình than thở một câu.
- Tỷ tỷ, không thể bỏ qua hắn… trở về khẩn trương hạ ý chỉ!
Ngạc Quý Phi chảy nước mắt, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chịu nhục như vậy, quả thật nuốt không trôi ác khí.
Hoàng hậu mang theo người trong cung hốt hoảng ra khỏi cửa An Sát Viện, không ít quan viên từ một nơi bí mật gần đó nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng nghĩ xong rồi. Hoàng hậu huy hoàng đến, kết quả lại hốt hoảng rời đi, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng An Sát Viện vẫn bình yên vô sự. Chỉ bằng điểm này, chắc chắn Hoàng hậu đã thua rồi.
Hoàng hậu vừa đi, đám người Hạ Thanh ùa qua, cuộc nói chuyện vừa rồi, Hạ Thanh ở cửa nghe rất rõ ràng. Y thấy Chu Thiên Giáng nếu không đi chiếm núi làm vua, quả thực là tổn thất lớn.
- Đại nhân, ta thấy Hoàng hậu sẽ không bỏ qua chúng ta, bây giờ nên làm gì?
Hạ Thanh lo lắng nói.
Chu Thiên Giáng cười khổ.
- Còn có thể làm gì, đương nhiên là mời cứu binh. Chu Nhất, khẩn trương đi tìm Tĩnh Vương, nói cho hắn biết Hoàng hậu sắp san bằng An Sát Viện, nếu ông ấy không qua nhanh thì đợi nhặt xác của ta. Chu Nhị, lập tức thông tri Chu Tứ bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tốt, nếu Tĩnh Vương không ngăn được, chỉ có thể liều mạng với bọn họ. Không thuần phục đám hậu cung, sớm muộn gì lão tử cũng phải chết trong tay họ.
Chu Thiên Giáng hôm nay là lấy tướng mệnh lăn lộn, còn mấy canh giờ nữa Hoàng thượng sẽ vào kinh, chỉ cần Tĩnh Vương có thể ngăn cản Hoàng thượng vào thành, hắn thắng chắc rồi. Tội làm mất quan ngân, Thành Võ Hoàng có thể giận dữ biếm Hoàng hậu vào lãnh cung!
Ngoài Hành cung Yến Sơn, Thành Võ Hoàng cùng một hàng người chậm rãi hướng về phía kinh thành. Đối với chuyện hôm nay phát sinh ở kinh thành, Thành Võ Hoàng vẫn chưa nhận được tin tức. Đây không phải ám tử Niêm Can Xử không báo cáo, mà bởi vì họ cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra ở An Sát Viện. Tuy nhiên Mục Kỳ phát hiện Chu Thiên Giáng âm thầm sử dụng đám nhân mã kia, tình huống này khiến Mục Kỳ vô cùng lo lắng. Tuy Mục Kỳ biết Chu Thiên Giáng bị bất đắc dĩ mới dùng tới đám người này, nhưng cử động lớn như vậy, khó tránh việc bị cơ sở ngầm khác phát giác.
Một hồi bão táp bị Chu Thiên Giáng dùng sức mạnh và thủ đoạn cứng rắn hóa giải, Hoàng hậu hoàng phi không ngờ Chu Thiên Giáng sẽ có lá gan lớn như vậy, lột hết hai người diễu phố thị chúng. Loại chuyện này Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi cũng không dám nói lung tung, cho dù Chu Thiên Giáng đại nghịch bất đạo bị xử tử, hai người cũng sẽ vì bôi nhọ nề nếp hoàng gia mà bị biếm lãnh cung.
Hoàng hậu sẽ không nói ra chuyện phát sinh trong An Sát Viện, nhưng Chu Thiên Giáng lại tìm người bắt đầu rải lời đồn. Đương nhiên, Chu đại quan nhân cũng không sẽ nói ra chuyện nhục nhã Hoàng hậu, hắn chỉ lệnh cho đám du côn vô lại dựa vào miệng kiếm cơm kia, ở khắp nơi tuyên truyền “Công tích vĩ đại” Hoàng hậu hạ lệnh cướp bạc.
Hoàng hậu vừa đi, An Sát Viện bắt đầu kiểm kê số ngân lượng 'Bị đoạt'. Kiểm kê xong, một tên chủ quản tài chính An Sát Viện cẩn thận trình lên một phần danh sách.
Chu Thiên Giáng nhìn hồi lâu.
- Không đúng, mới đoạt chưa đến hai trăm ngàn?
Vị chủ quản tài chính nghe khẽ run.
- Đại nhân, số bạc chúng ta đẩy ra mới có tám trăm ngàn, số này không ít.
Lão nhân tự nhủ Chu đại nhân quả thực là một kẻ phá gia chi tử, hai trăm ngàn còn ngại ít.
Chu Thiên Giáng bĩu môi.
- Sửa một chút, nói Hoàng hậu nương nương hạ chỉ, An Sát Viện bị dân chúng cướp giật tổng cộng bốn triệu lượng. Dù sao lão tử cũng phải chừa chút tiền tiêu vặt.
Chủ quản sổ sách khẽ run, đây không phải lộ liễu lừa gạt ... ư, An Sát Viện là nơi đôn đốc đủ loại quan viên, nhưng ta thấy tham quan lớn nhất Đại Phong lớn triều chính là An Sát Sứ đại nhân của chúng ta. Chủ quản tài chính không dám nhiều lời, nhanh chóng tạo lại một danh sách khác.
Sauk hi Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi trở lại hoàng cung, nuốt không trôi cơn giận này. Theo hai người, nếu hôm nay không đem tên ác tặc không biết xấu hổ Chu Thiên Giáng kia giết chết, sau này cũng đừng nên nghĩ tới chuyện tạo uy trong cung.