-Dự tính? Không có dự tính gì, sau khi hòa đàm chúng tôi sẽ quay về Đại Phong, lâu như vậy không về nhà, thật là có chút nhớ.
Chu Thiên Giáng bưng bát trà, hắn đang nghĩ không biết lúc này Quách Dĩnh và Ngọc Nhi cũng đang nhớ hắn không.
-Vậy… vậy chuyện của ta… huynh vẫn chưa nói với ông nội ta.
Da Luật Đậu Cáp đỏ mặt, nói nhỏ đến mức ngay cả bản thân cũng không nghe được.
Chu Thiên Giáng khẽ giật mình, nhìn thoáng qua cách đó không xa Da Luật Tát Khắc đang cùng đấu rượu với đám người Chu Nhất, nhỏ giọng hỏi:
-Đại muội tử, muội chớ miễn cưỡng, nếu muội không vừa ý Đại Ngưu, bây giờ vẫn còn có cơ hội. Tuy nhiên chúng ta phải nói trước, một khi muội đã đi Đại Phong, cần phải tuân thủ tập quán bên đó. Quan niệm của Đại Phong cũ kỹ, có thể không tự do như Thiên Thanh của muội đâu.
Da Luật Đậu Cáp hiểu Chu Thiên Giáng muốn chỉ cái gì, yên lặng gật gật đầu:
-Muội thuận theo Đại Phong rồi, sau này bất cứ người đàn ông nào dám đến dụ dỗ muội, bản bà cô sẽ cho hắn một búa.
Một hớp trà sữa của Chu Thiên Giáng thiếu chút nữa là phun ra, trong lòng tự nhủ ngoại trừ cái tên Đại Ngưu đầu óc thiếu gân kia còn ai dám chủ động dụ dỗ ngươi nữa.
-Được rồi, nếu muội đã không có ý kiến, ta sẽ nói với lão gia tử nhà các ngươi.
Chu Thiên Giáng trong lòng tự nhủ, cái thứ gọi là duyên phận thật là thần kỳ. Chính mình chạy đến nước Thiên Thanh, ông trời ban cho hắn một Chiêm Linh. Không ngờ tên Đại Ngưu này còn lợi hại hơn hắn, không ngờ lấy núi thịt trở về.
Chu Thiên Giáng bưng cốc rượu đứng lên:
-Ta nói lão gia tử Da Luật Đan đại nhân, hôm nay ta mượn ly rượu này, muốn thương lượng với ngài một chuyện trước mặt mọi người.
Cha con Da Luật Tát Khắc đang đấu rượu với đám người Chu Nhất, vừa nghe vậy tất cả mọi người đều dừng lại.
-Chu đại nhân có chuyện gì cứ việc nói
Da Luật Tát Khắc sắc mặt trở nên hồng, nhưng thần sắc rất tự nhiên, xem ra vẫn chưa uống say.
-Tốt lắm, tại hả xin bẩm báo thắng thắn. Việc của Đậu Cáp đại muội tử và Đại Ngưu, tôi tin rằng hai vị đây đều đã biết. Đừng thấy hai người họ không cùng quốc gia dân tộc, nhưng cái thứ gọi là duyên phận đều là do ông trời đã định trước, nếu như hai người bọn họ không có ý kiến, tôi xin nâng một ly, thay mặt Đại Ngưuxin được đề thân với Nhị lão ngài. Đại Ngưu là huynh đệ của ta, nói đến thân phận ở triều Đại Phong ai ai cũng biết, đến cả Vương gia cũng sợ hắn. Nếu lão gia tử và Da Luật Đan đại nhân không phản đối, chúng ta hãy quyết định hôn sự này.
Đám người Chu Nhất cười lớn nhìn Đại Ngưu và Da Luật Đậu Cáp, bình thường Da Luật tiểu thư phóng khoáng, lúc này thật giống như chú mèo, cúi đầu không nói câu nào.
Da Luật Tát Khắc liếc mắt nhìn con trai Da Luật Đan, hai người họ đương nhiên đồng ý. Với danh tiếng Da Luật Đậu Cáp ở Ương Kim tộc, ai dám lấy nàng. Hơn nữa, Da Luật Đậu Cáp gả đến Đại Phong, tất cả đều có lợi cho Ương Kim tộc.
-Ha ha, Chu đại nhân, lão phu bằng lòng hôn sự này. Nhưng, gia tộc Da Luật ta nói thế nào cũng là chi bên của vương thất, lễ nghi không thể thiếu.
Da Luật Tát Khắc bắt chòm râu nói.
-Ồ, muốn lễ nghi gì?
Chu Thiên Giáng không rõ bộ tộc Ương Kim có phải là có nghi lễ gì đặc biệt, việc này hắn cần phải hỏi rõ ràng.
-Nghi thức ba dặm, trống nhạc chào đón ~!
Da Luật Đan tiếp lời nói.
Chu Thiên Giáng vừa nghe xong, trong lòng tự nhủ đây cũng chính là vấn đề thể diện:
-Cái này dễ thôi, đợi chúng tôi về đến Hổ Khẩu Quan, đặc biệt để Đại Ngưu mang theo một đội ngũ đón dâu đến. Đảm bảo khiến cho cả Vương Đô Thành đều nhìn đỏ mắt, chứng minh người mà đại muội tử Da Luật chúng ta được gả, cũng là trọng thần Đại Phong nổi tiếng lẫy lừng.
Đại Ngưu vừa nghe, ưỡn ngực tự hào nói:
-Đương nhiên, ta chính là loại đại thần có thể mang gậy đi dạo trên triều đình, người khác ai dám.
Chu Thiên Giáng cười cười, nói tiếp:
-Về phần sính lễ, lão gia tử và Da Luật đại nhân cứ nói con số, Chu Thiên Giáng ta cái khác không dám nói, chính là bạc nhiều
Da Luật Đan khẽ mỉm cười:
-Chu đại nhân, tập quán của Thiên Thanh chúng ta lại khác, dựa theo lễ nghi Ương Kim phải là chúng tôi tặng của hồi môn. Chu đại nhân yên tâm, đến lúc đó bò Tây Tạng trăm con, dê vàng ba trăm con, bạc trắng ba ngàn lượng, nếu không đủ xin ngài cứ nói.
Da Luật Đan thân là đại thần tài chính, trong lòng tự nhủ ngươi còn dám so của cải với ta.
Chu Thiên Giáng cười cười, trong lòng tự nhủ còn có chuyện tốt như vậy, không đợi Chu Thiên Giáng mở miệng, Đại Ngưu tiếp lời nói:
-Ta chính là muốn thanh ngưu đó, không cần cái gì khác.
Chu Thiên Giáng tức giận muốn đá cho hắn một cước, mẹ kiếp, cho không tiền còn không muốn. Đây chẳng phải là phá gia chi tử à.
Trong khi mọi người đang vui đùa quyết định hôn sự của Đại Ngưu và Da Luật Đậu Cáp, Da Luật Đậu Cáp len lén nhìn Đại Ngưu ngốc ngơ ngác, tuy rằng người này không phải là vương tử trong lòng nàng, nhưng Đại Ngưu kia hết sức chân thành làm nàng cảm động.
Mọi người vui vẻ một đêm, Chu Thiên Giáng do trong lòng vướng bận việc đại quân Văn Nhữ Hải, cũng không dám ở lâu, sáng sớm hôm sau liền tiến cung thúc giục Da Luật Sát quyết định chọn ứng cử viên hòa đàm. Không cần Chu Thiên Giáng thúc giục, trong lòng Da Luật Dát còn cấp bách hơn hắn. Đại quân Ô Tộc một ngày không rút quân, trong lòng Da Luật Sát không thể yên tâm.
Da Luật Sát lập tức hạ lệnh, lệnh cho Da Luật Đan làm sứ thần hòa đàm, đi cùng Chu Thiên Giáng về Tạp Sát thành. Mặt khác, Da Luật Tát Khắc tiến cử trưởng thị vệ Đỗ Khắc tiếp quản Tạp Sắt thành. Nếu như Chu Thiên Giáng hòa đàm xong phải đi, dù sao phải có người tiếp nhận mới được. Mượn cơ hội này, gia tộc Da Luật Tát Khắc cũng chuẩn bị quân đội giữ lấy một vị trí nhỏ nhoi.
Cửa thành Vương Đô Thành mở rộng ra, một nhóm Chu Thiên Giáng chậm rãi rời khỏi vương thành. Da Luật Đan thân làm sứ thần, dù sao cũng phải biểu hiện khí thế vương tộc. Khi Chu Thiên Giáng đến chỉ có mười mấy người. Lúc ra đi lại là không dưới ba trăm người tiền hô hậu ủng. Chu Thiên Giáng không để cho Chu Nhị theo về Tạp Sắt thành. Trực tiếp ra lệnh cho Chu Nhị cùng với mấy huynh đệ thúc ngựa nhanh chóng hội hợp với đại quân Văn Nhữ Hải ở địa giới Đại Phong. Chu Thiên Giáng cảm thấy bản thân có chút coi thường Chu Diên Thiên. Xem ra lão già này chiến lược khá đấy, không ngờ có thể lấy ít thắng nhiều làm Văn Nhữ Hải bị thương nặng. Chu Thiên Giáng bảo Chu Nhị cầm binh phù ra lệnh cho đại quân Văn Nhữ Hải, trước khi hắn quay về, tạm thời không cần liều mạng với Chu Diên Thiên. Hiện nay chiến sự hai tộc Thiên Thanh đã kết thúc, bước quan trọng tiếp theo của Chu Thiên Giáng chính là Chu Diên Thiên. Tuy nhiên, mặc dù là tiêu diệt Chu Diên Thiên, địa bàn ngoài Hổ Khẩu Quan Chu Thiên Giáng vốn không định giao cho Thành Võ Hoàng. Chiêm Linh và Da Luật Đậu Cáp đều là người ngoại tộc, Chu Thiên Giáng chuẩn bị để hai người họ chiếm cứ thành trì tòa mười bảy, xây dựng hậu phương chiến lược cho mình.
Đội ngũ sứ thần hòa đàm chậm rãi tiến bước, Chu Thiên Giáng nói về việc hòa đàm với Da Luật Đan ở trong xe, đội ngũ đi được không đến năm dặm, bất chợt dừng lại.
-Có chuyện gì vậy?
Da Luật Đan vén màn xe ngạc nhiên hỏi.
Chu Nhất cưỡi ngựa theo ngoài xe, nhìn con đường phía trước, Chu Nhất cười lạnh một tiếng:
-Đại nhân, có người chặn đường!
Chu Thiên Giáng và Da Luật Đan vừa nghe, hai người đi ra trướng xe nhìn về phía trước. phía trước cách đội ngũ không đến trăm mét, Da Luật Phàm cưỡi chiến mã màu mận sắc mặt lạnh lùng chắn ở giữa. Đằng sau Da Luật Phàm, đồng loạt hai hàng thị vệ áo tím đứng đấy.
Nếu ngài thích, xin mời kích vào “Thiên Giáng đại vận”, để tiện sau này đọc Thiên Giáng đại vận chương mới nhất, làm mới đăng nhiều kỳ.
Chu đại quan nhân cười khẩy nhìn Da Luật Đan, trong lòng tự nhủ, ngươi bây giờ là sứ thần hòa đàm, Da Luật Phàm tên khốn này thực sự dám ngăn trở, đây chính là trách nhiệm của ngươi rồi. Trong vương thành ông đây giúp hắn chối bỏ trách nhiệm, tên này nếu không biết tri ân đồ báo, còn năm lần bảy lượt gây rối. Nếu còn tiếp tục gây rối nữa, trước tiên ông đây sẽ đem Tạp Sắt thành giao cho Chiêm Hãn, cho các ngươi Ương Kim diệt tộc.
Da Luật Đan sắc mặt cực kỳ khó coi, bộ tộc Ương Kim đối mặt với nguy cơ lớn nhất khi khai mở biên cương tới nay, Da Luật Phàm thân là thống soái binh mã chẳng những không nhìn xa trông rộng, lại vì thể diện của mình mà bụng dạ hẹp hòi. Đừng thấy Chu Thiên Giáng giúp đỡ Da Luật Phàm chối bỏ trách nhiệm chiến bại, nhưng Tạp Sắt thành đại thắng khiến Da Luật Phàm mất hết mặt mũi tại đại điện thảo luận chính sự, thậm chí có một số nguyên lão trực tiếp đề xuất bãi miễn chức thống soái binh mã của Da Luật Phàm, giao cho gia tộc Da Luật Tát Khắc quản lý. Mấy trận thắng của Chu Thiên Giáng có tính quyết định, có thể nói khiến uy tín của Da Luật Phàm trong quân đội cũng xuống dốc không phanh. Phỏng chừng chính bởi những điều này, mới khiến cho Da Luật Phàm canh cánh trong lòng.
Da Luật Đan đứng ở trên xe tức giận nói:
- Da Luật Phàm, ngươi muốn làm gì?
Da Luật Phàm nhấc dây cương, một mình đánh ngựa cưỡi đi qua. Thị vệ áo tím phía sau hắn, lại đứng yên không nhúc nhích.