Thiên Duyên Kiếp

Chương 7: Uy của đại trưởng lão

Trần Lâm đi theo bên cạnh của Lục Hầu Nhi, nghe nàng giới thiệu các chỗ cửa hiệu của Lục gia trong Tây Minh trấn thì cũng lấy làm hiếu kỳ. Hai người vừa đặt chân vào trong phường thị đã có người chạy ra tiếp đón. Người đi ra là một thiếu phụ nhìn tương đối trẻ đẹp. Nhìn bề ngoài nàng không tới ba mươi tuổi, nhưng cốt linh trên người nàng cũng đã hơn trăm tuổi. Nghe Lục Hầu Nhi giới thiệu nàng là con gái duy nhất của đại trưởng lão, cũng là mẹ của hai anh em Lục Lân, Lục Tiểu Thanh. Mà chuyện cũng vừa khéo, lúc hai người bước vào phường thị thì hai anh em Lục Lân cũng vừa đi ra. Lục Lân thấy Lục Hầu Nhi dẫn theo Trần Lâm bên đi cạnh thì cũng khẽ gật đầu chào hỏi:

- Nhi muội tốt a, đã lâu rồi không có gặp muội!

Lục Hầu Nhi hơi chút ý cười, nhưng quay mặt thấy ánh mắt của Lục Tiểu Thanh đang chăm chú nhìn Trần Lâm thì có chút khó chịu:

- Hừ, không biết xấu hổ!

Lục Tiểu Thanh vốn dĩ đang lén lút nhìn Trần Lâm, lại nghe tiếng nói của Lục Hầu Nhi không khỏi có chút đỏ mặt. Nàng thường ngày có thể cãi nhau với Lục Hầu Nhi, nhưng ở trước mặt mẹ mình nàng cũng không dám sinh khí, chỉ khẽ nghiến răng quay đầu sang chỗ khác. Trần Lâm đang quan sát bên trong phường thị nên cũng không có để ý. Hắn trong lúc lơ đãng thì phát hiện trong cơ thể có chút cảm giác khác thường. Như là trong đầu bỗng nhiên trở nên thông suốt hơn rất nhiều, dường như hắn lại có dấu hiệu sắp đột phá cảnh giới. Chẳng là chuyện này xảy ra quá đột ngột làm cho hắn có chút lúng túng. Mẹ của Lục Tiểu Thanh khẽ nhìn hắn rồi có chút nhíu mày:

- Ngươi có gì không khoẻ sao?

Trần Lâm trả lời có chút gấp:

- Thật ngại quá, ta hình như lại sắp đột phá cảnh giới nữa rồi! Chỉ là lần này có chút đột ngột nên là không có kịp chuẩn bị!

Tất thẩy mọi người trong phường thị đều liếc mắt nhìn hắn. Trong lòng mọi người đều có chúng một ý nghĩ:

"Yêu nghiệt, quả nhiên là yêu nghiệt a!"

Người của Lục gia ai cũng biết rõ, nhìn bề ngoài Trần Lâm đã hơn hai mươi tuổi, nhưng thời gian từ luyện cũng chưa tới nửa năm. Vậy mà hắn từ phàm thể luyện một mạch tới luyện khí tầng ba một cách vô cùng thong dong, giờ hắn lại muốn đột phá. Không ít thiếu niên trẻ tuổi của Lục gia làm việc trong phường thị liếc mắt nhìn hắn đầy hâm mộ. Ở đây tuy có không ít tu sĩ đạt đến tầng bốn, tầng năm luyện khí cảnh; nhưng thời gian bọn họ tu luyện ít nhiều cũng có hai ba năm hơn. Trong thời gian đó không ít thì nhiều bọn họ cũng có dùng qua một, hai viên đan dược. Còn Trần Lâm hầu như là khổ tu, chưa từng nghe hắn sử dụng quá bất kỳ đan dược nào để trợ giúp tu luyện. Trần Lâm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có chút bất thường thì chỉ lắc đầu cười khổ. Bọn họ chỉ thấy thành quả của hắn, lại không biết quá trình mà hắn từ luyện. Ngoài Lục Hầu Nhi thường xuyên ở bên cạnh biết được thường ngày hắn phải đi đến luyện khí tràng để tự mình tu luyện, tự mình đột phá mới có thể hiểu được hắn tu luyện vất vả như thế nào. Luyện khí tràng vốn dĩ là nơi để cho tu sĩ trong Lục gia rèn luyện thân thể. Thường thì một người chỉ có thể tu luyện được một, hai canh giờ đã là cực hạn rồi. Trong luyện khí tràng có bố trí đá trọng lực, chia làm bảy tầng. Tầng thứ nhất là gấp đôi trọng lực bình thường, tầng thứ hai là gấp bốn lần, tầng thứ ba là gấp tám lần, đến tầng thứ bảy là gấp một trăm hai mươi tám lần. Thông thường tu sĩ luyện khí cảnh thì luyện tập ở tầng một, tầng hai. Tu sĩ tụ nguyên cảnh thì luyện tập ở tầng ba, tầng bốn. Tu sĩ chân nguyên cảnh thì luyện tập ở tầng năm, tầng sáu. Cuối cùng tầng thứ bảy là dành cho tu sĩ kim đan cảnh. Mà Trần Lâm thì hầu như ngày nào cũng ở trên tầng hai của luyện khí tràng tu luyện.

Nhưng những chuyện đó Trần Lâm cũng không muốn đi giải thích. Còn tại sao hắn lại ra sức mà tu luyện một cách kinh khủng như vậy. Bởi vì hắn có một lời hứa, một lời hứa với Lục Vân Thiên, một lời hứa với Lục Hầu Nhi. Nàng cứu hắn, hắn cố gắng để thực hiện cho bằng được lời hứa của mình. Từ trước đến nay hắn đều không thích nợ người khác ân tình, đặc biệt là ân tình của nữ nhân.

Ánh mắt của Trần Lâm chăm chú nhìn lên một cái kệ vật phẩm, hắn thấy phía trên có đặt một phiến đá thô sơ. Nhìn bề ngoài thô ráp, không chút nào bẵt mắt của nó không khỏi làm cho người ta cảm thấy kỳ quái. Chỉ là một vật phẩm vô dụng sao lại trưng bày ở bên trong phường thị. Đã có rất nhiều gười cảm thấy tò mò với nó, nhưng chưa từng có người giải được bí mật của nó.

Lục Thiến thấy Trần Lâm lại gần viên đá thì có chút tò mò. Nàng khẽ cười, hỏi:

- Thế nào, ngươi cũng có hứng thú với nó sao?

Trần Lâm nghe nàng thì khẽ lắc đầu, nói:

- Ta không biết, chỉ là ta thấy viên đá này có chút không tầm thường. Bên trong nó hình như ẩn giấu một thứ gì đó rất quan trọng đối với ta. Không biết là ta có thể cầm nó lên xem được không?

Trong lúc Lục Thiến, Lục đại chưởng quỹ của phường thị còn chưa kịp lên tiếng thì Lục Hầu Nhi đã nhanh miệng nhắc nhở:

- Cha ta đã có nói qua, nếu như ngươi cảm thấy có thứ gì cần thiết trong việc tu luyện thì cứ lấy dùng. Dù đó có là kỳ trân dị bảo quý hiếm cũng không cần ngại. Huống hồ chỉ là một đồ vật không rõ giá trị.

Trần Lâm hơi nhìn nàng một chút, lại cúi người chắp tay đứng trước mặt Lục Thiến thi lễ:

- Ta to gan muốn xem qua vật này một lần, kính xin tiền bối đừng có chê cười. Có gì ta xin tạ lỗi với tiền bối trước!

Thấy hắn khách khí như vậy, Lục Thiên nét mặt có chút dễ chịu, hài lòng gật đầu:

- Được rồi, ngươi cứ tự nhiên đi!

Trần Lâm khẽ gật đầu đi đến cạnh viên đá được đặt trên cái kệ gỗ. Tay hắn vừa khẽ chạm vào viên đã, đột nhiên phía ngoài cửa có tiếng bước chân người đi vào. Dẫ đầu là một gã đầu trọc to xác, mặc một bộ chiến giáp màu bạc, tay cầm cây rìu lớn, giọng nói oang oang:

- Ai da da, chúng ta đúng là có duyên nha! Ta đang lúc đi ngang qua phường thị lại vô tình gặp được Lục tiểu thư của Lục gia ở đây!

Rồi đôi mắt hắn đảo qua người của Lục Thiến. Hắn trắng trợn quét mắt qua khắp thân thể nàng. Lục Lân nhìn thấy ánh mắt vô lễ của hắn thì hai mắt đỏ ngầu, giận dữ mắng:

- Đỗ Đại Ngưu, ngươi có tin là ta móc đôi mắt chó của ngươi ra hay không?

Lục Tiểu Thành cũng rút kiếm xông lên:

- Hừ, dám vô lễ với mẹ ta, muốn chết!

Đỗ Đại Ngưu không thèm liếc mắt nhìn hai anh em Lục Lân, mà từ trên người toả ra khí thế chân nguyên cảnh tầng bảy. Lục Thiên cả kinh hô lên:

- Không tốt, hắn đã đột phá chân nguyên cảnh hậu kỳ. Lan nhi, Thanh nhi hai người các ngươi mau trở lại!

Nhưng lời nàng vừa nói ra cả hai đã bị chấn bảy ra ngoài. Lục Lân dù sao cũng là chân nguyên cảnh một tầng, nên chỉ bị khí thế của Đỗ Đại Ngưu chấn lùi ra sau ba bước. Còn Lục Tiểu Thanh thì bị chấn bay cả chục trượng, miệng nôn ra một bụm máu tươi. Lục Thiến nhanh tay đỡ lấy Lục Tiểu Thành, Đỗ Đại Ngưu nhìn hai mẹ con nàng cười lạnh:

- Hừ, một đám tiểu bối miệng còn hôi sữa mà cũng dám ra tay với ta! Ta nói cho các ngươi biết, đại hội lần tới ta sẽ ước định lại với tam đại gia tộc đem cả Lục đại tiểu thư của Lục gia cùng với hai mẹ con ngươi phải gã cho ta. Đến lúc đó ta sẽ đem hai mẹ con ngươi ra chà đạp, biến thành đỉnh lô cho ta luyện công. Ha ha ha...

Lục Thiến hai tai đỏ bừng, lấy từ trong túi trữ vật ra một thành kiếm pháp bảo, mắt trừng lớn nhìn Đỗ Đại Ngưu:

- Con trâu kia, ngươi đây là muốn chết!

Đỗ Đại Ngưu thấy nàng tế ra một thanh hạ phẩm pháp bảo thì không dám xem thường. Hắn cũng vung cây rìu lớn ra đón đỡ. Hai món pháp bảo chạm nhau làm cho cả toà phường thị trở nên chao đảo. Trần Lâm từ nãy giờ đứng ngoài quan sát, thấy dư chấn lan đến bên cạnh mình thì vội vàng né tránh. Lục Hầu Nhi không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh hắn, tế ra một món phòng ngự pháp bảo hình lăng trụ cản lại toàn bộ dư chấn. Còn lại mấy tên đệ tử trở coi phường thị không có được mấy mắn như vậy, tất thẩy đều bị chấn bay ra ngoài, chấn thương cũng không phải là nhẹ.

Một tiếng rỗng giận từ trên bầu trời đột nhiên rơi xuống:

- Đỗ gia các ngươi xem Lục gia chúng ta không có người sao?

Một luồng uy áp không lồ phủ xuống, làm cho đám người Đỗ Đại Ngưu liên tục thoái lui. Đỗ Đại Ngưu cả kinh hô lên:

- Là kim đan lão quái!