*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nếu chỉ nhìn bằng mắt thường, cái nắng như thiêu đốt treo trên cao lúc này dường như không khác gì những mùa hè trước.
Ánh sáng mặt trời chói lọi chiếu xuống từ bầu trời xanh thẳm, chạm tới thế giới loài người, bộc lộ sự hung ác kinh hoàng của nó.
Mọi con phố đều ngổn ngang xác người đầy vết bỏng, teo lại và cuộn tròn thành từng quả bóng.
Các tòa nhà nứt toác dưới nhiệt độ cao, vài ngôi nhà chất lượng kém đã sụp đổ thành từng mảnh nhỏ.
Mặt đất nứt nẻ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài con chủng Đọa Lạc đi tới đi lui tuần tra.
Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, mỗi ngày nhiệt độ vẫn không ngừng tăng lên, ngày hôm nay, dấu vết của loài người đã hoàn toàn tan biến trong địa ngục cực nóng, khiến người ta khó mà tin rằng nơi đây đã từng là một xã hội văn minh phát triển cao độ.
Không khí khô nóng, không biết sông, hồ, biển đã bốc hơi đi đâu.
Nhìn xung quanh, chẳng nơi nào có cây xanh ngút tầm mắt, bất cứ nơi nào có xe tải chạy ầm ầm qua, bụi và khói vàng dày đặc cao bằng nửa người sẽ lập tức bốc lên, gần như không thể nhìn thấy cảnh vật.
Lâm Tam Tửu ngồi ở ghế lái xe tải không khỏi liếc nhìn gương chiếu hậu.
Phía sau cô có một chiếc xe tải cùng kích cỡ, theo sát là một chiếc xe buýt dài.
Nhưng điểm này trong mắt Lâm Tam Tửu không quan trọng, cô nheo mắt, cẩn thận nhìn làn khói đen bốc lên từ bầu trời phía xa.
Nơi khói đen bốc lên chính là trung tâm thương mại mà họ đã ở được một tháng.
Ở lâu như vậy, cuối cùng cũng phải rời đi… Suy nghĩ của Lâm Tam Tửu không khỏi quay về một tháng trước.
Sau khi Lâm Tam Tửu vô tình phát hiện ra nhà kho đầy ắp vật tư của siêu thị, lúc ấy ba người vui mừng khôn xiết, hoàn toàn chẳng cần đong đếm, chỉ cần dùng mắt thường thôi là có thể nhìn ra chắc chắn số đồ ăn nước uống này đủ cho bọn họ sống qua 14 tháng.
Mà siêu thị lại nằm dưới lòng đất, không cần lo bị ánh mặt trời chiếu đến, có thể nói là vô cùng lý tưởng!
Vấn đề duy nhất là rừng thực vật nhiệt đới bên ngoài đại sảnh.
Cho dù có chút không nỡ, sau một hồi thảo luận, ba người cảm thấy dựa trên tình hình hiện tại, chỉ cần đóng cửa trú trong siêu thị, rừng thực vật cũng chẳng thể làm gì bọn họ.
Đúng lúc mấy ngày gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, tiêu hao không ít thể lực, để nghỉ ngơi và chuẩn bị, ba người dứt khoát ở lại siêu thị.
Quá trình hồi phục này kéo dài hơn hai tuần.
Bởi vì không lo ăn uống, cửa sắt đóng chặt, lại không có kẻ địch, ba người sống một cuộc sống vô cùng thoải mái ở thế giới mới.
Thế nên một tháng sau, Lâm Tam Tửu ngẫu hứng nhéo eo mình, không ngờ lại véo ra thịt.
Thật ra chút mỡ thừa này cũng không nhiều, nhưng lại khiến cô liên tưởng đến gia súc được vỗ béo.
Trong khoảng thời gian này, không những cô chẳng tăng cấp năng lực nào, mà thân thủ cũng trở nên trì trệ.
Bởi vì chưa ý thức được nguy cơ, mới có tí công phu đã khiến đôi lúc cô ngủ quên trong quá khứ…
Cứ tiếp tục như vậy thì bản thân mình toang mất.
Ba người bàn bạc một hồi, quyết định ra ngoài tuần tra, một là để kiểm tra tình hình xung quanh, hai là để rèn luyện chính mình.
Ý tưởng nghe thì hay đấy, nhưng không ngờ vừa mở cửa ra, ba người đều choáng váng.
Lúc mở cửa là khoảng 4 giờ chiều, nhưng thang máy dẫn lên sảnh tầng một vẫn chìm trong bóng tối dày đặc.
Lâm Tam Tửu ngây ngốc nhìn phía trước, thấp giọng hỏi: “Chẳng lẽ bây giờ mặt trời lặn sớm vậy sao?”
Lư Trạch thất thần không nói nên lời.
Bỗng nhiên Marsa duỗi tay kêu lên: “Hai người nhìn kìa!” Lâm Tam Tửu và Lư Trạch nhìn theo hướng cô ấy chỉ, lục phủ ngũ tạng nhất thời lạnh buốt ——
Bóng tối bao phủ thang máy khẽ chuyển động như thể cảm nhận được điều gì đó, nó hơi giật giật, thoáng di chuyển một chút, ánh sáng mặt trời lập tức lọt vào, để lộ ra một nửa cành lá sum suê.
Lúc này ba người mới ý thức được, sở dĩ bên ngoài cổng sắt tối đen là do bị cây cối che khuất.
Sau đó, càng ngày càng nhiều bóng tối di chuyển, hàng chục dây leo xanh rậm rạp lớn nhỏ dường như đã ngửi thấy hơi người, từng cái một sống dậy, chậm rãi di chuyển về phía cánh cổng sắt.
Không biết là ai kêu lên một tiếng, ba người không dám chậm trễ, xoay người chạy thục mạng về siêu thị, loảng xoảng kéo cửa sắt xuống.
Đám dây leo không ngừng quất lên cửa sắt, trên cánh cửa sắt nặng nề có vài chỗ phình ra.
Nhìn có vẻ chỉ cần kéo ra kéo vào vài lần nữa thôi, cánh cửa sắt này sẽ không chịu đựng nổi nữa.
Trở lại siêu thị, sắc mặt ba người cực kỳ khó coi.
Không ai ngờ bọn họ mới đang nắm thế chủ động, bây giờ lại biến thành muốn ra cũng không được nhanh như vậy.
“Nơi này, chúng ta không thể ở lâu được…” Lâm Tam Tửu cười khổ: “Hai người nói xem, bây giờ phải làm sao?”
“Cho dù đi cũng phải vác hết đống đồ trong nhà kho.” Marsa hung hăng cắn răng nói.