Thiên Đường Ngày Tận Thế

Chương 25: 25 Chặt Cây Phá Rừng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lần tấn công này không ai đoán được, thấy luồng gió mạnh kia đã đi tới trên đầu Lư Trạch, cậu ấy bất ngờ không kịp phòng thủ, đành phải lộn vòng tại chỗ, miễn cưỡng né qua đòn tấn công, ngã xuống cầu thang.

Lâm Tam Tửu nhanh tay lẹ mắt, hạ thấp người vươn tay ra tóm, nắm được tay áo cậu ấy, lúc đó mới dừng được thế lăn xuống của Lư Trạch.

Đòn đánh ban nãy không đánh trúng Lư Trạch, nặng nề quật bên trên cầu thang, thế mà lại đập nát vài bậc cầu thang, làm cho khói bụi và đá vụn tung lên mù trời.

Lâm Tam Tửu và Lư Trạch lập tức sặc sụa đến mức ho khù khụ, trong lòng đều sợ hãi.

Nếu đòn này đánh trúng người, ít nhất cũng bay nửa cái mạng!

Bóng đen đánh trượt mất, ngừng lại giữa không trung, nhẹ đung đưa trên dưới, như thể không biết nên tấn công con mồi nào bên dưới là tốt.

Nhờ vào khoảnh khắc ngắn ngủi đó, hai người mới nhìn rõ thứ tấn công họ là gì.

Bí ẩn về nơi đến của núi xác, rốt cuộc đã có lời giải.


Đó là một dây leo xanh lục vươn ra từ rừng thực vật nhiệt đới.

Không, thay vì nói nó màu xanh, phải nói nó có màu nâu đỏ mới đúng.

Bên trên dây leo xanh lục vươn qua phân nửa đại sảnh trung tâm thương mại, đã bị vết máu loang lổ nhuộm đến không nhìn ra màu sắc ban đầu, bên trên gai nhọn của dây leo, thậm chí còn treo vài miếng vải rách màu da cam.

Lâm Tam Tửu nhìn thoáng qua đã xác nhận ngay: Đó là loại vải sử dụng làm đồng phục cho nhân viên siêu thị tầng dưới.

“Cái vl! Làm sao thứ đồ chơi này duỗi được dài đến thế chứ?” Lư Trạch chùi đi vết trầy trên mặt, tức giận chửi bới.

Lâm Tam Tửu nhìn chằm chằm dây leo xanh lục, không dám vọng động: “Chắc là phát triển sau biến dị… Giờ chúng ta làm gì đây?”

“Còn nói được gì nữa chứ, chúng ta chạy về nhanh thôi! Em không tin thứ đồ chơi này có thể đuổi theo chúng ta xuống dưới siêu thị!”

Dây leo xanh lục giống như nghe hiểu được, vung vẩy trong không trung mà “Hừ”, mang theo từng luồng gió mãnh liệt, mấy cục gạch vụn bị gió cuốn lên, mãnh liệt đánh về phía hai người, hai người vội co người trốn tránh.

Lâm Tam Tửu nhìn chằm chằm dây leo xanh lục, cắn chặt môi, trái tim đập thình thịch: “Không được, chúng ta tách nhau ra! Chị trên, cậu dưới!”

“Chị điên hả?” Lư Trạch kinh ngạc, trợn mắt nhìn sau lưng cô.

“Thi thể chất đống ở đầu thang máy, mà đám dây leo xanh lục này vẫn với tới được, điều này đã chứng minh chúng ta sẽ bị nó tấn công trên suốt con đường!” Vào lúc Lâm Tam Tửu lên tiếng trả lời, cô đã nhanh như chớp nhặt lên một cục gạch lớn rơi bên người, ném mạnh về phía dây leo xanh lục.

Dây leo xanh lục ở giữa không trung giống như mọc ra một đôi mắt, bay lên cao về phía trước, né được cục gạch.

Tranh thủ khoảnh khắc chỉ trong nháy mắt này, Lư Trạch còn chưa kịp phản ứng lại, Lâm Tam Tửu đã vọt đi như tên bắn, miệng còn gào lên: “Chị thu hút sự chú ý của nó ở đây.

Cậu mau trở lại gọi Marsa, cầm theo rượu quay lại đây tiếp ứng chị! Chọn loại rượu nguyên chất vào nhé!”

Chỉ trong lúc nói một câu, dây leo xanh lục đã liên tục tấn công cô vài lần.


Lâm Tam Tửu đã thoát được vài đòn tấn công, thấy sắp sửa đi lên bậc thang cuối cùng, lại bị gió mạnh của đòn tấn công cuối lướt qua, ngay lập tức quần cô bị xé ra một lỗ, chảy ra một chút máu.

Lâm Tam Tửu không quan tâm, lao tới lăn một cái, cuối cùng cũng lên được tầng hai, ngay lập tức trốn sau cánh cửa của một cửa hàng.

Lư Trạch theo dõi cô chằm chằm, cuối cùng cũng an tâm.

Hiện nay cậu ấy cũng hiểu được ý nghĩ của Lâm Tam Tửu, vừa nóng lòng vừa khâm phục: “Chị đúng là đồ điên! Cẩn thận nhé, em và Marsa sẽ nhanh chóng quay lại!"

"Đi nhanh đi, nó nhắm vào cậu kìa!" Lâm Tam Tửu vừa hét vừa đạp mạnh vào cánh cửa cửa hàng.

Dây leo xanh lục do dự giữa không trung trong chớp mắt.

Tranh thủ nửa giây đó, Lư Trạch đã phát huy đến cùng thể lực sau khi cường hóa, chạy về phía đầu thang máy y như bay.

Thấy dường như dây leo xanh lục vội vã đuổi theo, Lâm Tam Tửu lao nhanh ra khỏi cửa hàng, ném một cái biển hiệu về phía nó.

Lúc này Lư Trạch căn bản không có thời gian quay đầu nhìn, đành phải giao phó sau lưng mình cho Lâm Tam Tửu, chân chạy như điên về phía đầu thang máy.

Không mất bao lâu, cậu ấy sắp sửa đi xuống thang máy, quả nhiên dây leo xanh lục không còn đuổi theo.


Nhảy cóc vài bước, Lư Trạch suýt nữa đâm vào Marsa.

Cô ấy nghe thấy có gì đó, cũng đang vội vàng chạy ra ngoài, đúng lúc gặp Lư Trạch, liên tục tuôn ra hàng loạt câu hỏi: "Sao thế? m thanh bên ngoài là sao? Tiểu Tửu đâu?"

"Không có thời gian giải thích, chúng ta đi lấy rượu nhanh lên! Chọn rượu Tây với rượu trắng có độ nguyên chất cao ấy!" Lư Trạch mặc kệ Marsa đang khó hiểu, lao nhanh vào siêu thị, nhân tiện rút mấy túi đựng hàng, chạy vào quầy bán rượu.

Marsa không hiểu lắm, nhưng động tác tay cũng rất nhanh.

Chưa được mười phút, hai người đều xách đầy mấy túi rượu.

"Chị có cầm theo bật lửa không?"

"Có! Chúng ta định đốt gì?" Vừa lấy rượu, vừa lấy bật lửa, Marsa đã hiểu được.

Lư Trạch cười khổ: "Chúng ta chặt cây phá rừng!" Nói xong gật đầu với Marsa một cái, dẫn đầu chạy về phía thang máy.