Phong Bất Giác mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là ánh sáng nhu hòa, yếu ớt bên trong cabin trò chơi. Bởi vì trước đây cứ nửa đêm ngủ sớm, lại tỉnh, lại ngủ, đồng hồ sinh học từ bốn giờ rạng sáng ngủ đến giữa trưa tự tỉnh lại do hắn vất vả lập ra bị làm rối loạn rồi.
Rạng sáng hai giờ rưỡi, hắn ngắt thần kinh kết nối, từ bên trong cabin trò chơi đi ra, bỗng muốn sáng tác một chút.
Mở cửa khoang ra, vừa bước ra được một bước, hắn liền dẫm vào một đống dính dính, mềm mềm nằm ở đó...
Lúc này, trong phòng rất tối, hắn cũng không có đi dép lê, chỉ mang tất. Trong tích tắc, hắn liền làm ra suy luận vô cùng chính xác: “Nếu không phải là phân mèo...” Hắn cúi đầu xuống: “Thì còn có thể là cái gì nữa a!”
20 phút sau, hắn lau sàn nhà sàn nhà sạch sẽ, giặt sạch tất, ngồi trên mặt ghế trước máy tính, nhìn đối mặt với Arthas đang nằm trên mặt bàn điềm nhiên như không có việc gì.
Đầu năm nay mọi người rất chú ý đến không gian tư nhân, cho nên hiệu quả cách âm trong phòng rất tốt, nếu không nửa đêm canh ba hô to gọi nhỏ, lại mở máy giặt, lại lau nhà như Phong Bất Giác thì sớm đã bị hàng xóm đánh đến tận cửa rồi.
Hai mắt sáng bóng của Arthas trong bóng đêm phát ra màu xanh biếc, nhìn lâu thật khiến người ta có cảm giác sợ hãi. Phong Bất Giác trừng nó trong chốc lát, thở dài: “Ta ngày mai lại thu thập ngươi.”
Hắn đem mèo quăng xuống bàn, bật máy tính lên bắt đầu viết chữ. “Thám tử nhị lưu cùng mèo” tháng này cả bản nháp cũng không biết ở nơi nào rồi, lúc này vừa vặn có linh cảm, phải nắm chặt thời gian viết nhiều một chút.
Về sự tình Diễn Sinh Giả lại khiến cho Phong Bất Giác có chút xoắn xuýt, “Nếu như sự tồn tại của bản thân tánh mạng nào đó chính là một loại sai lầm, vậy đến tột cùng ý nghĩa của việc nó đi tới thế giới này là ở đâu?” Vấn đề này luôn quanh quẩn ở trong lòng hắn.
Khi hắn không tìm được đáp án, thì sẽ đem vấn đề ghi vào trong tác phẩm. Ngược lại không phải là để cho độc giả trả lời hắn, hắn cũng biết có một số việc là không có có đáp án đấy, hắn chỉ muốn có thêm... người cùng suy nghĩ về vấn đề đó mà thôi.
Đơn giản mà nói, hành vi của Phong Bất Giác là... lúc bản thân hắn gặp vướng mắc không cách nào tiêu tan, thì hắn sẽ đem vướng mắc của một người chuyển hóa thành vướng mắc của một đám, cuối cùng đạt đến hiệu quả mọi người đều có vướng mắc, có thể nói đây là một loại cảnh giới tương đối cao: hại người không lợi mình.
Đương nhiên, Phong Bất Giác không thể nào đem sự tình mình đã trải qua cùng với thiết lập trong trò chơi trực tiếp viết xuống, hắn phải suy nghĩ tình tiết thêm một lần nữa, rồi lại biến câu chuyện của Diễn Sinh Giả thành một loại diện mạo khác, biến thành một câu Qchuyện trong “Thámq tử nhị lưu cùng mèo “.
Lúc một người tập trung, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, khi tâm hắn từ trong truyện đi ra thì phát hiện trời đã sáng choang rồi, bản thảo tháng này coi như là đã có manh mối. Năm sáu tiếng này, Phong Bất Giác đương nhiên không có khả năng đem bản thảo toàn bộ viết xong, hắn chẳng qua là dệt thành một cái dàn ý, đây cũng là một bước rất hao tổn đầu óc, hoàn thành việc này thì còn lại liền trở nên tương đối đơn giản. Điền nội dung vào trong dàn ý đó, liền biến thành bản nháp, sau đó lại làm chỉnh sửa, thuận lợi mà nói chỉ cần chỉnh sửa một lần thì liền thành bản thảo rồi, về phần công tác hiệu chỉnh, ném cho tạp chí xã biên tập là được, bất quá bản thảo của Phong Bất Giác bình thường là không cần hiệu chỉnh đấy, hắn vẫn tương đối chú trọng chất lượng cùng tỉ mỉ.Hôm nay là chủ nhật, thời tiết coi như không tệ. Theo Phong Bất Giác biết, từng chủ nhật, Vương Thán Chi đều đi nhà trẻ làm công tác xã hội, dùng nguyên lời của Phong Bất Giác mà nói, “Theo bạn cùng lứa của ngươi đi chơi cả buổi.”
Thái độ của bản thân Phong Bất Giác đối với hoạt động công ích tương đối lãnh đạm. So với nam thanh niên tốt như Tiểu Thán, nếu như hắn đi tham dự cùng loại công tác... Nói uyển chuyển một chút, là “Có chút không khỏe”, nói trắng ra là sẽ dọa khóc (hoặc dạy xấu) tiểu hài tử.
Nói đến Phong Bất Giác, chỉ cần đưa ra tấm hình là đồn công an cảnh sát nhân dân đều biết. Giác ca đây chính là nhân vật cấp truyền thuyết a... Như phòng chứa thi thể của bệnh viện nào đó thiếu đi một cỗ thi thể a..., chó nhà ai sinh ra một con mèo a..., trẻ nhỏ nhà nào đột nhiên có thể dùng ý niệm làm nổ bóng đèn nữa a, ruộng lúa có mấy vòng tròn lạ a..., mảnh vỡ thiên thạch a... vân vân a... Nếu có tình huống tương tự bị người nào đó mà báo án lên, tìm Phong Bất Giác chắc chắn là không sai. Dù sao chuyện này hoặc là hắn làm, hoặc là cùng hắn có quan hệ, thật sự không có mà nói, thì mời hắn làm cố vấn cũng được.
Phong Bất Giác chính mình ngược lại cảm thấy như vậy cũng không có gì không tốt. Cái loại không thích cầu người như hắn mà nói, thường thường rất là vui lòng giúp người đấy. Thay vì nói là hắn vì trợ giúp người khác, không bằng nói hắn đang hưởng thụ loại cảm giác “bị người cần“. Đơn giản mà nói, hắn thích việc người khác tới cầu hắn, hơn nữa loại tâm lý này của hắn cùng xứ mạng xã hội không có chút quan hệ nào, hoàn toàn là từ hứng thú mà ra.
Tóm lại, chủ nhật này, đối với Phong Bất Giác mà nói lại là một ngày thanh nhàn. Tối hôm qua chỉ ngủ hai cái nửa giờ, hơn nữa cảm giác ở trong trò chơi giống như là trạng thái “nằm mơ”, về sau lại ngồi viết chữ giày vò đến hừng đông, lúc này quả thực có chút mệt mỏi. Hắn ngáp một cái liền ngủ như chết trên giường rồi.
Thức dậy, mắt nhìn đồng hồ báo thức, vừa đúng mười hai giờ trưa.
Phong Bất Giác lúc này cảnh giác mà kiểm tra xem bên giường có “địa lôi” Arthas mới vùi hay không, may mà không có, bất quá lúc hắn đi vào phòng khách, vẫn thấy một đống...
Làm một người từng có kinh nghiệm nuôi dưỡng mèo, hắn tự nhiên là có biện pháp. Đầu tiên đem Arthas kéo đến bên cạnh kiệt tác của nó, hai tay kẹp lấy mặt mèo giày vò một phen, sau đó dùng khăn tay nhặt lên đống kiệt tác kia, bỏ vào thùng đựng cát, sau đó đem Arthas kéo đến bên cạnh thùng, vỗ vỗ đầu của nó, để cho nó nhận rõ địa phương.
Phong Bất Giác khi còn bé đã từng có ý đồ dùng loại phương thức này để huấn luyện thú nuôi dùng bồn cầu dội nước, nhưng cuối cùng phải chấm dứt bằng thất bại. Sự thật chứng minh, đồ chơi kia không phải thiết kế dành cho mèo đấy, chỉ cần chúng hơi không tập trung thì sẽ té xuống, chuyện kế tiếp có lẽ không cần nghĩ nữa...
Hắn thu thập xong đống kiệt tác liền đi nấu một bát mì cho mình ăn. Ngày hôm qua mua xong điểm tâm cả liền tiền lẻ cũng không còn, Phong Bất Giác bây giờ là “người không có đồng nào” danh xứng với thực. May mà lúc trước ăn chực được hai bữa cơm của Bao đại nhân cùng Tiểu Thán, xem như tích trữ được một chút chất béo trong bụng. Chín ngày kế tiếp, thẳng đến lúc lĩnh tiền nhuận bút giữa tháng, nếu như không có cơ hội ăn chực nào, hắn phải nghiêm khắc dựa theo số lượng phân phối đã tính toán tốt trước đó, bữa bữa canh suông mì sợi mới được.
“Meow...” Arthas nhìn Phong Bất Giác đang xuống bếp, tựa hồ cảm thấy hắn đang làm vật gì tốt, cũng muốn được thơm lây.
Phong Bất Giác cúi đầu quét về phía nó: “Lương thực của ngươi so với cái này còn có mùi vị hơn.”
Arthas giống như nghe hiểu vậy, quay đầu liền đi khỏi phòng bếp, nằm úp trên ghế sa lon ngủ gà ngủ gật rồi.
Hơn mười phút sau, Phong Bất Giác bưng Mì Dương Xuân hắn tự chế đi tới trước máy vi tính, mở ra màn hình, đăng nhập diễn đàn game Thiên Đường Kinh Khủng. Chẳng biết từ lúc nào, hắn dưỡng thành một loại tập quán, lúc ăn thứ gì đó nhất định phải xem chút gì đó, hoặc là cùng người khác tâm sự, nếu không liền có một loại cảm giác lãng phí nhân sinh.
Hắn vừa đem một sợi mì hút vào trong miệng, ánh mắt vừa vặn chuyển qua màn hình, trên diễn đàn xuất hiện một hàng chữ khiến hắn thiếu chút nữa đem mì phun ra hết.
“Bởi vì số lượng người chơi max level đã vượt qua 10% tổng số người tham dự Closed Beta, Server đã đóng lại. Chúng tôi sẽ hoàn thành toàn diện nâng cấp trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ nữa, chính thức mở ra phiên bản Open Beta, kính thỉnh chờ mong.”