Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 197: Thương Linh luận kiếm (12)

Trans: Hoconkut3:3

Đợi Phong Bất Giác bọn hắn theo Lâm Thường lên lầu hai, màn trò hay sáng sớm mới xem như hạ màn. Bất quá nghị luận giữa các nhân mã giang hồ cũng sẽ không như vậy dừng lại. Mức độ Phong Bất Giác làm rung động tâm tư nhân sĩ giang hồ tuyệt đối thuộc về loại kinh thế hãi tục, thậm chí có thể nói, hắn trong một thời gian ngắn lại khiến cho đám nhân sĩ võ lâm trên thị trấn Thương Linh quên mất ý nguyện ban đầu khi tới đây.

Phong Bất Giác rốt cuộc là ai? Rốt cục là hắn luyện võ công gì? Người hơn hai mươi tuổi làm sao có thể có công lực thần hồ kỳ kỹ bực này? Kiếm Mẻ lều trà thành lập từ khi nào? Đó có thật chỉ là tiểu phái, hay là sau lưng hắn có tổ chức lớn hơn nào đó làm chỗ dựa? Trừ Phong Bất Giác thì bốn người kia thân thủ như thế nào? Vân vân và mây mây...

Đương nhiên, đến ngày hôm sau, theo đại sự kiện liên tiếp phát sinh cùng với thời gian quyết đấu từng bước tới gần, tiêu điểm của mọi người lại chuyển dời đến chỗ khác.

Những điều này tạm thời không nhắc tới, hay là trước tiên quay lại nói về sáng sớm "ngày đầu tiên” đi.

Sau khi Phong Bất Giác bọn hắn được Lâm Thường mời lên lầu, mấy vị Vạn Hà Lâu đang đứng kia thực sự rất xấu hổ, bọn hắn đành phải hậm hực tọa hồi nguyên vị, cúi đầu uống rượu giải sầu, không đề cập tới sự tình trước mắt.

Công Tôn Càn vốn muốn nhục nhã đối phương một phen tìm chút thể diện, không nghĩ tới đối phương không e dè mà khẩu xuất cuồng ngôn, còn lập tức lộ ra thủ đoạn nội công tuyệt học làm cho người không thể tưởng tượng nỗi, lại khiến cho mọi người á khẩu không trả lời được.

Nhìn thấy Quý Thông Bát Phương lâu bàn kia thỉnh thoảng quăng ánh mắt cười nhạo tới, trong nội tâm Công Tôn Càn thật sự là nén giận, không lâu sau liền đứng dậy rời khỏi đại đường khách điếm.

Đang muốn lên lầu, Quý Thông liền hướng hắn nói một câu: "Công Tôn huynh, đừng quên đem thi thể cẩu vật tạp chủng kia xử lý, đừng đặt trong khách sạn kẻo làm ô uế chỗ của người ta.”

“Hừ!” Công Tôn Càn hừ lạnh một tiếng, không có trả lời đòn khiêu khích này. Chuyện này hôm nay cũng không coi vào đâu, vô cùng nhục nhã, đã là quá khứ đã qua rồi. Nếu lúc này lại nổi lên xung đột với Quý Thông thì không khỏi có vẻ Công Tôn Càn hắn thẹn quá hoá giận, mất phong phạm cao nhân, cho nên hắn nhịn.

Vừa lên lầu, Công Tôn Càn vừa thấp giọng phân phó đại đệ tử phía sau: "Chút nữa thừa dịp không có ai chú ý, mang theo vài sư đệ, đem thi thể Vương Ngạo lên núi chôn.”

“Vâng, đệ tử tuân mệnh.” Đồ đệ của hắn trả lời.

“À.” Công Tôn Càn tựa hồ nghĩ tới điều gì, lại tiếp một câu: "Nhớ đi từ cửa sau...”

“Vâng... Đệ tử minh bạch.”

...

Khách điếm Thương Linh mới khai trương lại này rõ ràng là đã trải qua sửa chữa và xây dựng thêm, diện tích lớn hơn gấp đôi so với thời điểm bị bỏ hoang năm trước. Khách điếm có bốn tầng, phòng cũng không thiếu. Lầu trên lầu dưới chừng hơn năm mươi gian, phân thành Thiên, Địa, Nhân, rồi Giáp, Ất, Bính...

Những chương trước đã có đề cập tới, tình thế bên huyện Đồng Đồi kia bởi vì một phen thương lượng cùng đình trệ, cuối cùng các đại đội nhân mã đại môn phái về cơ bản đều trong cùng một ngày đi đại lộ vào Thương Linh. Mà sau khi vào trấn, bọn hắn mới phát hiện vấn đề căng thẳng về phòng ốc khách điếm.

Cũng không thể để một chưởng môn môn phái dẫn hai mươi đệ tử chiếm mất hai mươi gian phòng a? Nếu như vậy, chỉ cần hai nhân mã một phủ một lầu đến ở, khách điếm tựu đã đầy.

Cho nên sau khi thương nghị, tất cả môn phái quyết định "công bình” mà phân phối.

Đừng nhìn Vạn Hà Lâu thế lớn, cuối cùng bọn hắn tổng cộng cũng chỉ chiếm bốn gian phòng, chưởng môn cùng phu nhân một gian, Công Tôn Lập một gian, hai gã đệ tử bối phận cao nhất một gian, còn năm tên đồ đệ còn lại ở một gian (đương nhiên, tới khi thi thể Vương Ngạo bị xử lý sạch, năm người tựu thành bốn người), mà mười tên đệ tử còn lại cũng chỉ có thể đến ở khách sạn bên ngoài, lúc chưởng môn có phân phó gì thì bọn hắn phải chạy đến.

Tương tự, Bát Phương lâu cũng chiếm bốn gian phòng, sau đó là ba phái tứ môn, mỗi phái chỉ có ba gian phòng, về phần những môn phái thượng vàng hạ cám khác nhiều nhất hai gian phòng, có một số chưởng môn môn phái tam lưu ba năm người gom góp lăn lộn cùng một chỗ mới có một gian trong khách sạn, đãi ngộ ngay cả đại đồ đệ đại phái người ta cũng không bằng. 

Giữa những khách nhân này, độc hành với địa vị giang hồ cùng công phu không tệ như sư Lỗ Sơn lại chiếm đại tiện nghi. Chỉ cần tới sớm, bọn hắn một thân đều có thể một mình chiếm một phòng.

Giờ phút này, đoàn người Phong Bất Giác bọn hắn đi theo Lâm Thường tới phòng Bính chữ Thiên (天), cũng là một trong những gian phòng tốt nhất khách điếm này.

Trước ngày quyết đấu này, Diệp phủ tổng cộng chỉ có bảy người, không tính sáu kiếm Hoa Ảnh thì còn lại chính là Diệp Hợi. Nhưng mà bảy người này lại chiếm mất bảy gian phòng tốt nhất khách sạn.

Diệp phủ khác với mấy môn phái còn lại. Với tư cách là môn phái của Kiếm Thần Diệp Thừa, lại ở vị trí chí tôn võ lâm, bọn hắn không cần phải thương lượng quy củ với những người khác ở Đồng Đồi như vậy. Nói thật, cho dù người Diệp phủ bao nguyên khách điếm không cho phép ngoại nhân vào ở, các phái khác cũng không thể nói gì hơn.

Nói cho cùng, cuộc quyết đấu này là việc tư giữa Tạ Tam cùng Diệp Thừa, bọn hắn không có mời qua bất kì một người nào tới xem chiến, chỉ có điều tin tức để lộ mới đưa tới nhiều nhân mã như thế. Đám người trong giang hồ thượng vàng hạ cám này đều là vì mắt thấy cuộc chiến kinh thế kia mới không mời mà tới, Diệp phủ người ta nếu một thu vé vào cửa, hai không có các ngươi xéo đi thì cũng đã xem như là khách khí. Nếu muốn "công bình phân phối” thì đó chính là chuyện của đám người ngoài, môn nhân Diệp gia không cần phải tham dự.

“Phong thiếu hiệp.” Lâm Thường sau khi vào cửa liền hướng Phong Bất Giác giới thiệu: "Ba vị này đều là sư đệ sư muội của ta.”

Lúc này trong phòng Bính chữ Thiên sớm đã có ba người an vị, bọn hắn hiển nhiên là đang chờ bọn người Phong Bất Giác đến.

“Vị này chính là phong lều chủ.” Lâm Thường hướng ba gã đồng môn của mình, dùng ngón tay chỉ các người chơi theo thứ tự giới thiệu: "Vị kia là Phong phu nhân, ba vị còn lại cũng đều là anh hùng của lều trà Kiếm Mẻ.”

Mấy lời nói nhảm này của Lâm Thường xem như mở chuyện, sau đó liền lập tức có một người mở miệng.

“Tại hạ Trúc Trung kiếm Miêu Thiếu Khanh.” Kẻ nói chuyện là một người đàn ông tầm 30 tuổi, ngày thường ôn tồn thanh tú, một thân khí chất nho sinh. Hắn mặc cẩm bào màu đen, bội kiếm tựa bên cạnh chỗ ngồi của hắn. Cây "Trúc Trung kiếm” kia bề ngoài chính là một cây trúc bình thường dài chừng một thước, nếu gọi đả cẩu bổng không chừng cũng có người tin (Hckt: đả cẩu bổng pháp là một trong hai bí kíp trấn phái của Cái Bang, sinh ra từ nỗi sợ bị chó cắn, vũ khí sử dụng là một cây gậy trúc), nhưng khi gọi là kiếm, người ngoài chỉ sợ ngay cả chuôi kiếm đầu kiếm cũng không phân biệt được.

Miêu Thiếu Khanh trong sáu kiếm Hoa Ảnh xếp hạng thứ năm, trong bốn kiếm ở đây hắn có bối phận thấp nhất, cho nên hắn dẫn đầu ôm quyền chắp tay chào hỏi Phong Bất Giác.

“Kính đã lâu kính đã lâu...” Phong Bất Giác khẽ cười nói, kỳ thật lời thoại trong lòng hắn là: Sao lại có nhiều quái nhân có tên quá trời chữ phải nhớ vậy...

“Thu lan kiếm Tô Thường.”

“Hoa quỳnh kiếm Diệp Mộ Hạm.”

Hai vị tự giới thiệu ngay sau đó đều là kiếm khách nữ, các nàng đều không xưng "tại hạ” (Hckt: dùng để xưng hô ngang hàng). Có lẽ là các nàng cảm thấy với thân phận của mình, trước mặt hậu bối như Phong Bất Giác dùng cách xưng hô này có chút không quá thỏa đáng.

Thu lan kiếm Tô Thường xếp hạng thứ tư trong sáu kiếm, tầm hai lăm hai sáu tuổi, tướng mạo nàng mặc dù không gọi là tuyệt sắc nhưng cũng có thể nói là giai nhân. Thân hình của nàng thập phần nhỏ bé, nhìn ra nàng đứng lên cũng chỉ cao tầm 1m5. Vòng trên của nàng hoàn toàn không tương xứng với chiều cao. Mặc dù nàng giờ phút này một thân trang phục vàng nhạt với cổ áo cao bó thì cũng rất khó che lại đường cong kiêu ngạo kia.

Mà hoa quỳnh kiếm Diệp Mộ Hạm nhìn vẻ ngoài so với Tô Thường lớn hơn mấy tuổi, một thân khí chất nữ hán tử khó nén đập vào mặt, búi tóc bó kiểu đàn ông, làn da cũng rất thô ráp, tựu ngay cả nói chuyện cũng lớn tiếng. Đương nhiên cũng không đến mức khó phân biệt đực cái, dù sao nàng cũng không có hầu kết. Mặc dù tướng mạo nàng khí khái hào hùng bức người nhưng nếu so với Tích Bộ thiếu gia thì hiển nhiên vẫn có cảm giác nữ tính hơn.

“Bái kiến nhị vị nữ hiệp.” Phong Bất Giác cũng hoàn lễ từng người.

Đối phương đều đã tự giới thiệu qua rồi, tiểu thán bọn hắn xuất phát từ lễ phép, ít nhất cũng phải báo danh hào một chút, "Ừm... Tại hạ Vương Thán Chi, không có danh hiệu...”