Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 146: Địa cầu phế thổ thiên (hết)

"Hừ... Thế ngoại đào nguyên?" Phong Bất Giác nở nụ cười: "Có lẽ nó đúng đối với ngươi..." Hắn bẻ cổ hai cái, ngẩng đầu, lười biếng nói: "Tín ngưỡng của bọn họ bắt nguồn từ lừa gạt, an phận đến từ vô tri, không có bất mãn... chỉ vì trong lòng còn có sợ hãi.

Ngươi nuôi nhốt những người này giống như gia súc, quy định bọn hắn chỉ được ở đâu, mặc quần áo gì, làm sự tình gì. Đáng sợ nhất là ngươi khống chế tư tưởng của bọn hắn, đoạt đi... tự do của bọn họ." Hắn dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn qua York Cobain: "Không nên đem toàn bộ hành động của gia tộc các ngươi ví như vì thôn dân phục vụ. Vô luận ngươi tô son trát phấn như thế nào... Đây hết thảy cuối cùng cũng là vì bảo vệ nền thống trị nhiều thế hệ của các ngươi, cam đoan lợi ích của các ngươi luôn vĩnh hằng."

Mặt York dữ tợn co quắp vài cái: "Dù cho toàn bộ lời nói của ngươi đều đúng, nếu đổi thành ngươi đứng ở vị trí của ta, ngươi sẽ làm như thế nào? Chẳng lẽ cục diện như vậy đặt ở trước mắt của ngươi, ngươi sẽ buông tha sao?" Hắn quay đầu một lần nữa, dùng gương mặt vặn vẹo trừng mắt về phía Hank: "Điều kiện của ta vẫn hữu hiệu như cũ, tùy cho các ngươi nói như thế nào, thế nhưng... Chẳng lẽ các ngươi thật sự sẽ cự tuyệt sao? Có thể cự tuyệt sao?" Hắn giống như tự an ủi mình, nở nụ cười hai tiếng: "Đừng giả bộ thanh cao, chỉ cần các ngươi gật đầu, có thể gia nhập hàng ngũ của ta, các ngươi không cần làm bất cứ việc gì, chỉ cần hưởng lạc là được rồi,. Ngẫm lại a, quyền lực tuyệt đối! Khi các ngươi lên đến 80 tuổi, vẫn có thể chơi nữ nhân 18 tuổi, các nàng sẽ tự mình đưa tới cửa; quyền sinh sát đối với bọn dân đen này vẫn luôn nằm trong tay, chỉ cần một ý niệm. Trong thôn này các ngươi có thể muốn làm gì thì làm, hơn nữa hậu thế của các ngươi cũng có thể kế thừa cuộc sống như vậy..."

"Ta không khỏi muốn hỏi một chút." Cuồng Tung Kiếm Ảnh cười lạnh: "Những người từ ngoài đến làm bạn với tổ tiên của ngươi chắc là đã đáp ứng những điều kiện này a?"

"Ha ha... Đó là đương nhiên, ai sẽ cự tuyệt được chứ?" York trả lời.

"Hậu đại của những người kia bây giờ đang đâu?" Cuồng Tung Kiếm Ảnh hỏi.

"Ách..." York nhất thời nghẹn lời.

"Tổ tiên của ngươi để cho bọn họ ở trong Thần Miếu bao lâu mới xuống tay? Một tháng? Nửa năm? Một năm?" Cuồng Tung Kiếm Ảnh cười nói.

York cắn răng mở miệng, không phản bác được.

"Bình thường, loại quyền lực giống như hoàng quyền này chắc chắn sẽ không lấy ra chia sẻ với người khác, cho dù là giữa người trong nhà với nhau, tranh đoạt cũng rất tàn khốc, huống chi là đối với người khác họ." Cuồng Tung Kiếm Ảnh nói: "Liền từ thái độ của ngươi đối với đệ đệ của mình, nhi tử của mình mà nói, chỉ có kẻ ngốc mới tin tưởng lời hứa của ngươi."

"Vậy các ngươi muốn thế nào?" York tựa hồ có chút thẹn quá hoá giận, không lựa lời nói: "Các ngươi có thể làm gì đây? Hiện tại thiết bị thông tin duy nhất với ngoại giới đã bị ta phá hủy, trong thời gian ngắn không có khả năng sửa xong, nếu như các ngươi giết chết ta, toàn bộ người trong thôn sẽ không bỏ qua các ngươi!"

"Ta muốn uốn nắn hai sai lầm của ngươi." Phong Bất Giác giơ tay phải lên, duỗi ra ngón trỏ: "Thứ nhất, ta hoàn toàn có năng lực ngay ở trong phòng này, trực tiếp cùng ngoại giới tiến hành liên hệ, điểm ấy không cần ngươi lo lắng." Hắn lại duỗi ra ngón giữa: "Thứ hai sao... Ha ha..." Nụ cười của hắn, làm cho người ta cảm giác được một loại khí tức tử vong.

Phong Bất Giác đứng lên, lộ ra bàn điều khiển phía sau hắn. Vừa rồi hắn ngồi ở đó không phải là vì nghiên cứu thiết bị thông tin bị York phá hư, thứ này lát nữa chỉ cần dùng bảo hành sửa chữa qua loa là có thể sử dụng tạm thời rồi. Mục đích thực sự của Phong Bất Giác thật ra là ngăn trở khối khu vực bên cạnh, đèn trên khu thao tác từ vài phút trước đã lóe lên.

"Lúc ta vừa tiến vào gian phòng này liền ngay lập tức tìm kiếm vị trị của thiết bị truyền thanh, thực phải cảm tạ những người lúc trước thiết kế ra những thiết bị này. Giao diện cũng dễ hiểu giống như cameras." Phong Bất Giác dùng giọng điệu trêu tức nói tiếp, "Đối thoại vừa rồi giữa chúng ta toàn bộ đều đã trực tiếp truyền ra, bởi vậy... người các thôn dân sẽ không bỏ qua là ngươi mới đúng."

Con mắt của York. Cobain dường như sắp rơi ra từ trong hốc mắt, hoảng sợ hoàn toàn khắc ở trên khuôn mặt của hắn. Khi hắn chứng kiến đèn của thiết bị truyền thanh cho cả thôn đang sáng, máu toàn thân đều nguội lạnh.

"Đối thoại giữa chúng ta đã không phải là bí mật gì, trong thôn này không hề có bí mật gì nữa." Phong Bất Giác đi đến trước bàn điều khiển, đối diện với nó nói: "Các thôn dân trong Thôn Thần Phù Hộ, các ngươi cũng đã nghe được a. Cái gọi là con của thần cùng gia tộc của hắn... Nhiều năm qua, đem lịch sử vặn vẹo, đem tri thức lũng đoạn, đem chân tướng chôn dấu, lại để cho sợ hãi cùng vô tri bao phủ các ngươi, cho các ngươi trải qua cuộc sống giống như heo chó trâu ngựa, còn phải mang ơn đối với kẻ thống trị là bọn hắn.

Mà cái gọi là người từ ngoài đến chẳng qua là nhân loại di dân đến những tinh cầu khác vào mấy trăm năm trước mà thôi. Cobain đem bọn chúng miêu tả thành dị giáo đồ, ma quỷ, là để tránh cho các ngươi biết được chân tướng từ bên ngoài. Dù cho các ngươi không tin lời ta nói hiện tại, thanh âm của York. Cobain, chắc các ngươi cũng đã nghe qua rất nhiều lần rồi, tự mình phán đoán a."

Phong Bất Giác dừng lại vài giây, nói tiếp: "Ta sẽ liên hệ với nhân loại ở bên ngoài, đem tọa độ của Thôn Thần Phù Hộ nói cho bọn hắn biết. Về sau, hi vọng các ngươi có thể tiến hành câu thông một cách lý trí với người từ ngoài đến. Tương lai đi con đường nào, do chính thôn dân của Thôn Thần Phù Hộ các ngươi quyết định, sẽ không còn ai đóng giả thần linh để nô dịch các ngươi. Về phần York Cobain..." Hắn quay đầu liếc qua vị con của thần kia: "Ta lưu hắn lại cho các ngươi xử trí. Hắn ngay ở bên trong gian phòng thần chỉ, các ngươi có thể thuận đường tiến vào tham quan."

Nói xong những thứ này, Phong Bất Giác liền tắt tần số truyền tin đi, xoay người, mở ra hai tay, nhìn York cười nói: "Ai... Chứng kiến nét mặt của ngươi bây giờ, ta thật sự là cảm thấy vô cùng sảng khoái."

"Ngươi... Ngươi đến cùng... Vì cái gì! Tại sao phải làm loại sự tình này!" York Cobain gần như sụp đổ, hắn gầm thét: "Ngươi điên à! Vinh hoa phú quý đưa đến trước mắt ngươi cũng không muốn! Không phải ngươi cùng đồng bạn của ngươi thậm chí có cơ hội thay thế ta sao? Vì cái gì?"

"Kiếm thiếu, loại vấn đề này, ngươi đến giải thích một chút đi." Phong Bất Giác cười nói.

Vừa mới nói xong, mấy đạo kiếm quang hiện lên, Cuồng Tung Kiếm Ảnh lập tức xuất hiện ở bên người York Cobain, hầu như trong cùng một giây, toàn bộ tứ chi đã trải qua máy móc cải tạo của Cobain đều bị cắt đứt, thân thể mập mạp kia rơi xuống đất theo chiều thẳng đứng thẳng, máu, dầu máy, dịch thể dinh dưỡng chảy xuống một mảnh trên mặt đất, trên mặt Cobain tràn đầy thần sắc kinh ngạc.

"Có câu nói... Đường bất bình (không bằng phẳng) có người rảnh rỗi san, sự tình bất bình có cao nhân quản." Cuồng Tung Kiếm Ảnh một bên nói, một bên suất khí thu kiếm. Thân thủ của hắn so với Phong Bất Giác lúc tiêu diệt Havez phải mạnh hơn không ít, bởi vì vũ khí của hắn dù không có hiệu quả khắc chế sinh vật được máy móc cải tạo vẫn có thể nhanh chóng cắt rời Cobain một cách lưu loát như vậy, hơn phân nửa chính là dựa vào thân thủ của mình.

"Nếu như ở trong thế giới ta sinh hoạt, đối mặt với lựa chọn như vậy, có lẽ ta sẽ thỏa hiệp a..." Cuồng Tung Kiếm Ảnh nói: "Bất quá ở chỗ này, thứ nhất, chúng ta sẽ không ở lâu. Thứ hai, ngươi cái tên này... Nói như thế nào đây, hừ... Đáng chết."

York Cobain té trên mặt đất triệt để tuyệt vọng. Hắn vốn đang ôm một tia may mắn trong tâm lý rằng có thể còn sống mà chạy khỏi thôn, nhưng hiện tại cả loại tưởng tượng này cũng hoàn toàn tan vỡ.

Hơn phân nửa nam tử trưởng thành trong gia tộc Cobain đều trải qua máy móc cải tạo là có nguyên nhân, ngoại trừ phòng ngừa ám sát, bày ra thần lực, kéo dài tuổi thọ ra, còn có ở tình huống vạn bất đắc dĩ có thể giúp bọn hắn sinh tồn ở trên Cựa Địa Cầu. Công năng cường hóa tim phổi có thể ứng phó với không khí tồi tệ, thân thể máy còn có thể trợ giúp bọn hắn săn bắn sinh vật biến dị làm thức ăn.

Kế hoạch của tổ tiên gia tộc này xác thực vô cùng chu toàn, bọn hắn định ra rất nhiều quy củ, ví dụ như thân thể cải tạo, lịch sử cùng bộ phận tri thức nắm giữ phải tuyệt đối giữ bí mật... Có thể nói, bọn hắn sớm đã vì hậu thế suy nghĩ nhiều loại phương pháp ứng đối với các loại biến cố phát sinh. Gia tộc Cobain có thể thuận lợi thống trị nhiều năm như vậy cũng nhờ những người thừa kế ở từng thời kỳ đều rất tuân thủ nghiêm chỉnh những luật thép này.

Hôm nay nếu không phải có hai gã người chơi tới đây, thứ có thể hủy diệt Thôn Thần Phù Hộ cũng chỉ có gien suy yếu. Việc mong đợi ngày nào đó bên ngoài phát hiện ra chỗ này chỉ sợ còn lâu mới tới.

"A, đúng rồi. Tuy xác suất cực kỳ bé nhỏ, nhưng vì để tránh cho ngươi ở trong loại trạng thái này dựa vào uy tín không thể dao động mà gia tộc của ngươi thành lập qua nhiều năm như vậy dùng tà thuyết mê hoặc người khác ngăn cơn sóng dữ..." Phong Bất Giác xuất ra đao thép, ngồi xổm bên cạnh York, mỉm cười đem mũi đao nhét vào trong miệng đối phương. Dùng lưỡi đao chống vào trên quai hàm của York nói: "Để bảo hiểm đạt được mục đích, ngươi nên cười một cái a..."

"A... A...!" York Cobain thống khổ mà gầm rú, trơ mắt nhìn mình hai bên quai hàm của mình bị Phong Bất Giác cắt đứt. Mà đầu lưỡi cũng bị mũi đao quấy lên. Chẳng biết tại sao... cổ họng của hắn còn sinh ra một loại cảm giác tê liệt.

......

Hơn mười phút sau, ở cửa Thần Miếu, Hank chậm rãi đi ra từ trong Thần Miếu. Ở trước cửa đã tụ tập đại lượng người dân, từ khu vực thứ nhất đến khu vực thứ ba đều có. Các tế tự đều đã bị thôn dân bắt hết, tuy trong bọn họ cũng có một ít người là vô tội, nhưng đám người kia khẳng định đều phải chịu chút đau khổ, sẽ không có người nào tin tưởng lời bọn họ nói nữa.

Trong đám người tụ tập ở trước cửa Thần Miếu cũng có rất nhiều là vệ binh trước kia từng ngăn cản "Người xâm nhập", bọn hắn vừa thấy Hank liền hô lên: "Là hắn! Lúc trước hắn ở cùng một chỗ với hai gã người từ ngoài đến kia!"

Hank đi tới trước đám người, tất cả mọi người nhìn chăm chú vào hắn, mọi người đang đợi, chờ đợi người nam nhân này nói cái gì đó. Phảng phất như là trong bóng tối trước sáng sớm, chờ đợi chỉ dẫn đến từ con đường ánh sáng.

Hank nhìn quét qua những người ở trước mắt, trong đám người hắn thấy được tiểu thư Molly, thấy được mẹ của mình, thấy được bằng hữu của mình. Lúc này, sự chú ý Hank nhận được là từ khi hắn sinh ra đến giờ cũng không từng đạt được đấy.

Sau khi trầm mặc một lát, cuối cùng Hank mở miệng.

"Hai vị người từ ngoài đến... Không, phải nói là hai vị khác đến từ bên ngoài đã rời khỏi đây. Bọn hắn nói sẽ không trở về nữa, cũng không muốn được chúng ta nhớ kỹ hay đàm luận." Hank tận lực lại để cho ngữ khí của mình vững vàng, từng từ một rõ ràng: "Vị Phong tiên sinh kia... Hắn đã sửa xong thiết bị thông tin bị Cobain phá hủy, đồng thời liên hệ với một địa phương ở bên ngoài có tên là "Trạm Nghiên Cứu Hệ Mặt Trời", hắn đã đem tọa độ, tín hiệu tần suất của Thôn Thần Phù Hộ nói cho đối phương biết. Thôn của chúng ta không còn là đoạn tuyệt với bên ngoài, nhân loại ở bên ngoài đã biết đến sự hiện hữu của chúng ta.

Rất nhanh sẽ có những nhân loại khác tới bái phỏng chúng ta, bọn hắn có năng lực đưa tất cả chúng ta rời khỏi đây. Chúng ta có thể đi đến một địa phương tên là "Địa Cầu Thứ Hai", đó là gia viên của nhân loại ngày nay. Chỗ đó có không khí cùng nguồn nước trong lành, có hải dương màu xanh da trời, có sông có núi, có rừng rậm có ao hồ, cũng có thành phố thật sự.

Tật bệnh có thể trị hết, không cần phải quỳ xuống khẩn cầu; thời tiết có thể dự đoán, cũng không phải thần linh hỉ nộ vô thường. Mỗi đứa trẻ có quyền lực cùng nghĩa vụ tiếp nhận giáo dục, không ai quy định hoặc bắt buộc các ngươi tín ngưỡng cái gì, mặc cái gì, làm cái gì... Các nữ nhân không cần ở trước khi gả bị đưa đến quý phủ của người khác để chúng gian dâm, các nam nhân cũng không cần mạo hiểm tánh mạng đi làm việc giống như Scavenger."

Tiếng nói chuyện của hắn bất tri bất giác bỗng trở nên vang dội, cũng có thể là bởi vì mọi người trở nên càng thêm an tĩnh.

"Ta có thể hiểu tâm tình lúc này của các ngươi, ta và các ngươi giống nhau, đối với tương lai cảm thấy mê mang, khiếp đảm, đồng thời trong lòng còn có chờ mong. Nhưng ta có thể xác định một điều..." Trong mắt Hank, là một loại vui mừng cùng cảm động: "... Chúng ta tự do."