"Ngươi là ai?" Không ngờ khuôn mặt trong gương thật sự nói chuyện với Phong Bất Giác: "Ta không biết ngươi." Hắn trả lời.
"Hừ..." Phong Bất Giác nở nụ cười, "Ta hiểu rồi, không bằng như vậy, kế tiếp để cho tiện nói chuyện với nhau, ta gọi ngươi là Hirata, gọi tên ngu xuẩn kia là Shuichi được không?"
"Tùy ngươi." Hirata nói.
"Sau khi tốt nghiệp, Hirata ngươi ý định đi thành phố lớn phát triển, mà Shuichi hắn lại cố ý muốn về tiểu trấn ở cố hương, là như vậy a?" Phong Bất Giác hỏi.
"Ngươi nói cũng không khỏi quá mức hời hợt đi nha... Tên ngu xuẩn kia..." Hirata trong gương lộ ra nụ cười lạnh tàn nhẫn: "Hắn buông tha cơ hội làm việc ở Tokyo, hơn nữa chủ động chia tay với tiểu thư Mikako, đối phương thế nhưng là thiên kim của một đổng sự tập đoàn lớn, không biết bao nhiêu nam nhập nhìn chằm chằm vào... Sau đó, tên ngu xuẩn kia về tiểu trấn ở cố hương, cưới thanh mai trúc mã khi còn bé, chạy tới làm việc ở loại xí nghiệp nhỏ kia. Nhìn xem kết quả của hắn a, Haruko ti tiện kia lén lút gian díu với Fukui, mà hắn liều mạng công tác, công ty lại vẫn như cũ sụp đổ vì một tên cặn bã làm kẻ trung gian kiếm lời riêng vào trong túi, sáu năm nhân sinh của ta, tiền đồ cả đời này của ta, đều chôn vùi ở trong tay tên ngu xuẩn kia."
"Ân... Thì ra là thế." Phong Bất Giác nói: "Năm đó tốt nghiệp, Shuichi làm ra một lựa chọn nhân sinh trọng đại mà thống khổ, vì vậy ngươi cùng hắn liền phân ra làm hai nhân cách. Shuichi là nhân cách trung thực thiện lương, hắn lựa chọn trở về cố hương kết hôn. Mà Hirata ngươi, có dã tâm, có năng lực, mà lại đầy đủ cường ngạnh cùng lãnh khốc, nhưng ngươi cuối cùng vẫn thua bởi Shuichi." Hắn dừng lại một chút: "Thẳng đến sáu năm sau, ngày 24 tháng 11 năm 1990, lúc Hirata ở trong WC nghe được đoạn đối thoại giữa hai đồng sợ của hắn, hắn triệt để sụp đổ, sau đó, ngươi liền chiếm được thượng phong, lấy được quyền khống chế thân thể."
"Ngươi đoán rất đúng, F tiên sinh." Hirata trả lời.
"Ngươi thống hận Shuichi, thống hận lựa chọn năm đó của hắn, thống hận hắn làm chủ, càng thống hận hắn hủy tiền đồ của ngươi." Phong Bất Giác nói tiếp: "Ngươi muốn báo thù, triệt để hủy diệt nhân sinh của hắn." Hắn suy nghĩ hai giây, bắt đầu suy luận lúc trước tình tiết vụ án: "Làm một người nhận được giáo dục tốt đẹp, năng lực làm việc xuất sắc, mà lại đầy đủ lãnh khốc, ở trong chuyện phạm tội này, ngươi so với Shuichi mạnh hơn nhiều. Muốn giết Fukui, có rất nhiều biện pháp, nhưng chỉ vẻn vẹn giết chết Fukui là không đủ... Dùng tính chất cùng tình tiết vụ án mà nói, cân nhắc đến việc sau khi Shuichi mưu sát Fukui mức hình phạt sẽ rất nhẹ, đồng nghiệp của hắn, thậm chí Haruko, đều sẽ ra tòa vì hắn nói chuyện, có lẽ chỉ cần ở trong tù vài năm hắn liền có thể đi ra." Phong Bất Giác nở nụ cười một tiếng: "Cho nên, trước tiên ngươi đi giết một người cảnh sát, lại dùng súng của hắn đi giết Fukui, loại bản án này, Shuichi có mọc cánh cũng khó chạy thoát.
A... Ngươi xác thực rất lợi hại. Theo logic mà nói, hành vi giết cảnh sát cũng có thể giải thích được, dù cho Shuichi nghĩ không ra, ở trước mặt chứng cớ hắn cũng không thể nói gì hơn. Nếu ngươi vì mở rộng hành vi phạm tội mà tùy tiện đi giết người qua đường nào đó, như vậy không hề có động cơ, mà do Shuichi hoàn toàn không hề biết gì về đoạn ký ức kia nên sẽ trực tiếp bị coi là chứng nhân cách phân liệt đa trọng, như vậy tính cả chuyện hắn giết Fukui cũng có thể giải thích thành vấn đề về tinh thần."
Phong Bất Giác thở ra một hơi: "Hô... Cho nên nói người giỏi tính kế đều rất đáng sợ a." Hắn rụt cổ một cái: "Ân... Nếu như là ta đi làm vụ án này mà nói... Vào buổi sáng ngày 25 tháng 11, ta sẽ đem toàn bộ công cụ vùi thi thể đưa đến địa điểm mà mình chọn để hành động, khu phế tích bị bão phá hủy chính là một lựa chọn tốt.
Đầu tiên, ngươi đối với chỗ đó rất quen thuộc, tiếp theo, vô luận sáng hay tối, cho dù ở chỗ ấy bị người quen nhìn thấy, ngươi cũng có thể dễ dàng bịa ra một lý do có mặt ở đó.
Tóm lại, đến buổi tối, ngươi sẽ tùy cơ tìm một cảnh viên có súng lục đang đi tuần tra, tìm một lý do đem hắn lừa gạt đến chỗ ấy, đột nhiên tập kích, sau đó che giấu ngay ở chỗ đó. Kỳ thật ngươi cũng không muốn giấu quá lâu, chỉ cần trước khi giết chết Fukui không bị phát hiện là được rồi, ai ngờ cảnh sát một mực không có để ý đến mảnh đất kia, thế cho nên cuối cùng sau bảy năm thi thể mới bị phát hiện."
"Hả? Những thứ này đều là ngươi bằng phỏng đoán nghĩ ra được sao?" Hirata hỏi.
"Đúng, kỳ thật ta sớm nên nghĩ ra, nhưng ngay từ đầu, ta cũng không biết sự hiện hữu của ngươi." Phong Bất Giác trả lời: "Shuichi hắn sẽ không làm những sự tình này, hắn và ngươi kém xa, tên kia dù cho muốn đoạt súng, cũng sẽ không vì thế mà giết người, hắn tối đa chính ở phía sau lưng đem đối phương đánh ngất xỉu, hy vọng trước khi chính mình giết chết Fukui, sự tình không bị bại lộ." Tròng mắt của hắn đảo qua một vòng, mặt mỉm cười nói: "Nhưng Hirata ngươi không giống hắn, nếu như giả thiết là ngươi gây án, ta có thể nắm chắc mà làm ra suy đoán phía trên."
"Hừ... Vậy ngươi không ngại đoán thử sự tình sau đó xem." Hirata nói ra.
"Chuyện sau đó liền rất đơn giản, thời điểm ngươi khống chế, Shuichi ở trong trạng thái không có ký ức." Phong Bất Giác trả lời; "Sau buổi trưa ngày 26, không hề nghi ngờ đấy, ngươi biết rõ Haruko rời nhà đi tìm Fukui rồi. Vì vậy, ngươi để ở trong túi áo một tờ giấy viết địa chỉ số 4-5 Rokubancho và một khẩu súng, đi vào phụ cận Dương Quán của Fukui, sau đó đem thân thể tạm thời trả lại cho Shuichi.
Hắn đột nhiên khôi phục ý thức, không biết làm sao, trong túi áo có khẩu súng, lại để cho hắn rất sợ hãi, sau đó hắn thấy được tờ giấy kia, đần độn mà đi tới Dương Quán của Fukui, đến lầu hai phá vỡ chuyện tốt của bọn hắn. Với bản tính của loại người như Fukui, nhất định hắn sẽ chửi bậy lao về phía Shuichi, muốn đem hắn đuổi đi.
Nổi giận, thống khổ, mê mang, hoặc là dưới tâm lý ám chỉ nào đó của ngươi, có vô số khả năng dẫn đến tình huống: Shuichi ở trong trạng thái đầu óc hỗn loạn rút súng xạ kích, đây cơ hồ là tất phải phát sinh đấy, đây là cái bẫy do ngươi thiết lập.
Đến tận đây, Shuichi mới có đoạn ký ức thứ hai. Mà không lâu sau khi hắn nổ súng, ngươi cũng tiếp quản lại thân thể, tiến hành bước tiếp theo..."