Sau khi quyết định xong, hai người giải tán tổ đội. Trên danh sách bạn bè, Phong Bất Giác thấy trạng thái 'rảnh rỗi' của Vương Thán Chi nhanh chóng biến thành 'đang chơi', có điều không hiện ra chế độ cụ thể. Điều này đảm bảo tin tức của người chơi không bị người khác nắm được.
Phần cộng đồng của Thiên Đường Kinh Khủng có ba mục, lần lượt là 'Người chơi gần đây từng chơi cùng', 'Bạn bè' và 'Sổ đen'. Trong kịch bản không thể kết bạn hoặc thêm người vào sổ đen, chỉ có thể thực hiện thao tác này tại không gian đăng nhập.
Làm sao để từ chối người khác một cách “lễ phép” luôn là câu hỏi khó của các mạng xã hội. Công ty Mộng cũng hao tổn rất nhiều tâm huyết về vấn đề trên. Tuy bây giờ cabin chơi game đều có chức năng chỉnh sửa vẻ bề ngoài của nhân vật (Không cần đăng nhập trò chơi cũng chỉnh sửa được. Chỉ có điều Phong Bất Giác không bao giờ dùng chức năng trên, phần vì hắn không quan tâm đến vẻ ngoài, phần vì hắn khá bảnh bao), và cho dù biết “người chơi xinh đẹp” gặp gỡ trong trò chơi chưa chắc là một người đẹp thật sự. Nhưng rõ ràng tỷ lệ nhận được yêu cầu kết bạn của người chơi nữ không bao giờ thấp.
Còn có hiện tượng “dựa dẫm”, về sau Phong Bất Giác thường xuyên gặp phải tình huống này trong trò chơi. Tất nhiên việc nhận được nhiều lời mời kết bạn sau khi kịch bản kết thúc rất bình thường, bởi ai lại không muốn chơi với những người chơi giỏi để có thể giảm độ khó, thay vì gặp phải đồng đội được lựa chọn ngẫu nhiên.
Cho dù là tâm lý tìm cái đẹp hay tâm lý dựa dẫm, hoặc chỉ muốn kết bạn đơn thuần, việc bị từ chối khiến người khác cảm thấy rất khó chịu. Công ty Mộng đã nghĩ ra một cách, đó là người chơi chỉ có thể yêu cầu kết bạn trong không gian đăng nhập. Nếu bị từ chối thì chỉ có bạn và đối phương biết, hơn nữa lúc ấy kịch bản đã kết thúc, người chơi không thể vì không vui mà làm chuyện ảnh hưởng đến kịch bản.
Chỉ có người chơi là bạn bè của nhau mới có thể trò chuyện như điện thoại qua màn hình trong không gian đăng nhập. Chính vì không hỗ trợ video call nên người khác chẳng thể nhìn thấy vẻ mặt của bạn.
Người chơi không phải bạn bè với nhau chỉ có thể trao đổi bằng email. Trong thời gian hai mươi bốn giờ trong hiện thực, một phía nhiều nhất chỉ có thể gửi cho phía còn lại ba email. Nếu đối phương không trả lời, email thứ tư không thể gửi đi được. Mỗi email không được vượt quá một ngàn chữ, nội dung cũng được hệ thống giám sát. Những bức thư mang tính đe dọa hoặc quấy rối sẽ bị hệ thống ngăn cản, đồng thời hệ thống sẽ viết một email cho người nhận nhằm nói rõ người chơi nào đó gửi một bức thư đe dọa bạn, hoặc người chơi nào đó viết thư quấy rối bạn, xin hỏi có muốn cho người đó vào sổ đen không.
Một khi người chơi ghi tên người khác vào sổ đen thì chẳng khác nào hoàn toàn ngăn chặn người đó. Sau này, người chơi sẽ không thể gặp lại đối phương ở bất cứ chế độ chơi nào và không nhận được email của đối phương. Nếu người chơi nằm trong sổ đen của bạn nằm trong tổ đội mời bạn gia nhập, hệ thống sẽ nhắc nhở trước khi bạn chấp nhận lời mời.
Một loạt điều khoản có thể giúp người chơi hạn chế khả năng chơi trò chơi với người mình không muốn tiếp xúc đến mức thấp nhất. Điều này xem như công ty Mộng đã làm hết sức rồi.
Tất nhiên, tình huống thực tế lại êm dịu hơn. Phần lớn người chơi sau khi bị từ chối yêu cầu kết bạn sẽ không thử thêm nữa, tiếp tục ván tiếp theo là xong. Gửi email trào phúng đối phương chỉ tổ bị thêm vào sổ đen. Có câu "Sơn thủy hữu tương phùng", chơi trò chơi không phải để rước phiền não vào người.
…
Phong Bất Giác không vội vàng bắt đầu ván tiếp theo. Trước tiên, hắn kiểm tra trạng thái của mình thì phát hiện cấp bậc sở trường vẫn chỉ có mỗi “Thông dụng”, năm sở trường còn lại trên menu vẫn bị bóng đen che phủ.
Dựa theo tài liệu trong trò chơi, sáu sở trường bao gồm: Chiến đấu, xạ kích, khí giới, trinh sát, trị liệu và thông dụng. Sở trường vừa là điều kiện để thực hiện và học tập kỹ năng, vừa là cốt lõi thực lực của nhân vật. Tuy Phong Bất Giác không bước theo con đường vũ lực nhưng không thể hoàn toàn mù tịt về mặt sở trường. Hắn dự định sẽ cố gắng mở vài mục trong kịch bản tiếp theo, tốt nhất là “Khí giới” hoặc “Trinh sát”. Trong giai đoạn Closed beta, sức chiến đấu của người chơi đều thấp nên tránh đối đầu trực tiếp mới là cách hoàn thành trò chơi có tỷ lệ thành công cao nhất.
Việc còn lại là kiểm tra vật phẩm trong ba lô, xấp giấy phác họa không thể mang ra khỏi kịch bản nên tất nhiên đã biến mất.
[Tên: Ống tiêm sử dụng một lần.]
[Loại: Vật phẩm tiêu hao.]
[Phẩm chất: Bình thường.]
[Tác dụng: Hút hoặc tiêm chất lỏng.]
[Ghi chú: Tránh xa ma túy, quý trọng sinh mạng.]
Túi đồ của Phong Bất Giác rất trống trải, đã vậy lại có thể cất giữ mười ba món đồ trong không gian đăng nhập. Bây giờ tạm thời không chịu áp lực về mặt cất đồ, hắn cảm thấy vật này có tác dụng nên thuận tay cầm theo luôn. Dù gì nó vẫn đáng tin hơn tảng đá.
Xem xét xong tình trạng "cần trang bị không có, cần kỹ năng cũng không". Hắn nhận ra chuyện cần làm trong chế độ 'sinh tồn cá nhân' rất nhiều, bởi nếu không thu hoạch được gì thì e rằng sau cấp 5 sẽ ngày càng khó khăn. Một khi chế độ huấn luyện đã đóng lại, độ khó của kịch bản cá nhân sẽ được nâng cao theo cấp độ của người chơi, lúc đó mình thật sự sẽ trở thành thứ vướng tay vướng chân đồng đội.
Phong Bất Giác ôm rất nhiều hi vọng về kịch bản sắp tới. Theo hắn nghĩ, cảnh tượng càng ghê rợn càng tốt, chỉ cần phần thưởng tương xứng với độ ghê rợn thì hắn hoàn toàn có thể nhận lấy.
[Tên: Phong Bất Giác, cấp 4.]
[Mời bạn lựa chọn chế độ trò chơi muốn tham gia.]
[Bạn lựa chọn chế độ 'sinh tồn cá nhân' (Loại bình thường), hãy xác nhận.]
[Đã xác nhận, đang tạo kịch bản.]
[Bắt đầu tải, vui lòng chờ.]
Phong Bất Giác lựa chọn chế độ xong, vốn tưởng thang máy sẽ động đậy, sau đó cửa mở rồi bước vào kịch bản như trước. Nào ngờ hắn lại bị truyền tống.
Trước mắt trở nên đen kịt, việc hai chân rời khỏi mặt đất khiến hắn cảm thấy mình đang lơ lửng trên không, hoàn toàn không có điểm tựa. Bên tai lại vang lên câu [Chào mừng đến với Kinh Hãi Thiên Đường]. Giọng nói lần này tiếp tục thay đổi, nghe giống như của một phụ nữ trung niên. Có vẻ câu nói trên không hề liên qua đến kịch bản, mỗi lần đều chọn ngẫu nhiên một loại giọng và kết hợp với giọng điệu để nói ra một câu như vậy mà thôi.
[Đã tải xong, bây giờ bạn đang bắt đầu chế độ 'sinh tồn cá nhân'(Loại bình thường).]
[Chế độ này có giải thích về kịch bản và có xác suất xuất hiện nhiệm vụ phụ tuyến/ẩn, cùng với thế giới quan đặc biệt.]
[Phần thưởng hoàn thành kịch bản: Rút thăm ngẫu nhiên một thẻ kỹ năng có thể học được.]
[Sắp chiếu giới thiệu về kịch bản. Khi chiếu xong, trò chơi lập tức bắt đầu.]
Khung cảnh tối đen trước mắt Phong Bất Giác biến thành một tấm ảnh, thoạt nhìn giống như một căn phòng, hoặc một góc của nhà kho nào đó. Do góc quay nên hắn chỉ có thể nhìn thấy một góc, rất khó đoán được căn phòng lớn đến đâu. Chất liệu của vách tường có lẽ là kim loại, chỉ biết rằng chắc chắn không phải là gỗ và không hề được sơn hoặc dán giấy dán tường, hay nước sơn đã bạc màu. Mặt đất là nền xi măng, trong tấm ảnh không hề có bất cứ vật gia dụng nào.
Bấy giờ, phụ đề hiện lên trước mắt hắn, âm thanh quen thuộc của hệ thống bắt đầu giới thiệu:
[Tên của bạn là Arthur Seagal, một phóng viên nhiếp ảnh nổi tiếng. Bạn có một gia đình đầm ấm, với công việc được đãi ngộ hậu hĩnh, địa vị xã hội đủ để con người hài lòng. Cho đến đêm Giáng Sinh nọ, bạn tỉnh lại từ cơn mê và phát hiện mình đang ở trong một căn nhà kho lạ lẫm. Chuyện cuối cùng mà bạn có thể nhớ được là thời điểm bạn đến bãi đỗ xe để lấy xe sau khi tan sở…]
Cốt truyện không dài, thông tin trong đó rất hạn chế. Sau khi xem xong, ánh sáng trắng bỗng lóe lên trước mắt Phong Bất Giác, rồi thì hắn được truyền tống đến giữa tấm ảnh.
Hắn ngồi trên mặt đất, lưng tựa vào tường. Còn chưa kịp nhìn rõ cảnh vật trong nhà kho, hắn cúi đầu xuống một cách vô thức vì chợt phát hiện tay trái đang nắm chặt một món đồ. Đó là một máy Walkman màu bạc.
Vào năm 2055, máy nghe nhạc cầm tay loại dùng đĩa từ đã bị đào thải từ lâu. Phong Bất Giác chưa nhìn thấy qua hiện vật, hắn chỉ từng gặp nó trong một bộ phim, mà tình huống này lại khiến hắn nhớ đến bộ phim đó.
Vừa nhấn nút "Play", giọng nói khàn khàn của một người đàn ông chợt vang lên. Câu nói bằng tiếng Anh đầu tiên của người đó khiến Phong Bất Giác hiểu được thiết kế cơ bản của câu chuyện: “Chào Arthur, ta muốn chơi một trò chơi với ngươi...”