Thiên Địa Quyết

Chương 80



Quyển 3 - Phi Long Tại Thiên
Chương 80
Ấn ký kỳ lạ
Dịch: A Tút
Nguồn: Banlonghoi

"Dừng lại." Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Xuất phát từ lo lắng an toàn, Thiên Vũ tạm thời còn không dám để cho Huyền Băng khôi lỗi tới gần.

Nghe tiếng dừng lại khô lâu lập tức giữ nguyên tư thế, phản ứng nhanh nhạy không giống với thường nhân chút nào.
Thiên Vũ hết sức mừng rỡ, chỉ huy Huyền Băng khôi lỗi tiến hành đủ các loại hoạt động, sau khi xác nhận quả thật hắn đã nhận chủ, lúc này mới thu hắn vào trong Huyễn Linh Giới.
Đến lúc đó, Băng Lộ Động Thiên đột nhiên xuất hiện rung động, Thiên Vũ cả kinh không kịp suy nghĩ nhiều, bật người lao ra ngoài động.
Ở ngoài Băng Lộ Động Thiên, Hoa Thanh và Hồng Di đang chờ đợi Thiên Vũ, thấy động phủ bắt đầu sụp đổ, hai nàng không khỏi lộ vẻ kinh hoảng.
Cũng may Thiên Vũ xuất hiện rất nhanh, ba người nhanh chân rời khỏi, vừa mới chạy ra ngoài động không lâu, cả tòa sơn cốc ầm ầm suy sụp, huyệt động từ đó biến mất tung tích.
Thiên Vũ xoay người lại, ba người nhìn vách núi dần dần suy sụp kia, vẻ mặt lại không hề giống nhau.
Hoa Thanh là bình thản nhất, Hồng Di nhẹ giọng thở dài, Thiên Vũ ánh mắt quái dị, khóe môi nhếch lên nụ cười đạm mạc.
Thiên Vũ xoay đi thu lại nụ cười, Hắc Lân Vương Xà dĩ nhiên vẫn còn ở đó, mắt rắn sắc như dao nhìn thẳng vào Thiên Vũ, tựa như không hề có ý tứ bỏ qua cho hắn.
Khi Hoa Thanh và Hồng Di phát hiện ra tình hình này, hai nàng cũng toát ra nét khổ sở, đối mặt một con quái vật lớn như vậy, các nàng nhất thời thấy mình quá nhỏ bé.
Thiên Vũ híp hai mắt lại, Hắc Lân Vương Xà này thủ nguyên một chỗ không chịu rời đi, rốt cuộc có dụng tâm gì đây?
Theo Thiên Vũ phân tích, Hắc Lân Vương Xà nếu muốn công kích thì tùy thời đều được, thế nhưng nó không có làm như vậy, hiển nhiên là có mưu đồ khác, có điều Thiên Vũ còn không biết được nguyên nhân thực sự.
Hoa Thanh tựa hồ cũng nghĩ tới điểm này, nhẹ giọng nói: "Nó truy theo chúng ta tựa hồ không chỉ vì Ngưng Hồn Thảo mà thôi."
Hồng Di ngần ngại một chút, rồi nói: "Nếu không phải vì Ngưng Hồn Thảo, trước kia nó cần gì phải lưu tâm như vậy, còn chuyện gì khác nữa sao?"
Hoa Thanh trầm ngâm nói: "Ta cảm giác được nó tranh đoạt Ngưng Hồn Thảo nhất định là vì chính bản thân nó. Mà nay Ngưng Hồn Thảo ở tại trên người Thiên Vũ nó lại không ra tay cướp đoạt, cũng không chịu rời đi, điều này hiển nhiên có chỗ quỷ dị."
Thiên Vũ thấp giọng nói: "Hoa Thanh phân tích rất có đạo lý, chỉ tiếc rằng chúng ta đoán không ra dụng ý của nó, không biết nó..."
Đang nói, từ xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, bên trong sương mù dâng lên một đạo hồng quang, chiếu sáng toàn bộ khu vực lân cận.
Thình lình xảy ra biến hóa khiến cho Hắc Lân Vương Xà dời lực chú ý qua bên kia, nó quay đầu nhìn nơi phát ra hồng quang, thoáng chần chờ một chút rồi cũng bay đi, biến mất ở trong màn sương mù.
Hoa Thanh lớn tiếng nói: "Đây là một cơ hội hiếm có, chúng ta nhanh chóng rời đi thôi."

Hồng Di lại hơi chần chừ, nói: "Tình hình phát sinh ở bên kia thì sao? Chúng ta không bằng đi qua nhìn một cái."
Thiên Vũ tâm niệm vừa chuyển, nói với Hồng Di: "Hiện tại Hắc Lân Vương Xà rời đi, đối với chúng ta mà nói chính là một cơ hội tốt để đào tẩu. Hồng Di tiểu thư nếu như không ngại thì nên theo chúng ta cùng nhau rời đi. Nếu như còn có chuyện muốn làm, chúng ta nói lời từ biệt tại đây vậy, ngày sau hy vọng sẽ gặp lại."
Hồng Di giương mắt nhìn Thiên Vũ, đột nhiên cười nói: "Ngươi còn thông minh hơn trong tưởng tượng của ta, ta quả thật còn có việc muốn làm, không thể theo các ngươi rời đi, chỉ là ngươi nói cho ta biết, mới vừa rồi ở trong Băng Lộ Động Thiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thiên Vũ nhìn thẳng vào Hồng Di, cười khổ nói: "Sơn động sụp đổ là do khô lâu kiếm khí tạo ra, thực lực nó quá mạnh mẽ làm cho người ta khó thể tin nổi, một kiếm chém nát đỉnh động vì thế làm cho cả tòa sơn động sụp đổ, bản thân ta cũng vì thế mà mất đi cơ hội thu hoạch rồi."
Hồng Di híp mắt lại, nghi ngờ hỏi: "Thật sự?"
Thiên Vũ hỏi ngược lại: "Hồng Di tiểu thư cảm giác được ta có thể đánh bại tên khô lâu biến thái kia sao?"
Tròng mắt Hồng Di khẽ chuyển, thần sắc có vẻ mất mát, u buồn nói: "Ta chỉ có chút thất vọng mà thôi. Được rồi, chúng ta cáo biệt tại đây. Hiện tại xem như ta nợ ngươi một cái nhân tình vậy, sau này ta nhất định trả lại cho ngươi."
Thân hình Hồng Di chợt lóe rồi biến mất, nói đi là đi, nháy mắt đã ẩn sâu vào trong sương mù.
Hoa Thanh nhìn qua Thiên Vũ, buồn bã nói: "Đi thôi, nhân gia đã đi xa lắm rồi."
Thiên Vũ nghe vậy thì hơi sửng sốt, lập tức cười gian một tiếng, tay phải kéo Hoa Thanh, gốc thực vật trong lòng bàn tay đột nhiên nhảy lên.
Thiên Vũ kinh nghi buông tay Hoa Thanh ra, cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay.
Một khắc kia, Thiên Vũ rõ ràng nhìn thấy phiến lá thứ nhất của gốc thực vật xuất hiện một đạo chưởng ấn, đang nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành một đạo ấn ký, nháy mắt liền biến mất.
Hoa Thanh cũng nhìn thấy một màn này, trong lòng hết sức ngạc nhiên, hỏi: "Đây là có chuyện gì?"
Thiên Vũ lắc đầu nói: "Ta cũng không rõ, chờ sau này ta chuẩn bị rõ ràng hết thảy rồi sẽ nói cho nàng biết. Đi thôi, chúng ta đi tìm Ngưng Vụ Thảo, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này."
Lại tranh thủ kéo tay Hoa Thanh, nắn nắn xoa xoa vài hơi, Thiên Vũ phát hiện lúc này, gốc thực vật kia không có bất cứ động tĩnh gì nữa, tựa hồ vừa mới nãy thu nhận tin tức từ chưởng ấn của Hoa Thanh, hoàn thành một nghi thức nào đó, hiện tại mọi việc xong xuôi nên không còn phản ứng nào khác.
Hoa Thanh nhìn qua Thiên Vũ, trên gương mặt xinh đẹp mỉm cười thật tươi, tùy ý hắn nắm tay của mình vuốt ve, mặc kệ đi tới chỗ nào, chỉ cần có hắn đi theo là tốt rồi.
Trong bóng đêm, trong sương mù, Thiên Vũ và Hoa Thanh kết bạn mà đi.
Không biết con đường phía trước sẽ ra sao, chuyện xưa đặc sắc đến thế nào, đây chính là điểm bắt đầu cho truyền kỳ bọn họ...

Trong màn sương mù dày đặc, Thiên Vũ phá lệ cảnh giác, ở trong hoàn cảnh tầm mắt bị hạn chế thế này, nguy hiểm có thể phát sinh bất cứ lúc nào.
Hoa Thanh thì lại bình tĩnh, ở trong màn sương trắng như tiên cảnh thế này, nàng cẩn thận quan sát tìm kiếm đường đi, cố gắng tìm tới khu vực được chỉ định.
Thiên Vũ và Hoa Thanh đi tới Ngưng Vụ Cốc là vì hoàn thành nhiệm vụ, thu thập hai gốc Ngưng Vụ Thảo.
Nguyên bản đây chỉ là một nhiệm vụ đơn giản, ai có thể ngờ được lại xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn.
Thiên Vũ mở to hai mắt dò từng bước một, lưu ý hoàn cảnh bốn phía, sương mù trắng xoá bao phủ vạn vật.
Theo đoạn đường lầy lội dưới chân đi tới, Thiên Vũ nắm tay Hoa Thanh tới gần một cây cầu đá, phía trước mơ hồ xuất hiện một loạt kiến trúc.
Dừng bước lại suy nghĩ, Thiên Vũ thấp giọng nói: "Kỳ quái, trong cốc này lại có nhà ở? Ai mà đi ở trong sơn cốc chứ?" Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Hoa Thanh trầm ngâm nói: " Ngưng Vụ Cốc này khắp nơi đều quỷ dị, chúng ta nên cẩn thận hơn nữa."
Thiên Vũ lạnh nhạt nói: "Không sao, chỉ cần không phải đối mặt với Hắc Lân Vương Xà hay là Hàn Giao cái loại quái vật to lớn biến thái kia, người bình thường chúng ta bảo đảm có thực lực chiến một trận."
Hoa Thanh nhẹ giọng nói: "So với dĩ vãng, ngươi càng thêm tự tin rồi." Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Thiên Vũ cười nói: "Đó là bởi vì thực lực trước mắt của ta đã đạt tới đỉnh phong, chân khí đã nạp đầy trong kinh mạch quanh thân, đạt tới trạng thái bão hòa rồi."
Hoa Thanh kinh ngạc, hỏi: "Ngươi có đo đạc qua giá trị Tâm Hỏa chưa?"
Thiên Vũ tự hào nói: "Trước mắt ta có giá trị Tâm Hỏa là 2680 điểm, tựa hồ đây đã là cực hạn mà kinh mạch ta có khả năng thừa nhận."
Hoa Thanh hơi nhíu hàng mi thanh tú, nói: "Tình trạng thân thể ngươi quả thật không lý tưởng lắm nhỉ? Chỉ thuộc về giới hạn của người bình thường mà thôi. Nói chung, độ dày rộng của kinh mạch người luyện võ quyết định thành tựu tương lai cao thấp của người đó, dung lượng kinh mạch tầm thường chỉ chứa được giá trị Tâm Hỏa từ hai ngàn đến năm ngàn thì khó mà phát triển cao xa được.