Thiên Địa Càn Khôn

Chương 8: Cách luyện công kỳ lạ

Đang tìm địa điểm khô ráo để an táng quái nhân, Tiểu Thiên bỗng giật mình vì nghe có tiếng hỏi :

- Ngươi không chết? Cũng như lão quỷ kia suốt mười năm qua vẫn sống?

Tiểu Thiên quay người nhìn về phía có tiếng phát thoại :

- Là lão? Hồ Khắc Vọng?

Lão ác đạo Linh Hóa xạ ánh mắt ghê người nhìn Tiểu Thiên :

- Tính danh của ta là do lão quỷ kia nói cho ngươi biết? Lão còn nói những gì nữa với ngươi?

Tiểu Thiên khiếp hãi, không dám nhìn vào mắt ác nhân! Nó từng bước thụt lùi :

- Không!... Không còn gì nữa!

Lão đạo Linh Hóa gầm lên :

- Nói dối! Lão phải nói cho ngươi biết về Thất Cầm Tuyệt Hóa khúc!

Tiểu Thiên lùi nữa :

- Không hề! Có chăng chỉ là những nghi ngờ của lão, khiến mười năm trước lão đã nhẫn tâm hãm hại chính nghĩa huynh của lão.

Đang lúc nói những lời này Tiểu Thiên vô tình chạm vào ánh mắt của lão đạo Linh Hóa, ánh mắt tràn đầy hung quang của lão khiến Tiểu Thiên kinh tâm động phách!

Do kinh tâm, khi bị vấp vào một mô đất nhỏ ở phía sau, Tiểu Thiên phải chấp chới ngã xuống!

Huỵch!

Do bị ngã bất ngờ từ trong người Tiểu Thiên liễn rơi ra một chiếc lá nhỏ!

Lão đạo nhìn thấy, hai mắt sáng rỡ - Cửu diệp Tử Linh thảo?!

Phát hiện đã đánh rơi một chiếc lá Tử Linh thảo, Tiểu Thiện đành tiếc rẻ nhảy lùi lại do nhìn thấy lão đạo đang tung người lao đến và dễ dàng vồ lấy chiếc lá!

Thoáng bất ngờ vì nhận ra cú nhảy lùi của bản thân không hiểu sao lại nhanh và mạnh ngoài sức tưởng, Tiểu Thiên càng thêm bất ngờ khi nghe lão đạo quát :

- Ai đã truyền khinh thân pháp cho ngươi?

Chợt hiểu, cú nhảy nhanh vừa rồi có phần nào giống với cống phu khinh thân pháp như đã có lần nhìn thấy Đàm Khoát thi triển, Tiểu Thiên biết đấy là do luồng nhiệt khí kỳ bí đã được quái nhân truyền sang!

Cho đây là cơ hội tốt, Tiểu Thiên vờ nhìn vào phía sau lão đạo và kêu lên :

- Có người đến? Là Ngũ Hành bang?!!

Tưởng thật, lão đạo Linh Hóa quay người nhìn lại!

Không bỏ lỡ cơ hội, Tiểu Thiên lập tức quay đầu bỏ chạy...

Vù!...

Nghe tiếng động lão đạo biết đã mắc lợm bèn quay trở lại và quát lên một tiếng to như tiếng sấm :

- Tiểu oa nhi muốn chết! Đứng lại!

Vút!

Biết lão đạo Linh Hóa thế nào cũng đuổi theo. Tiểu Thiên ngay khi nhìn thấy một khe đá hẹp có vẻ khá sâu vội chui tọt vào.

Vù...

Thật kịp lúc, Tiểu Thiên nhìn thấy lão đạo vẫn giận dữ lao vượt ngang khe đá.

Vút!

Chờ lão đi thật lâu có nghĩa là đủ xa, Tiểu Thiên quay người định chui ra. Bất ngờ, nó phát biện ở ngay bên tả, cũng nằm sâu trong khe đá, có một huyệt khẩu nhỏ và từ đó thoang thoảng đưa ra từng làn gió mát!

Không chút ngần ngại. Tiểu Thiên khom người, chui luôn vào huyệt khẩu! Được một lúc, do huyệt khẩu thu hẹp Tiểu Thiên phải nằm sát xuống mới có thể bò qua!...

Bất chợt, theo huyệt khẩu từ đâu đó ở phía trước cứ đưa đến những thanh âm quái lạ...

Ầm... ầm...!!!

Kinh nghi, Tiểu Thiên tuy vẫn bò nhưng là bò thật nhẹ nhàng!...

Thanh âm đưa đến càng lúc càng lớn.

Ầm... ầm...!!!

Thanh âm vang đến cứ đều đều khiến Tiểu Thiên tuy vẫn hãi sợ nhưng đã dần dần trấn tĩnh! Nó bò nhanh hơn!

Bất thình lình huyệt khẩu nó đang bò bỗng dốc chúi xuống! Tiểu Thiên bị rơi và rơi đúng vào làn nước giá lạnh!

Trong tâm trí nó liền hiện lên hai chữ “Nước ngầm!” Đó cũng là lúc toàn thân nó bị nước cuốn đi.

Ào ào...

Cố nhịn hơi để chi trì sự sống, Tiểu Thiên chợt hiểu những thanh âm đã nghe khi nãy là những thanh âm gì!

“Thác nước! Sau mạch nước nhầm sẽ là một thác nước? Phen này ta e khó toàn mạng”.

Chỉ nghĩ được đến đây, do nhịn hơi đã lâu, tri giác của Tiểu Thiên dần mờ đi!

Nó bất tỉnh...

* * * * *

- Chủ nhân! Y tỉnh rồi!

Tiếng hô hoán của một nữ nhân khiến Tiểu Thiên phải kinh ngạc và mở bừng hai mắt!

Nó đang nằm ngửa, phải!

Trước mặt nó có ít nhất là ba cái đầu với những bím tóc đong đưa đang nhìn nó với ý vui thích!

Bị nữ nhân ngắm nhìn; cho dù trong số ba nữ nhân này có đến hai người mà niên kỷ có thể nói đáng là tỷ tỷ của nó, Tiểu Thiên vẫn phải ngượng!

Nó ngồi bật dậy!

Và nó càng thêm ngượng khi phát hiện y phục nớ đang mặc cũng là y phục của bọn nữ nhân.

Sự lúng túng của nó khiến hai nữ nhân cao niên phì cười :

- Ngươi mặc y phục này trông xinh đẹp như những khuê nữ đài các!

- Nhất là đẹp hơn nếu so với bộ y phục đã rách nát của ngươi!

Nghe nhắc đến y phục đã rách nát, Tiểu Thiên hốt hoảng :

- Nhị vị tỷ tỷ đã làm gì y phục của đệ? Mau trả lại cho đệ!

Một nữ nhân cao niên đưa tay chỉ qua một bên :

- Ai thèm lấy của ngươi! Bọn ta vất ở kia kìa!

Đưa mắt nhìn theo, Tiểu Thiên mừng rỡ vội vàng nhào đến và chụp lại y phục của nó!

Ngỡ nó định mặc vào thay cho y phục nữ nhân nó khoác trên người, nữ lang thứ ba là người có niên kỷ chỉ suýt soát với Tiểu Thiên vội lên tiếng :

- Huynh bị ngã vào nước, có lẽ đã trải qua thời gian lâu nên y phục không còn nguyên vẹn nữa. Huynh đang mặc tạm y phục của muội! Chờ lát nữa Xuân tỷ tỷ về, sẽ có y phục khác cho huynh!

Như không quan tâm đến lời nói hàm ý giải thích đó, Tiểu Thiên vội vã cho tay mò tìm trong bọc áo đã sũng nước của nó! Lúc lấy tay ra, Tiểu Thiên mừng rỡ kêu lên :

- Nó vẫn còn! Hay lắm! Nó vẫn còn đây!

Một nữ nhân cao niên chợt bĩu môi khi nhìn thấy vật trên tay Tiểu Thiên chỉ là hai chiếc lá bé nhỏ :

- Tưởng gì, chỉ là hai chiếc lá vô dụng! Ngươi chưa từng được ai giáo huấn về cách xử sự với ân nhân sao? Chính chủ nhân ta đã phát hiện ra ngươi và đã lệnh cho bọn ta cứu ngươi! Không những thế, chủ nhân ta còn rộng lượng ban cho ngươi chính y phục mà chủ nhân ta thích nhất. Không những ngươi không có lời đáp tạ mà ngươi còn vì hai chiếc lá cố tình làm lơ trước lời giải thích của chủ nhân ta nữa! Đó là thái độ của ngươi sao?

Tiểu Thiên bị quở trách đến đỏ mặt! Nó nhìn nữ lang vừa có những lời nhẹ nhàng với nó :

- Ân cứu mạng của...

Nó bỗng dừng lời vì chợt nhìn thấy đôi chân đang để trần của nó!

Nó đưa mắt nhìn quanh như muốn tìm kiếm và kêu lên :

- Chân của đệ! Ai trong chư vị đã cởi bỏ...

Nữ lang nhỏ tuổi bất ngờ đưa cho Tiểu Thiên một bao kiếm cũ kỹ :

- Huynh đang tìm vật này?

Quá mừng, Tiểu Thiên đưa tay chộp nhanh bao liếm!

Thái độ của nó khiến hai nữ nhàn kia bất bình!

Một người giận dữ bảo :

- Trông mặt ngươi thì xinh đẹp, không ngờ lời lẽ vè thái độ đều là vô lễ! Thật uổng công bọn ta đã cứu ngươi!

Biết lỗi, vả lại những vật cần tìm đã tìm lại đầy đủ, Tiểu Thiên đứng lên, vòng tay thủ lễ với tất cả :

- Do sợ thất lạc những di vật của người thân, tiểu đệ đã có những hành vi thất lễ khó thể tha thứ! Một lễ này mong chư vị tỷ tỷ nhận cho, gọi là sự hồi tạ của tiểu đệ!

Nữ lang nhỏ tuổi vội đưa tay ngăn lại :

- Huynh đừng quá khách sáo! Nếu đó là những di vật không thể để mất của huynh, muội hiểu, hành vi của huynh chí là bất đắc dĩ!

Quay qua hai nữ nhân kia nữ lang lên tiếng với giọng uy quyền rõ rệt :

- Hạ tỷ tỷ, Đông tỷ tỷ! Cả hai không được cứ mở miệng ra là mắng người! Nếu còn tái phạm, muội lập tức trả cả hai về cho gia bá bá quản thúc!

Bọn họ có lẽ chỉ là thị tỳ của nữ lang kia nghe như vậy tỏ vẻ sợ hãi :

- Thuộc hạ biết lỗi rồi, sẽ không tái phạm nữa, mong chủ nhân lượng thứ đừng đưa thuộc hạ vế với Đại lão gia!

Mỉm cười, nữ lang nọ quay nhìn Tiểu Thiên, nói thật ngây thơ :

- Họ tuy tốt nhưng đôi khi muội không thể khang dọa họ như vậy! Muội ở họ Hà; tên Như Thủy! Còn huynh muội phái xưng hô với huynh như thế nào đây?

Tiểu Thiên ngập ngừng một lúc mới có thể lên tiếng :

- Mãi gần đây tiểu sinh mới biết mình ở họ Giang! Tiểu thư cứ gọi là Giang Thiên cho tiện!

- Giang Thiên? Không được! Có lẽ huynh lớn tuổi hơn muội, muội sẽ gọi là Giang huynh!

Tiểu Thiên bối rối :

- Tuổi của tiểu sinh chưa đến mười ba...

Như Thủy reo lên :

- Chưa đến nghĩa là sắp đến! Muội chỉ đúng mười hai thôi! Như vậy, huynh đủ tư cách làm huynh của muội rồi! Đã lâu rồi muội chỉ muốn gọi ai đó là huynh như trước kia muội đã từng gọi!

Tiểu Thiên nhăn mặt :

- Tiểu sinh chỉ là người là người tứ cố vô thân, so với Tiểu th...

Như Thủy vẫn nhanh miệng :

- Muội cũng vậy, đâu khác huynh! Song thân đã mất, đến vị biểu huynh năm năm trước cũng bị thất lạc! Giang huynh nỡ nào khước từ mộtước nguyện tầm thường của muội!?

Tiểu Thiên đành gật đầu :

- Cảnh ngộ của tiểu thư quả nhiên không khác với cảnh ngộ tiểu sinh! Như vậy, tiểu sinh đành thất lễ xin được gọi tiểu thư là Hà muội theo ước nguyện!

Hà Như Thủy nhảy reo lên :

- Hay quá! Hạ tỷ tỷ nghe chưa? Đông tỷ tỷ nghe chưa? Muội bây giờ có một nghĩa huynh rồi đấy! Thích quá! Thích quá!

Tiếng reo của Hà Như Thủy vừa chấm dứt cùng một lúc với việc Tiểu Thiên phát hiện có một bóng người đang từ phía xa chạy đến, một tiếng kêu kinh ngạc cũng được đưa đến :

- Điều gì khiến chủ nhân thích thú đến vậy?

Vút!

Nhìn người đang lao đến cũng là một nữ nhân có niên kỷ xấp xỉ như hai thị tỳ Hạ - Đông câu hỏi của nữ nhân này chứng tỏ đó phải là một thị tỳ khác, và nếu Tiểu Thiên đoán không lầm thì chính là Xuân tỷ tỷ như Hà Như Thủy khi nãy có đề cập!

Dúng như Tiểu Thiên đoán, Hà Như Thủy đang lên tiếng, nói với nữ nhân mới đến :

- Lại đây nào, Xuân tỷ tỷ muội xin dẫn kiến, đây là Giang Thiên; người vừa được muội nhận làm nghĩa huynh!

Quay qua Tiểu Thiên, Như Thủy hớn hở :

- Còn Giang huynh, đây là những người thường hay hầu cận muội! Gia bá bá và mọi người vẫn gọi họ là A Xuân, A Hạ, A Đông! Nếu Giang huynh không ngại, hãy gọi họ như muội thường gọi.

Tiểu Thiên gật đầu :

- Xuân tỷ tỷ! Đệ được cứu mạng tất phải có phần của Xuân tỷ! Đệ sẽ không quên đại ân này của chư vị tỷ tỷ!

A Xuân mỉm cười, hòa với nỗi vui mừng của Như Thủy :

- Giang huynh đệ chớ khách sáo! Bất luận ai, nếu được tệ chủ nhân xem trọng và người đó nếu cũng muốn đối xử tốt với tệ chủ nhân, A Xuân này sẽ xem người đó ngang hàng với chủ nhân!

Đưa mắt nhìn Như Thủy, A Xuân bảo :

- Lúc thuộc hạ vào trấn thành, thực hiện việc chủ nhân sai bảo, có nhận được tin truyền của Đại lão gia! Ý của đại lão gia là...

Như Thủy xua tay ngăn lại :

- Gia bá bá chỉ muốn gọi ta về thôi điều đó không cần phải vội! Còn việc muội nhờ Xuân tỷ đã thực hiện đến đâu?...

A Xuân vội vã trao cho Hà Như Thủy một bọc vải :

- Thuộc hạ đã mua đủ! Hy vọng sẽ vừa với Giang huynh đệ!

Biết đó là y phục của mình, Tiểu Thiên đưa tay đón lấy, đồng thời còn hỏi A Xuân :

- Đệ phái thay đổi y phục, Xuân tỷ...

Hiểu ý. A Xuân đưa tay chỉ vào một rặng liễu phía xa :

- Cỗ xe của chủ nhân đang ở đó. Giang huynh đệ nếu không ngại xin cứ dùng tạm.

Tiểu Thiên nào dám chần chừ, vội vàng ráo bước đi đến nơi A Xuân chỉ!

Một lúc sau, khi quay trở lại, tay Tiểu Thiên vẫn cầm bọc vải và bên trong bây giờ là y phục của Như Thủy nay đã được Tiểu Thiên thay ra.

Trao trả cho A xuân. Tiểu Thiên lúng túng nói không ra tiếng

- Xuân tỷ? Cái này... à... à...

A Xuân mỉm cười nhận lấy bọc vải :

- Đã là nghĩa huynh của tệ chủ nhân, chỉ mong sau này Giang huynh đệ luôn đối xử tốt, đừng bao giờ để tệ chủ nhân buồn phiền! Làm được điều này, đó là cách Giang huynh đệ báo đáp bao công khó của bọn ta, hà tất phải nói lên những lời đáp tạ sáo rỗng.

Không riêng gì A Xuân, như sau này Tiểu Thiên mục kích. A Đông, A Hạ đều luôn quan tâm đến Hà Như Thủy! Họ mến Như Thủy, cứ như giữa họ không phải là chủ bộc mà là tỷ muội cùng chung cốt nhục.

Do đó thay vì nói lên những lời sáo rỗng hoàn toàn vô ích, Tiểu Thiên bỗng thốt lên những lời nói xuất phát từ đáy lòng :

- Tiểu đệ hiểu rồi! Là huynh muội, nếu cần tiểu đệ thà chấp nhận khổ lụy vế phía mình còn hơn là để Như Thủy muội gánh chịu!

Câu nói của Tiểu Thiên vừa dứt, trên sắc mặt của A Xuân ngoài những biểu hiện hài lòng dường như còn có thêm sự ngỡ ngàng!

Điều đó khiến Tiểu Thiên nghi hoặc, ngỡ đã nói điều gì đó không đúng!

Và Tiểu Thiên chỉ hiểu tất cả khi nghe Hà Như Thủy đội nhiên lên tiếng :

- Vậy là đúng như dự định! Xuân tỷ! Muội giao cho Xuân tỷ toàn quyền điều động!

Với sắc mặt thật khẩn trương, A Xuân lập tức phân phó :

- Lệnh của Đại lão gia tuy không rô ràng nhưng thuộc hạ hiểu ngay bây giờ chưa phải là lúc chúng ta quay về sơn môn! Hạ muội, Đông muội? Hai người mau đưa chủ nhân và Giang huynh đệ vào xe! Sau khi cải trang xong, chúng ta cùng đưa chủ nhân đến Động Đình hồ! Nhanh lên nào!

Cũng khẩn trương không kém A Xuân, A Hạ và A Đông cùng vội vã chạy vế phía cỗ xe!

Kinh ngạc, Tiểu Thiên hỏi Như Thủy :

- Điều gì đã xảy ra? Dường như mọi người định đi đến một nơi nào khác và bây giờ phải chuyển hướng trở về phía Động Đình hồ?

Hà Như Thủy gật đầu thừa nhân :

- Bọn muội xa nhà đã lâu, đang định quay về Giang Nam! Nhưng như Xuân tỷ đưa tin, ở sơn môn hiện đang xảy ra biến loạn, đại lão gia mà Xuân tỷ vừa nhắc... chính là đại sư bá của muội, đại sư bá sợ muội bị liên lụy nên có lệnh ngăn cản bọn muội hồi sơn! Bọn muội đành phải chọn giải pháp khác là đi đến Động Đình hồ, nơi Tam sư cô của muội đang cư ngụ!

Tiểu Thiên hoang mang :

- Vậy còn tiểu huynh; không lẽ tiểu huynh cũng phải đi theo Hà muội?

Hà Như Thủy cười nhẹ :

- Đúng lý ra, như Xuân tỷ đã bàn, trong hoàn cảnh này bọn muội đành phải chia tay với huynh! Nhưng như muội giải thích và cũng nhờ câu nói khảng khái vừa rồi của huynh xem ra A Xuân đã chịu theo ý muội! Nghĩa là sẽ cho huynh đi cùng? Thế nào! Hay huynh đã có nơi cần phải đi, không tiện đi chung đường với muội?

Tiểu Thiên đang muốn đến Giang Nam hoặc Động Đình Hồ, gặp cơ hội này có lý nào Tiểu Thiên bỏ qua!

Tiểu Thiên mỉm cười :

- Nói như vậy, nếu vừa rồi không có lời hứa của tiểu huynh. Xuân tỷ và cả Hà muội nữa vì không tin sẽ không chấp thuận cho tiểu huynh đi chung đoàn?

A Xuân đang quay lại và đã nghe câu Tiểu Thiên hỏi! A Xuân lên tiếng :

- Giang huynh đệ nếu có phiền trách thì xin cứ phiền trách ta! Ta đã nghĩ, lần đi này thế nào cũng chạm cường địch, nếu Giang huynh đệ không thật lòng như tệ chủ nhân đã thật lòng, bọn ta đâu thể vì một người xa lạ mà phải tự gánh thêm phiền não! Nhưng bây giờ thì khác, Giang huynh đệ hoặc thật tâm hoặc nhờ khéo nói đã khiến tệ chủ nhân vui lòng! Bọn ta dù phải chịu ít nhiều tân khổ quyết không để Giang huynh đệ gặp nguy hiểm!

Dù A Xuân đã lên tiếng nói nhưng Tiểu Thiên hầu như vẫn không nhận ra A Xuân trong lốt cải trang thần diệu!

Với chiếc roi da cầm trên tay, đầu được một dải lụa cột chặt che đi những lọn tóc mềm mại và tha thướt của nữ nhân, với cách phục sức mới, A Xuân hiện giờ trông ra dáng một xa phu sẵn sàng ra roi điều động cỗ xe song mã lăn bánh!

Cũng vậy, khi A Hạ và A Đông xuất hiện trong bộ dạng mới, Tiểu Thiên nhìn họ thật giống những đại hán uy mãnh: đao cài ngang lưng và tuấn mã làm chân!

Họ đang đưa cỗ xe song mã đến!

Đưa tay vén rèm, A Xuân hối thúc :

- Chủ nhân và Giang huynh đệ mau vào xe! Chúng ta cần phải lên đường ngay!...

Do hãy còn nhỏ nên giữa Hà Như Thủy là Tiểu Thiên hầu như chưa lưu tâm đến vấn đề tỵ hiềm nam nữ, cả hai thản nhiên chui vào cỗ xe!

Sau khi buông kín rèm, A Xuân lại lớn tiếng điều động :

- Hạ muội đi phía trước mở đường! Đông muội đoạn hậu và đừng quên lưu lại ám ký để sau này Thu muội dễ tìm! Đi nào!

Trót!...

Vung roi da. A Xuân lập tức cho cỗ xe phi nước đại!...

Đưa mắt nhìn ra ngoài. Tiểu Thiên cũng phải thần phục tài kỵ mã điêu luyện của A Hạ Và A Đông cả hai, một chạy trước một đi ở phía sau, không hề làm chậm cước trình của cỗ xe mà cũng không tạo khoảng cách quá xa so với cỗ xe!

Tiểu Thiên kinh ngạc nhìn Như Thủy :

- Tiểu huynh không ngờ bọn họ là người thuộc giới võ lâm! Nhìn họ nào ai dám bảo họ là nữ nhân?

Hà Như Thủy cũng tỏ ra kinh ngạc :

- Giang huynh không biết võ công ư? Muội thật không ngờ đấy!

Tiểu Thiên thở ra :

- Thật sự thì... tiểu huynh chưa từng luyện võ. Hà muội tin lay không cũng không hề gì, bất quá tiểu huynh vừa được một lão nhân vô danh ban truyền cho ít nội lực! Nếu sau đó lão nhân không chết đi, có lẽ tiểu huynh sẽ không lâm nạn và cũng không bao giờ gặp Hà muội!

Như Thủy động tâm :

- Giữa huynh và lão nhân đó có quan hệ như thế nào? Sao lão bỗng dưng ban tặng nội lực cho huynh?

Tiểu Thiên lắc đầu tỏ ý thất vọng :

- Tiểu huynh chỉ tình cờ gặp lão! Và cho đến giờ tiểu huynh vẫn chưa biết rõ tính danh của lão!

- Lão truyền cho huynh bao nhiêu nội lực?

Tiểu Thiên đáp theo sự hiểu biết :

- Lão mang thương tích đã lâu, theo lão nói... chỉ độ mười năm công phu tu vi gì đó!

- Mười năm? Vậy là nội lực của huynh cao thâm hơn muội rồi!

Như đã nghe những lời này, A Xuân ngồi ở phía ngoại bỗng hỏi vọng vào :

- Giang huynh đệ có thân thế nhứ thế nào?...

Không muốn tạo thêm nghi kỵ cho A Xuân. Tiểu Thiên đáp :

- Tiểu đệ từ nhỏ đã côi cút, không rõ gia thế ra sao! Họ Giang của đệ là do đệ thuận miệng nói ra, nhân câu chuyện tiểu đệ rơi vào nước và nhờ đó được gặp gỡ Hà muội!

A Xuân à lên một tiếng :

- Những gì Giang huynh đệ vừa nói đều là sự thật?!

Tiểu Thiên nhìn thẳng vào mắt Hà Như Thủy :

- Cũng như những lời thật tâm tiểu đệ đã biểu lộ với Hà muội, những gì đệ đã nói hoàn toàn là sự thật, không hề có đến nửa lời dối trá!

Bức rèm ngăn cách giữa A Xuân và cỗ xe bỗng bật tung lên!

Và Tiểu Thiên thật sự bàng hoàng khi nhận ra tay của A Xuân vừa lao qua tấm rèm và chộp mạnh vào đầu vai nó!

Nhìn rõ sắc mặt sợ hãi của Tiểu Thiên, A Xuân thu tay về với một nụ cười hài lòng :

- Không kịp có phản ứng, quả nhiên chưa từng luyện qua công phu! Trong kinh mạch xuất hiện luồng chân khí bảo hộ, nội lực này ngang với mười năm công phu! Ta tin Giang huynh đệ!

Buông rèm xuống, A Xuân quay lại nhiệm vụ với cỗ xe vẫn đều đều lao đi!

Hà Như Thủy khẽ cười thành tiếng :

- Trong bọn họ Xuân Hạ Thu Đông, Xuân tỷ tỳ là người muội tin tưởng nhất! Điều gì Xuân tỷ tin thì muội cũng tin! Giang huynh đừng phiền trách Xuân tỷ!

Tiểu Thiên lắc đầu :

- Không những không phiền trách mà tiểu huynh còn cảm thấy tự thẹn với bản thân! Hà muội nếu muốn, đừng gọi ta là Giạng huynh nữa!

Hà Như Thủy cũng lắc đầu, làm cho hai bím tóc buông lơi cứ đung đưa qua lại :

- Tạm thời huynh chưa minh bạch gia thế, muội vẫn sẽ gọi là Giang huynh! Giang là sông và Hà cũng là sông, muội thích chữ Giang này.

Và trước khi Tiểu Thiên kịp có phản ứng, Hà Như Thủy đột nhiên nói vọng ra ngoài với A Xuân :

- Xuân tỷ nghĩ sao? Chúng ta có cần thềm trợ thủ không? A Xuân ở bên ngoài cười vọng vào :

- Thuộc hạ cũng đang nghĩ đến điều này! Nhưng do chủ nhân chưa được phép của lệnh sư nên không thể tự quyết định, thuộc hạ xin mạn phép truyền cho y chút công phu của thuộc hạ, Chủ nhân nghĩ sao?

Hà Như Thủy nháy mắt với Tiểu Thiên :

- Gia sư đứng ở hàng thứ hai, sau đại sư bá và trước Tam sư cô! Bọn Xuân tỷ được gia sư nuối nấng từ bé tuy không bái sư những cũng được gia sư chỉ điểm một ít công phu, mỗi người một thứ công phu khác nhau! Xuân tỷ luyện chưởng, Thu tỷ luyện khinh công còn Hạ tý và Đông tỷ thì chuyên luyện đao kiếm?

Hiểu ý của Như Thủy qua cái nháy mắt, Tiểu Thiên lớn tiếng nói vọng ra :

- Tiểu đệ tuy có nội lực nhưng không biết cách vận dụng! Nếu Xuân tỷ hạ cố chỉ giáo tiểu đệ cung kính không bằng tuân lệnh!

Bức rèm lại được vén lên cho Tiểu Thiên nhìn thấy trên tay A Xuân vừa đưa vào có câm theo một mảnh giấy xếp nhỏ!

Tiểu Thiên nghe A Xuân căn dặn :

- Đây là khẩu quyết để luyện Tam Phong chưởng, ba chiêu chín thức! Công phu này tạm đủ cho Giang huynh đệ tự phòng thân, hãy nhận lấy!

Vừa đưa tay tiếp nhận, Tiểu Thiên lại nghe A Xuân bảo :

- Ta không thích nghe những lời đáp tạ khách sáo chỉ mong Giang huynh đệ hãy ghi nhớ những gì đã hứa là đủ rồi!

Biết A Xuân muốn nhắc đến việc kết huynh muội với Hà Như Thủy, lời đáp tạ Tiểu Thiên đang định thốt ra đành phải thu lại.

Thay vào đó, Tiểu Thiên khẽ bảo :

- Tiểu đệ hiểu rồi.

Hà Như Thủy thúc hối Tiểu Thiên :

- Tuy muội chưa từng thử luyện qua Tam Phong chưởng nhưng nếu có chỗ nào Giang huynh không hiểu, muội sẽ giúp huynh?

Nhìn vào mảnh giấy và sau khi đọc lướt qua, Tiểu Thiên cười gượng :

- Đừng nói là có một vài chỗ không hiểu, những gì được Xuân tỷ ghi ở đây, tiểu huynh đến nghe nói cũng chưa bao giờ được nghe! Như câu này chẳng hạn: “Đưa nội lực từ Đan điền truyền theo Nhâm mạch để đến tận chưởng tay...”! Đan điền là gì? Nhâm mạch là gì?

Hà Như Thủy tròn mắt :

- Đó là những đại huyệt quan hệ đến việc vận dụng chân nguyên. Giang huynh không biết thật sao?

Tiểu Thiên lắc đầu vài lượt :

- Tiểu huynh chưa được ai khai hóa hoặc chỉ điểm, đương nhiên là không thể biết!

Hà Như Thủy sau một lúc nhìn sững liền bắt đầu giải thích cho Tiểu Thiên hiểu :

- Đại huyệt Đan Điền là nơi phát sinh cũng là nơi tích tụ nội lực. Giang huynh nếu bây giờ khẽ vận lực ắt sẽ cảm nhận nơi bất đầu dẫn lưu một luồng nhiệt khí! Nơi đó gọi là Đan điền!

Tiểu Thiên làm theo và phải kêu lên mừng rỡ với một tay đặt vào bụng dưới :

- Tiểu huynh nhận ra rồi! Huyệt Đan Điền nằm ở đây phải không?!

Hà Như Thủy gật đầu :

- Trên huyệt Đan Điền một ít, theo hướng chân nguyên đang dẫn lưu, Giang huynh sẽ nhận thấy sự thúc đẩy nhè nhẹ từ huyệt Khí Hải!

Cứ như thế, hoặc bằng tay hoặc chỉ bằng lời nói. Hà Như Thủy tuần tự chỉ cho Tiểu Thiên nhận biết bộ vị của mười hai đại huyệt và gần một trăm linh tám trung huyệt!

Đến lúc Hà Như Thủy định chỉ điểm thêm vị trí của các tiểu huyệt đạo, A Xuân như đã lắng nghe từ đầu bỗng nói vọng vào.

- Chỉ dẫn một lúc nhiều như thế, chủ nhân không sợ Giang huynh đệ không nhớ hết sao?

Tiểu Thiên lập tức ứng tiếng đáp lại :

- Xuân tỷ đừng lo, tiểu đệ đã ghi nhớ tất cả rối!

Hà Như Thủy kinh ngạc :

- Giang huynh nhớ hết thật sao? Trước kia muội phải năm bảy ngày mới có thể ghi nhớ tường tận! Đáng lý muội không nên nói tất cả cùng một lúc. Giang huynh chắc chắn sẽ lẫn lộn!

Tiểu Thiên mỉm cười :

- Không thể nào lẫn lộn được! Để tiểu huynh nói lại cho Hà muội nghe! Đây này, các đại huyệt và trung huyệt được phân bổ đều cho hai mạch Nhâm Đốc! Theo Nhâm mạch, từ Đan Điền trở lên sẽ là các huyệt: Khí Hải, Toàn Cơ, Trung Vỹ, Cự Cốt...

Cứ như thế Tiểu Thiên vừa đọc vừa dùng tay chỉ vào thân mình nơi có các huyệt đạo vừa đọc.

Nghe xong, chính A Xuân kinh nghi, phải đưa đầu qua bức rèm :

- Giang huynh đệ chỉ mới học sao lại nhớ được ngay?

Biết rõ ở A Xuân đang có sự nghi ngờ Tiểu Thiên lúng túng giải thích :

- Đệ vẫn thường như vậy, các kinh sách đọc qua nhiều lắm là hai hoặc ba lần đã thuộc.

Thật bất ngờ. A Xuân nhanh tay chộp lại mảnh giấy khi nãy đã trao cho Tiểu Thiên :

- Những gì có ghi trong này đã được Giang huynh đệ nhìn qua rồi! Giang huynh đệ thử đọc lại cho ta nghe xem?

Nhắm chặt hai mắt để nhớ lại, và Tiểu Thiên sau khi mở mắt hắn bắt đầu đọc luôn một hơi :

“Muốn vận dụng nội lực để biến thành Tam phong chưởng, ở đệ nhất thiêu có ba thức! Thức thứ nhất là phải đưa chân nguyên từ Đan Điền qua Chí Hải đến Khúc Trì...”

Tiểu Thiên càng đọc thì A Xuân càng kinh nạc! Vì nó đọc như người đã từng học đến lưu thông, ngoại trừ những sai sốt không đáng kể! A Xuân như vẫn chưa tin, bất ngờ lên tiếng gọi A Hạ :

- Hạ muội? Hãy cho ta tạm mượn khẩu quyết Tam Phong kiếm của muội!

Những gì xảy ra trong xe dường như cũng được A Hạ và A Đông nghe hết! Do đó, có tiếng A Đông kêu lên :

- Khẩu quyết của Tam Phong đao khó nhớ hơn, Xuân tỷ hãy thử lại xem nào?

Như A Đông vừa ném cho A Xuân một mảnh giấy tương tự mảnh giấy trước, Tiểu Thiên lại nhìn thấy cánh tay của A Xuân đưa qua tấm rèm :

- Giang huynh đệ cần bao lâu để thuộc hết khẩu quyết này?

Tiểu Thiện nhận lấy mảnh giấy và đọc lướt qua!

Sau một thời gian đủ cho Tiểu Thiên nếu nhanh lắm thì cũng chỉ đọc hai lượt, Tiểu Thiên trả mảnh giấy vào tay A Xuân :

- Tiểu đệ ghi nhớ hết rồi! Xuân tỷ nghe thử này: “Đao pháp phải cương mãnh nên lực đạo phái được phổ vào thân đao. Muốn như thế, chân nguyên nội lực thay vì truyền tâm chưởng phải bắt đầu từ uyển mạch thông qua thân đao. Cách biến chiêu như sau...”

A Xuân chờ khi Tiểu Thiên đọc xong mới kêu lên thảng thốt :

- Hoàn toàn đúng với khẩu quyết Tam Phong đao! Đông muội cảm thấy thế nào?

A Hạ có phần bất phục bỗng cho ngựa chạy chậm lại! Khi đã chạy ngang bàng với cỗ xe, A Hạ vén rèm và trao cho Tiểu Thiên một quyển sách mỏng :

- Đây là yếu quyết để luyện nội công. Nếu Giang huynh đệ sau khi đọc qua một lượt mà vẫn có thể ghi nhớ tất cả, nó sê thuộc vê Giang huynh đệ!

Hà Như Thủy kinh tâm :

- Hạ tỷ tỷ! Đó chính là...

A Hạ cướp lời :

- Không sai! Tâm pháp này là do lệnh sư giao cho thuộc hạ, bảo phải trao tận tay Đại lão gia! Có như thế mới có thể minh chứng, hoặc Giang huynh đệ là người thật sự toong tuệ hoặc chúng ta đã bị Giang huynh đệ giở trò! Chủ nhân yên tâm, yếu quyết này chưa thật sự đầy đủ chúng ta không ngại công phu bổn môn lậu truyền!

Hà Như Thủy lặng người nhìn Tiểu Thiên đang chú tâm chú mục dồn vào quyển sách mỏng!

Như A Hạ đang dõi nhìn, Tiểu Thiên chỉ đọc qua một lượt là lập tức trao trả cho A Hạ!

A Hạ kinh nghi :

- Giang huynh đệ đã thuộc?

Tiểu Thiên gật đầu và vừa nhắm mắt vừa đọc lại toa bộ, trong khi A Hạ phải dò theo sách...

- “Từ thủa Hồng Hoang vũ trụ là một khối hư vô? Có Vô Cực thì phải có Hữu Cực! Hư vô sinh Lưỡng nghi, Lưỡng nghi sinh Tứ tượng. Sau Tứ tượng là Bát quái, Ngũ hành! Trong Bát quái chỉ có Càn và Khôn là chủ đạo...”

A Hạ do quá kinh ngạc nên quên việc điều động tuấn mã! Vì thế, khi Tiểu Thiên dứt lời, Hạ phơi mấy lần giục ngựa mới có thể chạy ngang hàng với cỗ xe!

A Hạ nhìn Tiểu Thiên như nhìn một quái vật :

- Làm cách nào Giang huynh đệ có thể ghi nhớ tất cả chỉ sau một lần đọc qua?

Tiểu Thiên nhún vai :

- Đệ không biết! Có lẽ như Hạ tỷ tỷ vừa nói, đệ thật sự được cao xanh phú cho thông tuệ khác người?

Hà Như Thủy xua tay định bảo A Hạ hãy trở lại nhiệm vụ, thì ở phía trước bỗng nghe tiếng A Xuân hô hoán :

- Tất cả hãy cẩn trọng người ở phía trước!