“Không biết ai có thể trở thành thiếu tộc trưởng của Sở gia”.
“Tất nhiên là Sở Tu rồi, dù sao thực lực, tu vi, tư chất của Sở Tu đều xuất sắc nhất, hơn nữa Thẩm Thư Di - người hỗ trợ mà hắn chọn còn là võ hồn Bạch Liễu”.
Mọi người thảo luận sôi nổi.
Khóe miệng Sở Vấn lộ ra nụ cười nhẹ, nhưng rất nhanh, nụ cười dần đông cứng lại.
“Chuyện gì vậy? Tại sao chỉ có ba người được truyền tống ra ngoài?”
“Trận bàn truyền tống xảy ra vấn đề à? Hay là...”
“Không thể nào, mặc dù tổ địa Sở gia nguy hiểm, nhưng không đến nỗi khiến yêu nghiệt như Sở Tu ngã xuống được”.
“Thiên Vũ, đại ca của các ngươi đâu?”
Sở Vấn vội vàng đi tới, sắc mặt tái đi.
Trận bàn truyền tống chắc chắn không có vấn đề, nhưng Sở Tu và những người khác chưa được truyền tống ra ngoài...
“Đại ca? Không biết, con và ngũ ca gặp nhau sau khi truyền tống vào được một ngày, sau đó chúng con liền đi vào từ đường để tiếp nhận truyền thừa.
Con biết thực lực bản thân không bằng đại ca, cho nên ngay cả huyền tinh thạch cũng không thèm tìm, trực tiếp đi tìm truyền thừa”.
Sở Thiên Vũ tỏ vẻ ngây thơ giống như thực sự chưa từng nhìn thấy Sở Tu và những người khác.
Sở Vấn lập tức siết chặt nắm đấm, trong lòng ớn lạnh.
Ông ta từ từ nhìn sang Cổ Trình Thành.
“Thất đệ nói không sai, sau khi chúng ta đi vào không lâu thì lập tức đi tìm truyền thừa, ta tới tổ địa là để tìm Thanh Linh Hy Thủy điều trị thiên uy trong cơ thể”.
Cổ Trình Thành thẳng thắn nói.
“Sở gia chủ...”
Lạc Tử Hạo đúng lúc lên tiếng, trên mặt đều là bi thương.
“Tử Hạo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng Sở Vấn run rẩy hỏi.
“Sư huynh Sở Tu sư huynh, sư huynh Sở Cuồng và Thẩm sư tỷ đều đều... đều gặp bất trắc rồi”.
“Cái gì!”
Những tiếng kinh hô không ngừng vang lên.
“Nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Sở Vấn bước về phía Lạc Tử Hạo.
“Lúc ta tiến vào tổ địa thì đã rơi vào động trùng, không lâu sau, trùng trong động nhanh chóng tập hợp lại dưới sự chỉ huy của dị trùng, hình thành trùng triều.
Ta không dám ra ngoài, chỉ dám trốn ở trong động trùng, nhưng ta... ta nhìn thấy mấy người Sở Tu sư huynh bị trùng triều nuốt chửng mất rồi”.
Trong mắt Lạc Tử Hạo lộ ra tia sợ hãi, nhớ lại cảnh tượng kia, hắn ta không rét mà run.
“Sao có thể như vậy, sao lại có thể gặp phải trùng triều?”
Sở Vấn không dám tin, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng không ngừng run rẩy.
“Không, không thể nào! Tu nhi không chết, Tu nhi sẽ không chết được.
Ta không tin, ta không tin!”
Sở Vấn không ngừng lắc đầu, đứa con trai ông ta yêu thương nhất đã chết tại tổ địa Sở gia, nỗi đau như xé rách tâm can của người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
“Đại bá, xin nén bi thương!”
Sở Thiên Vũ biểu hiện rất đau lòng, không kiềm chế được mà khuyên.
Những thành viên cấp cao khác của Sở gia nhìn nhau, tình hình trước mắt, chỉ Sở Thiên Vũ có thể trở thành thiếu tộc trưởng.
Cuối cùng Sở Thiên Vũ thuận lợi trở thành thiếu tộc trưởng của Sở gia, nhưng ai cũng biết rằng Sở Thiên Vũ được thế là vì chiếm hời thôi.