Thiên Đế Bất Tử

Chương 26

“Hay là, vật đó dẫn ta đến đây?”  

Cổ Trình Thành nhìn thấy cái đỉnh cổ xưa ở dưới đáy sông, trong lòng có hơi suy nghĩ.  

Khởi động nguyên lực nhanh chóng đi đến đáy sông.  

Cầm lấy cái đỉnh cũ, trong lòng hắn có một cảm giác thân thiết không kể xiết đột nhiên sinh ra, giống như cái đỉnh nhỏ này có liên hệ đặc thù với hắn.  

Trong sự hốt hoảng, hắn cảm giác cái đỉnh có nhỏ có cảm giác vui sướng nhàn nhạt.  

Nắm lấy cái đỉnh nhỏ, ngay sau đó, tay phải cảm thấy đau đớn, máu tươi từ trên tay chảy ra, chầm chậm thấm vào bên trong cái đỉnh.  

Đồng thời, sức mạnh thần bí kia bắt đầu khơi dậy nguyên lực của Cổ Trình Thành.   

Cảm thấy nguyên lực vận hành, Cổ Trình Thành có một linh cảm không tốt, trong nháy mắt, một đống bảo vật quen mắt bay ra từ bên trong nhẫn chứa đồ.  

“Ngươi muốn làm gì? Chết tiệt, có chuyện gì thì cứ từ từ mà nói…”  

Sắc mặt của Cổ Trình Thành trở nên tái nhợt, ngay sau đó, hàng vạn viên linh thạch cực phẩm, mấy chục vạn viên linh thạch thượng phẩm đều hóa thành linh khí thiên địa vô cùng tinh thuần, dung nhập hoàn toàn vào bên trong đỉnh nhỏ.  

“Má nó!”  

Cổ Trình Thành mở to hai mắt, cảm thấy đau lòng, nhưng hiện tại sức lực của hắn hoàn toàn không thể ngăn cản được chuyện xảy ra trước mặt mình.  

Sau khi linh thạch cực phẩm tan biến thì một đống linh thảo bay ra.  

“Thuần Dương Hỏa Liên! Cục cưng Hỏa Liên, thủ hạ lưu tình! Đại ca ơi, cái đỉnh chết tiệt nhà ngươi, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì!”  

“Con mẹ nó! Ca, ta sai rồi! Phụ thân, gia gia, cái đó… mẹ nó, là Chí Dương Thụ, đừng có như vậy mà… Đại ca à, chừa lại chút vụn cho ta với!”  

Vèo vèo vèo!  

Trong tiếng hét “đau thấu tâm can”, đống bảo vật đỉnh cấp lần lượt hóa thành linh khí thiên địa vô cùng tinh thuần, bao gồm cả Thanh Linh Hy Thủy chưa bị hấp thu hết cũng bị cái đỉnh cổ này hấp thu.  

Từ giàu có thành nghèo khó chỉ trong nháy mắt.  

Cuối cùng, tất cả mọi thứ trong nhẫn chứa đồ đều biến mất hết, cái đỉnh nhỏ kia lại như cảm thấy đã đủ, lại từ từ dung nhập vào cơ thể Cổ Trình Thành.  

“Là mơ thôi, cái này… con mẹ nó là giấc mộng thôi đúng không! Ảo giác, nhất định là ảo giác rồi”.  

Cổ Trình Thành có chút không muốn tin, nguyên lực dũng mãnh ở trong nhẫn chứa đồ, ngoại trừ một ít huyền tinh thạch, trong nhẫn vốn chứa tràn đầy tài nguyên bây giờ chỉ còn một đống không khí.  

Cổ Trình Thành vội vàng bắt lấy cái đỉnh nhỏ, sau đó lắc điên cuồng: “Trả Chí Dương Thụ lại cho ta”.  

“Đừng lắc đừng lay mà, sắp ngất rồi, sắp xỉu tới nơi rồi!”  

Giọng nói trẻ con vang lên từ trong đỉnh, sau đó một đứa nhỏ mập mạp bay ra từ bên trong.  

Thân hình lơ lửng trong không trung, hai cánh tay ngắn cũn nhỏ xíu chắp sau lưng, nhưng vì tay quá ngắn mà giữa hai tay còn cách một khoảng xa.  

Hoàn toàn không có chút dáng vẻ cao nhân đắc đạo! Nó chỉ đang làm ra vẻ thôi!  

Ợ!  

Đứa nhỏ mập ợ hơi một cái, dáng vẻ vẫn còn chưa no bụng.  

“Loài người kia, tên của ta là khí linh gương Âm Dương, chúc mừng ngươi, đã trở thành chủ nhân thứ tư của ta”.   

Đứa nhỏ mập mạp ngước 45 độ lên trời, bên trong đôi mắt non nớt kia đều là vẻ lãnh đạm, bây giờ thật sự có chút phong thái cao nhân.  

Cổ Trình Thành bị đứa nhỏ mập này làm cho sửng sốt.  

“Gương Âm Dương?”  

Cố Trình Thành nghi ngờ nhìn cái đỉnh nhỏ trong tay, kinh ngạc nói: “Ngươi không phải là một cái đỉnh à?”  

“Chủ nhân đời trước đánh nhau quá dữ, nên đã làm vỡ cục cưng ta, cái đỉnh Âm Dương này chính là một mảnh nhỏ trung tâm của gương Âm Dương”.  

Đứa nhỏ mập mạp đứng lên, căm giận nói: “Sau khi gặp được chủ nhân Ngũ Hành Châu Diệp bóc lột thì toàn bộ âm dương căn nguyên khí đều đã bị dùng hết. Trời kỵ người có tài, gặp người không tốt”.