Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 42: 42 Đi Dạo Địa Nguyên Thành



"Trương sư huynh nói không sai, nhờ vậy mà căn cơ của tiểu đệ đã vững chắc, không còn lo lắng trong thời gian tới.

" Trần Vũ nghe vậy thì thuận nước đẩy thuyền.

Nhưng nhớ tới sự tình lần trước, hắn lập tức ôm quyền, trịnh trọng nói: "Đa tạ Trương sư huynh và Đỗ sư huynh đã giúp tiểu đệ hoàn thành nhiệm vụ tông môn phân phó lần trước.

"
Nhờ hai vị huynh trưởng, hắn mới có nhiều thời gian để tu luyện, hơn nữa bọn họ cũng không có nhắc lại chuyện này, khiến hắn cảm thấy kính phục không thôi.

"Ha ha, nếu vậy thì xin chúc mừng Trần sư đệ, cuối cùng cũng không có người nào bị bỏ lại.

" Đỗ Trạch cảm thấy phấn chấn, nét mặt giản ra rất nhiều, rõ ràng không có để ý chuyện giúp đỡ lần trước trong lòng.

Trái ngược lại, Trương Phong không có trả lời, mà chỉ gật đầu mỉm cười, giống như huynh trưởng đối với đệ đệ trong nhà, khiến hắn cảm nhận được sự ấm áp của gia đình đã mất từ lâu.

"Được rồi, chúng ta nên đi thôi!" Trương Phong nhìn sắc trời, sau đó xoay người dẫn đầu.

Bởi vì đệ tử ký danh không có nhiều tác dụng, thậm chí có thể nói là có cũng được, mà không có cũng không sao.

Với lại nơi dành cho đệ tử ký danh ở lại nằm dưới chân núi, hơn nữa còn nằm bên ngoài Hộ Sơn Đại Trận.

Cho nên chấp sự phụ trách cũng lười quan tâm, một tháng chỉ đến kiểm tra một lần, nếu không có mặt, xem như tự ý rời khỏi tông môn, bị gạch tên khỏi sổ sách.

Tương lai không còn cơ hội trở thành đệ tử ngoại môn, nếu muốn thì phải tham gia khảo hạch lần sau.

Bởi vậy, đám người Trần Vũ thích đi đâu thì đi, miễn sao đúng ngày kiểm tra có mặt là được.

Có thể nói là tự do hơn những đệ tử khác, nhưng đổi lại, nếu bọn hắn không may bị người khác sát hại, tông môn sẽ không đứng ra hậu thuẫn.

Loại đãi ngộ đó chỉ dành cho đệ tử chính thức, còn bọn hắn phải tự lo cho mình, nếu đứt gánh giữa đường, xem như thân tử đạo tiêu.


Ba người không nhanh không chậm, tiến tới khu vực trao đổi tự do trong Địa Nguyên Thành.

Lúc này trời đã tối, nhưng trong thành lại sáng rực hẳn lên.

Đại bộ phận các quầy hàng đều treo một cái đèn thật lớn ở phía trước, ngọn đèn này được làm từ đồng, toàn thân cổ kính, cao chừng một thước.

Nhưng trong những ngọn đèn này, lại không có bỏ vào bất kỳ nhiên liệu nào để đốt.

Ngược lại chỉ có một khối đá màu trắng to bằng nắm tay, toàn thân đều phát ra ánh sáng dìu dịu.

Ánh sáng phát ra từ hòn đá này còn sáng hơn những ngọn đèn bình thường, chẳng những có thể chiếu sáng quầy hàng ở dưới.

Mà cả con đường phụ cận cũng được ánh sáng chiếu tới, khiến cả phố phường trở nên rực rỡ, thật sự là diệu vật.

Trần Vũ thấy tình cảnh này, không khỏi âm thầm tặc lưỡi, tu tiên giới quả nhiên không phải nơi phàm nhân có thể so sánh.

Mặc dù sắc trời đã tối, nhưng lượng người đi lại trong thành vẫn nhiều.

Chẳng những còn tăng thêm một ít quầy hàng, mà người đi dạo càng lúc càng đông đúc, làm cho chỗ này phi thường náo nhiệt.

Trên đường đi, thỉnh thoảng có đệ tử mặc trang phục của Trọng Dương Môn đang bày bán, đa phần là đệ tử ký danh ra ngoài kiếm thêm.

Có thể tìm nhiều thứ tại đây, bao gồm pháp khí, linh phù, trận pháp, đan dược và các loại pháp thuật.

Đương nhiên, đẳng cấp đa phần rất thấp, nhưng ngẫu nhiên cũng tìm được một vài thứ tốt, có điều phải xem vận khí như thế nào.

Thấy cảnh tượng đông đúc trước mặt, Đỗ Trạch lên tiếng đề nghị: "Đồ vật mỗi người cần đều khác nhau, tốt nhất chúng ta nên chia ra tìm, nếu ai mua xong thì lại chỗ này đợi mọi người, các ngươi thấy thế nào?"
"Ta thấy ý kiến này rất hay, vậy một lát chúng ta gặp nhau tại đây.

" Trương Phong gật đầu, cũng không muốn tốn thêm thời gian.

Đợi thân ảnh Trương Phong và Đỗ Trạch đã lẫn vào dòng người, Trần Vũ nhắm tới một phương hướng khác mà đi.


Cũng lâu lắm rồi hắn chưa rời khỏi tiểu viện, Trần Vũ tranh thủ thư giản một chút.

Tính ra lần này cũng thật trùng hợp, vừa đúng lúc hắn muốn mua một ít đồ vật để chuẩn bị cho lần bán linh tuyền sắp tới.

Trên đường có rất nhiều tu sĩ, cảnh tượng nhộn nhịp không thua kém gì phàm nhân, thậm chí có thể nói là hơn.

Lâu lâu lại có người đi tới trước quầy hàng, nhỏ giọng hỏi đôi ba câu rồi rời đi, Trần Vũ cũng nằm trong số đó.

"Chư vị đạo hữu mau mau đến đây xem thử một chút, nơi đây có một ít cổ vật vừa được khai quật gần phụ cận chiến trường thượng cổ.

"
Bỗng nhiên, phía xa xa truyền đến một giọng nói to lớn, tiếng rao bán quả thực quá lớn nên nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Mọi người nhìn lại, đây là một người trung niên, dáng người mập mạp ú ú, mắt lớn mắt nhỏ, nhìn vào bộ dạng của tên trung niên này có chút hèn mọn bỉ ổi.

"Rốt cuộc đạo hữu đã đào được thứ gì, nhanh lấy ra cho chúng ta xem một chút!"
Rất nhiều người nghe tiếng quảng cáo, nên có chút hứng thú liền chạy lại vây quanh hóng hớt, ánh mắt không ngừng dòm ngó vào trong.

Chiến trường thượng cổ là nơi nào, mọi người rất rõ ràng, đó là một trong những nơi nguy hiểm nhất Thái Linh Khu.

Trăm vạn năm về trước từng là nơi chiến đấu ác liệt giữa tiên ma hai giới, số người chết tại đó có thể nói là chất thành núi.

Nhưng cũng vì vậy mà có nhiều đồ vật bị chôn vùi, uy lực của mấy thứ đó lại vượt xa hiện tại, nên mọi người mới hào hứng như vậy.

"Các vị đạo hữu chờ một chút, ta lấy cổ vật đào được cho chư vị xem ngay.

" Gã trung niên nhanh nhảu đáp, khuôn mặt cũng trở nên thận trọng, nhanh tay lấy đồ ra.


Chỉ là khuôn mặt béo của gã trung niên kia có hơi bỉ ổi, để cho rất nhiều người buồn cười, không ít người đang âm thầm nói nhỏ với nhau.

"Cổ vật đúng là thứ hấp dẫn, nhưng nhìn mặt tên này ta thấy không yên tâm, có khi nào hắn đang bán đồ giả không?"
"Cái này cũng không chắc lắm, nhưng sự tình như thế này ta đã gặp không ít, toàn là lừa gạt, tuy nhiên vẫn có người bán cổ vật thật.

"
"Xem thử một chút cũng không sao, cùng lắm là không mua.

Ta muốn xem thử mấy món cổ vật kia là gì, nói không chừng lại tìm được đồ tốt.

"
Thời điểm mọi người đang bàn tán, gã trung niên liền lấy mấy kiện đồ vật ra cho mọi người xem.

Nhưng khi nhìn thấy mấy kiện đồ vật, có rất nhiều người trợn trừng hai mắt, vẻ mặt thối đần ra.

"Những thứ vô dụng như thế mà cũng được xưng là cổ vật hay sao?" Có người nhịn không được mà mắng lớn một tiếng, giọng nói vô cùng tức giận.

Chỉ thấy trên tấm thảm màu xanh có một thanh trường đao, mà trường đao này đã rỉ sét đến hình dáng cũng không còn nguyên vẹn.

Ngoài ra còn một kiện áo giáp đã sớm bị tàn phá nặng nề, có thể xem là đồ bỏ đi.

Chỉ có chiếc mặt nạ là còn nguyên vẹn một chút, còn mấy thứ khác đã mất hết công năng, chỉ còn tác dụng nghiên cứu một chút.

"Những thứ này chính là cổ vật mà đạo hữu nói? Ta nhìn chúng giống như đồ bị người khác vứt đi, sau đó được đạo hữu nhặt về bán vậy?" Có người co giật khóe miệng, dường như không tin vào những gì mình đang thấy.

"Chư vị không nên nghi ngờ, chúng đều là đồ vật được ta đào gần phụ cận chiến trường thượng cổ, đây là sự thật.

" Gã trung niên nhìn khắp nơi giải thích cho mọi người hiểu, nhưng không ai để ý tới.

Mọi người nhanh chóng ném cái nhìn khinh bỉ về phía trung niên rao bán cổ vật, gã nghĩ những người nơi này đều đần độn hay sao?
Đây rõ ràng là lừa gà, chỉ có những người ngây thơ, bước chân vào tu tiên giới không lâu mới tin.

Gã bán cổ vật tựa hồ cảm nhận được mục quang bất thiện của mọi người, nhất thời co rụt cổ, không dám rao bán lung tung.

"Thôi, ta đi đây! " Rất nhiều người thất vọng, không thèm để ý tới nữa.

Mọi người nhanh chóng tản ra, đi chỗ khác tìm đồ vật thích hợp với mình.


Thấy thái độ của mọi người, Trần Vũ biết mấy thứ bên dưới căn bản chẳng phải cổ vật gì cả, toàn là dàn dựng để bán giá cao, lừa gạt những người nhẹ dạ cả tin.

Nhưng trên tấm thảm màu xanh có một vật khiến hắn chú ý tới, đó là chiếc mặt nạ màu vàng đất.

Trần Vũ ngồi xuống cẩn thận quan sát, cũng không biết thứ này được làm bằng gì, nhưng cầm vào có cảm giác mát lạnh, khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Hắn cũng thử truyền vào một ít linh lực để kiểm tra, quả nhiên thứ này vẫn còn sử dụng được.

Thấy có người xem đồ vật của mình, hai mắt gã trung niên đột nhiên phát sáng, nhất thời có chút phấn chấn.

"Đạo hữu, cái mặt nạ này bán thế nào vậy?" Khi đã tra xét kỹ lưỡng, Trần Vũ lên tiếng hỏi thăm.

"Tiểu hữu thật có mắt nhìn đồ, thứ này là ta đào được trong chiến trường thượng cổ, công năng của nó dùng để dịch dung, ta cũng thử qua rồi! " Gã trung niên tự biên tự diễn, khoác lác đến nổi Trần Vũ cảm thấy hoa cả mắt.

"Đạo hữu không cần giới thiệu nữa, có thể trực tiếp báo giá được không?" Trần Vũ không còn nhẫn nại, trực tiếp đi vào vấn đề chính.

"Chỉ cần tám mươi linh thạch, cái mặt nạ này sẽ là đồ của tiểu hữu.

" Gã trung niên xoa xoa hai tay, báo ra một cái giá mà gã cho là thích hợp nhất.

Trần Vũ nghe vậy thì không có trả lời, mà để đồ vật lại vị trí cũ, rồi đứng dậy rời đi, khiến gã trung niên ngẩn ra một lúc.

Mặc dù không có nhiều kinh nghiệm về pháp khí, nhưng hắn đã đọc nhiều sách, cho nên cũng có một chút kiến thức.

Chiếc mặt nạ kia chỉ là hạ phẩm pháp khí, cao lắm chỉ hơn bốn mươi linh thạch, mà người này lại đòi giá trên trời, đúng là muốn lừa người.

Với lại, đồ vật đào được ở chiến trường thượng cổ, ai lại mang ra ngoài bán, phần lớn sẽ đem đi đấu giá.

Quan trọng nhất, chiến trường thượng cổ nằm cách Giao Châu rất xa, người nào lại rảnh đến mức mang đồ vật từ một nơi xa xôi như vậy đến đây bán chứ?
Nếu không phải cái mặt nạ kia có công dụng dịch dung, hắn đã không dừng lại để xem rồi.

Đôi lời: Truyện nào mà không có khuyết điểm, nên các bạn hãy góp ý, thấy "sạn" ở đâu cứ hú lên, mình sửa lại cho nó hợp tình hợp lý hơn.

.