Một tốp binh lính mặc Minh Quang giáp đầu đội mũ trận bằng bạc, bên hông đeo nghi đao trên tay cầm giáo mác cuồn cuộn tiến đến cổng Tây chùa Chân Giáo. Người đi đầu cũng mặc một thân giáp trụ phủ cân khiên, trên đầu đội mũ Đâu Mâu tròn có ngù cao là ngọn giáo gắn tua màu đỏ thể hiện cấp bậc của trong quân, quanh thân toát khí phách hiên ngang lầm lẫm. Ấy chẳng phải quân Cấm vệ đạo thứ 16 hay sao? Còn người kia thật đúng là Thái sư Trần Thủ Độ. Chốn cửa Phật thanh tịnh chưa bao giờ có sự xuất hiện của quân đội triều đình, trừ lần đó xa giá đưa Thái Thượng hoàng Lý Huệ Tông của tiền triều đến đây nhưng cũng chỉ dừng lại ở cổng chùa mà thôi. Hôm nay nghe tiếng bước chân chỉnh tề có quy luật và vẻ mặt nghiêm nghị của các tướng sĩ khiến cho sư sãi trong chùa Chân Giáo một trận hoảng hốt kèm sợ hãi.
Thái sư Trần Thủ Độ dơ tay trái lên ra hiệu cho quân lính dừng ở bên ngoài cổng, một mình bước vào thiền viện nơi thanh tu của Huệ Quang đại sư cũng chính là Thái Thượng hoàng tiền triều Lý Huệ Tông. Nhìn từ xa thấy được Huệ Quang đại sư đang ngồi nhổ cỏ dưới gốc cây sala mới ươm, tăng bào màu nâu buộc ngang hông, dưới chân đi dép cỏ đã cũ hở năm đầu ngón chân. Trần Thủ Độ cười khẩy trong lòng, kia đã từng là vua một nước, từng là một Thái Thượng hoàng hay sao? Không, kia chỉ là kẻ thua cuộc mà thôi.
Trước tầm mắt xuất hiện đôi hia màu đen và vạt áo trung đơn gấm đỏ, Huệ Quang đại sư mới ngước mắt lên trông rõ mặt người tới. Ngài nhìn như vậy rồi lại cúi đầu làm tiếp công việc còn dang dở. Trên đỉnh đầu vang lên tiếng nói trầm thấp nặng nề của kẻ kia:
- Đại sư phải nhổ cỏ tận gốc! Xuân sang cỏ dại mọc nhiều, nếu không tẫn trừ ắt thành vướng bận.
Huệ Quang đại sư vẫn không ngừng lại, một bên nhẹ đáp:
- Ừ… ta đã hiểu ý của Thái sư rồi.
Một ngày kia khi ngài trên đường khất thực, dân chúng đều nhìn ngài bằng ánh mắt thông cảm thậm chí cả vẻ thương hại. Đường đường từng là Thái Thượng hoàng một nước nhưng sa cơ lỡ vận tới mức khoác áo tăng nâu sòng, dưới chân đi đôi dép cỏ còn trên tay cầm gậy trúc, tai trái chắp trước ngực. Dân chúng đồng loạt quỳ xuống bái lạy, tiếng khóc than một vùng cuối cùng kinh động đến binh lính gác ngoài thành. Sau ngày đó, Cấm quân phụng lệnh của tân đế chuyển ngài từ chùa Bát Pháp tới chùa Chân Giáo này. Một khắc ấy ngài đã biết sẽ có ngày này. Ngài đứng lên rồi chậm rãi đi qua bàn trà, phất tay ý bảo Trần Thủ Độ ngồi xuống. Trần Thủ Độ đi theo, bỏ mũ Đâu Mâu đặt lên trên bàn rồi thay đại sư rót trà đầy hai cốc. Huệ Quang đại sư đón lấy ly trà nhấp một ngụm nhỏ mới bình thản nói chuyện:
- Nàng… vẫn tốt cả chứ?
Trần Thủ Độ nhìn chằm chằm không bỏ sót biểu hiện nào trên gương mặt người đối diện, chỉ thấy tư thế ung dung nhàn nhạt:
- Đại sư không hỏi mục đích hôm nay ta đến đây mà lại hỏi nàng kia ư?
Huệ Quang đại sư không hề né tránh ánh mắt của Trần Thủ Độ, ngài chỉ cười cười đáp lại:
- Hai chúng ta còn cần phải nói rõ ra hay sao? Ta từ lâu đã biết ngày này sớm tới thôi. Còn ta chỉ muốn biết nàng ấy sống ra sao. Cửa Phật dù cao nhưng cũng không có ngăn đón bằng hữu tới thăm.
Người mà ngài nhắc tới ấy là Trần hoàng hậu năm xưa cũng là Thiên Cực trưởng công chúa bây giờ. Mới đây ba năm ngài không gặp nàng rồi. Khi xuất gia phải cắt bỏ lục dục trần duyên, ngài cũng đã buông xuống hết thảy. Nên giờ đây nhắc tới nàng chỉ còn lại chút hoài niệm xưa cũ mà thôi.
Nghe Huệ Quang nói vậy, Trần Thủ Độ cười lên ngạo nghễ:
- Ha… ha… ha. Chê cười! người đi tu không lo đọc kinh niệm phật của ngươi còn quan tâm vợ cũ. Ta nói cho đại sư nghe một tin tốt này, chỉ ngày hôm nay thôi nàng sẽ là vợ của ta!
Huệ Quang đại sư vịn tay xuống bàn cố định thân thể đang lung lay sắp ngã của mình, sắc mặt tái nhợt suy yếu. Giọng run rẩy:
- Không thể nào! Nàng nhất định không thể đồng ý, nàng là vợ ta, là hoàng hậu tiền triều!
- Ngươi đừng như người say nói lời mê sảng nữa, hai ta đều biết chắc chắn nàng sẽ đồng ý chuyện này. Xưa kia chẳng phải ngươi đã chấp nhận rồi hay sao? Ha… ha… ha.
Tiếng cười thỏa thuê đắc ý của Trần Thủ Độ một lần nữa đâm phập vào thân thể vốn yếu ớt đầm đìa máu của ngài. Vết thương nàng phản bội lại tình yêu của ngài năm xưa đã được tình yêu si dại của ngài dần dần chữa lành chỉ để lại vết sẹo. Những tưởng tiếng kinh thiền sớm chiều làm tim ngài chai sạn an yên, nhưng hôm nay kẻ kia một lần lại một lần xoáy sâu sẹo cũ khiến trái tim ngài vỡ tan lớp vỏ bọc mỏng manh, càng điên cuồng loạn nhịp càng là máu tươi không ngừng. Hận cũ hận mới dồn lại nghẹn ứ trong cổ họng, rồi ngài nếm được vị tanh tanh rỉ sắt trong khoang miệng đành cố nuốt trở lại không cho máu tươi tràn ra khoe miệng. Lúc lâu sau mới nói thành lời:
- Hừ… họ Trần nhà ngươi từ thời Trần Kinh, Trần Hấp dâm loạn hủ bại đánh mất gia phong. Cũng chỉ là mọi rợ đất Mân nơi phương Bắc mà thôi, kể chi tới việc tông tộc di dân xuống Đại Việt ta lập ấp lập thôn duy trì nòi giống.
- Mọi rợ đã sao? Các ngươi căn cơ hơn hai trăm năm lại như thế nào? Ngày nay còn không phải chỉ như chó nhà có tang sao? Rồi mai đây thôi, ta sẽ xin chỉ đày đám tông thất nhà Lý ngươi ra biên cương khai hoang, lên núi vỡ rừng. Kẻ nào không phục tùy thời giết chết! - Trần Thủ Độ nhào tới nắm lấy cổ áo của Huệ Quang phẫn nộ quát lên.
Huệ Quang đại sư kinh sợ rồi, ngài không ngờ được kẻ kia tàn độc đến vậy. Không phải họ Lý đã lui xuống rồi hay sao? Mạng người có thể tùy tiện muốn giết là giết sao? Ngài bất lực đáp:
- Lý Sảm ta bại trong tay các ngươi là hổ thẹn với tông tộc họ Lý, nhưng lúc còn tại vị tự hỏi bản thân không hề bạc đãi người nhà các ngươi. Thận chí nuôi ong tay áo để Trần Tự Khánh, Trần Thừa rồi cả Trần Thủ Độ ngươi coi như con rối đến nỗi mất cơ nghiệp. Tông tộc ta không có bổn sự kia, vẫn còn cầu các ngươi tha cho toàn mạng.
- Ta làm người có thù báo thù có ân trả ân, chỉ cần không phạm tới ta thì ta ắt không nhìn đến, người lại trái ý ta thì… - ngón tay vô thức mân mê lên chuôi thanh kim đao giắt bên hông - chỉ một chữ “Giết”. Còn Ngừ Nương ta sẽ làm cho nàng càng yêu ta, càng toàn tâm toàn ý với ta hơn. Như vậy ngươi có thể yên tâm lên đường được rồi!
Nói tới đây Trần Thủ Độ phất tay xoay người đi, Huệ Quang đại sư còn nhìn thật lâu vào bóng lưng kia cho tới khi khuất hẳn sau cánh cửa viện. Ngài đã sớm dự liệu được tất cả, mỗi lần tụng kinh trì trú đều vì muốn tâm bình khí hòa đối mặt với cái chết hôm nay. Nhưng khi nó đến rồi ngài lại thấy sợ hãi quá đỗi. Cứ biết nàng sẽ tái giá cùng với kẻ kia, nhưng nàng đồng ý vào ngày hôm nay cơ đấy. Vào ngày ngài bị bức chết thì nàng vui vẻ tái giá làm vợ người, làm vợ của kẻ bức chết chồng cũ. Chẳng lẽ nàng không đau lòng một chút nào ư? Nàng có lòng thương tiếc ngài sao?
Thiên hạ nói họ Trần có được giang sơn đều bằng sắc đẹp. Trần Thị Dung sắc nước hương trời nức tiếng làng chài năm xưa đã theo ngài về cung làm vợ ngài. Đỗ thái hậu hạ độc nàng, cho người đuổi giết nàng nhưng mỗi lần ấy đều có tấm lưng của ngài chắn đỡ, ôm nàng vào lòng cho nàng hết thảy yêu thương. Ngài moi tim đào phổi ra đối đãi nàng đổi lấy hết lần này tới lần khác nàng lừa dối phản bội ngài. Khi ấy ngài đã nghĩ gì nhỉ? Thì ra ngài chỉ nhớ tốt đẹp của nàng rồi lại tự trách mình không gặp nàng sớm hơn, không yêu nàng đủ sâu để nàng cũng toàn tâm toàn ý với mình. Thế rồi ngài vẫn tha thứ cho nàng, bao dung cho nàng tất cả để rồi thua cả đời này trong tay nàng.
Bên kia sân Trần Thủ Độ đang sắp xếp Cẩm vệ quân đứng gác xung quanh viện của Huệ Quang đại sư bỏ mặc ánh mắt nghi ngờ của chúng sư tăng. Nhìn về phía bên này, một vị sư mặc áo sa nâu đang bị hai tên lính Cấm quân kìm chặt miệng nhét giẻ, hai tay bẻ ra sau không thể giãy giụa. Trong mắt Trần Thủ Độ thoáng hiện lên sự tàn bạo, ông ta cười khinh miệt:
- Lý Đức ơi là Lý Đức, không ngờ hai ta gặp nhau cũng có một ngày hôm nay. Còn nhớ năm xưa tại huyện Binh Hợp ngươi cũng cho người bắt trói mỗ như vậy, lấy tất chân nhét vào miệng mỗ rồi cho người vả mặt. Ngươi nói xem mỗ nên đối đãi ngươi như thế nào đây? Tính đến cuối cùng thì lòng trung thành của ngươi hại chết ngươi rồi.
Nhìn người kia hai mắt đỏ ngầu oán giận, miệng chỉ phát ra tiếng ú ớ không rõ. Trong lòng Trần Thủ Độ thấy thật sảng khoái. Bỗng có tiếng bước chân từ xa truyền lại, giọng nói lạnh lạnh của thiếu niên vang lên:
- Như vậy đi, niệm cái ân tình năm xưa ấy của hắn mà hôm nay chúng ta mới có cơ hội “báo ân”. Chú chỉ đơn giản cắt đi gân tay gân chân của hắn để hắn học dáng đi của chó không thể cầm kiếm tự chết, cho người rút lưỡi của hắn để hắn không thể cắn lưỡi mà chỉ có thể phun ra tiếng chó sủa mà thôi. Lấy xích sắt buộc chân hắn lại khiến hắn không thể đập đầu tự tử. Nhưng chúng ta nhân từ ngày ngày rót cháo trắng kéo dài mạng sống lại để cho hắn hai con mắt nhìn rõ vương triều ta phồn thịnh như thế nào, hắn muốn chết cũng không thể chết được!
Lời nói ngoan độc của người dựa vào gốc bồ đề nơi kia dọa cho những binh sĩ đứng gần toán một thân mồ hôi lạnh, có người không tự chủ được mà run rẩy tay chân. Càng sợ hơn là vị chỉ huy của họ đồng ý với người nọ:
- Khá lắm… ha… ha. Bất Cập quả không hổ là cháu của ta. Vậy theo như lời của cháu mà làm đi.
Trần Bất Cập nhìn thoáng qua Lý Đức, nhạt nhạt tia thương cảm nổi lên rồi nhanh chóng biến mất thay vào đó là sự tàn nhẫn khắc nghiệt.
- Vâng, ngài cứ yên tâm giao cho Bất Cập việc này đi ạ, để cháu có cơ hội luyện mấy đường kiếm mới học được.
Trần Thủ Độ cười cười, rồi gọi tới một tên lính đứng gần đó lại, ghé sát vào tai hắn nói mấy câu rất nhỏ không để người khác nghe được. Nhưng Trần Bất Cập là ai cơ chứ, 14 tuổi cơ trí khéo léo có thừa cũng đoán được một hai. Chỉ thấy tên lính kia hai mắt hoảng loạn rồi lĩnh mệnh lập tức rời đi. Khi Trần Thủ Độ quay sang phía này chỉ thấy được tà áo gấm trắng bay bay theo Trần Bất Cập đi xa, chốc lát nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết đau đớn. Thì ra thằng nhóc này cũng được một thân bản lĩnh đây - Trần Thủ Độ thầm nghĩ, mắt lại nhìn phía cổng gỗ dày cộp kia như muốn xuyên thấu nhìn thấy được kẻ nào đang đau đớn.
Chúng tăng đã bị quân Cấm vệ đưa tới điện thờ chính không hề hay biết nội tình bên này. Chỉ có một vị sư già nọ khoác tăng bào màu vàng, trên tay còn lần chuỗi hạt xoan đào mà miệng thì lẩm nhẩm tiếng phạn kinh. Đại sư liễm diễm mắt nhìn xuống nền đất che giấu sự bất an trong lòng, ông là đang lo lắng cho Huệ Quang đại sư bên viện Kính Thiên có chống đỡ được trận cuồng phong bão táp này hay không. Vương triều họ Lý mộ đạo Phật nên từ lâu chùa Chân Giáo cũng là nơi mà tông tộc họ Lý hay lui tới, cũng chính vì vậy mà hương khói dân gian cũng thịnh vượng. Do đó phần lớn giáo chúng Phật giáo dù không nói ra nhưng đều có lòng ủng hộ tiền triều. Nay binh biến loạn lạc lại lực bất tòng tâm phò trợ, thật sự trong lòng ông cảm thấy hổ thẹn lắm thay.
Tên lính được Trần Thủ Độ phái đi ra khi quay trở lại trên tay bưng một khay gỗ son tiến về phía Trần Thủ Độ. Trần Thủ Độ nhìn thoáng qua đồ vật trên khay có đủ một con dao găm mạ vàng đính trân châu, một xấp lụa trắng, một ly rượu cẩm. Toàn thân thế nhưng có cảm giác phấn khích khó tả, rượu kia cũng là bí dược cung đình khiến người uống phải sẽ nôn ra máu không ngừng mà chết nhưng cái chết như vậy lại quá nhẹ nhàng. Ông ta nghĩ muốn tự tay cầm đao nhỏ rạch từng vết từng vết lên người kẻ kia để kẻ kia từ từ cảm nhận đau đớn rồi lại bôi mật ong lên cho kiến chuột tìm đến cắn rỉa. Nhìn tới sấp lụa trắng cũng thật không tồi chút nào, có thể cho người siết chặt hai đầu dây để kẻ bị hành hình sẽ dần chết vì thiếu dưỡng khí, kẻ sắp chết sẽ cảm giác sự sống dần trôi đi trên tay theo từng ngụm từng ngụm thở mới thật phấn khích đấy. Bỗng nhiên nghĩ tới nàng kia dặn ông không thể động thủ, Trần Thủ Độ có chút buồn bực nhưng đành nén xuống. Trần Thủ Độ khoát tay cho tên lính kia bưng đồ vật vào viện Kính Thiên, mắt nhìn không chớp qua tường viện.
Khi tên Lính ấy bước vào sân viện chỉ thấy một người mặc áo gấm sắc vàng thêu rồng phun mây, dáng người cao lớn đĩnh bạt toát lên vẻ uy nghiêm lại có chút tang thương. Đúng rồi, tên lính ấy cuối cùng cũng chọn ra trong đầu được hai chữ “tang thương”, chẳng vì mấy ngày gần đây hắn học được của mấy bạn tốt. Hắn mới vào Cấm vệ quân, hắn còn trẻ cũng mang trong mình nhiệt huyết phụng sự quốc gia. Nhưng vua nào tôi ấy, đi theo ai phải hết lòng trung thành với người đó mới chính là đạo lý. Đứng trước mặt hắn đây là vua của triều Lý trước, hắn cũng kích động nhưng cũng thấy đau buồn thay, “tang thương” thay. Ngài ấy đang quỳ trước hương án giữa sân, trên tay là ba cây hương trầm cỡ lớn nhưng hắn không có thời gian để ý tới mùi hương trầm thơm quý như thế nào, chỉ biết nghẹn họng nói:
- Hồi bẩm đại sư, Thái sư có lời mời ngài lên đường.
Hắn nói xong nhìn tới vị kia hai vai run run rồi lại thẳng tắp, ngài vái lạy thật dài rồi mới đứng lên tiến đến trước mặt hắn, giọng ngài khàn khàn trầm thấp:
- Ta đã biết!
Ngài nói vậy rồi nhặt lên xấp vải đi thẳng vào buồng trong, để lại tên lính đứng bên ngoài ngẩn ngơ thật lâu cũng không có xoay người đi. Là hắn đang đợi tiếng động bên trong.
Huệ Quang đại sư không mặc tăng phục như thường ngày mà vận lên áo gấm trắng thêu ngũ phúc tường vân, dưới chân đi hia đen. Ngài tu hành nhưng vẫn để tóc dài búi lên bằng trâm gỗ lê. Huệ Quang đại sư đưa mắt thoáng nhìn áo gấm tơ vàng hôm nay, trong lòng vẫn bi ai chua xót như thế. Ngài đứng trên ghế đẩu, vung dải lụa trắng lên xà gỗ rồi kết nút lại chắc chắn. Trong mắt không còn vẻ bình tĩnh không gợn sóng như trước, oán khí cuồn cuộn tản mát quanh thân, ngài nghiến răng nói khẽ như tiếng kinh kệ sớm mà ngài hay niệm:
- Họ Trần bọn bay đã lấy cả thiên hạ này của nhà Lý ta đã táng tận lương tâm lắm, nhưng chúng bay không biết đủ mà còn muốn hại thân ta và gia tộc của ta. Người đang làm trời đang nhìn đấy, mai sau con cháu chúng mày cũng sẽ rơi vào kết cục hôm nay. Ha… ha… ha.
Tên lính đứng bên ngoài nghe được tiếng đổ vỡ liền xô cửa xông vào, ngước mắt lên nhìn thấy ngài kia đã treo cổ tự vẵn. Hắn bước lên phía trước đưa hay tay đặt lên mũi thử thì nhận định người đã đoạn khí mà chết. Hắn chạy một mạch ra ngoài cổng viện, quỳ xuống nói với Trần Thủ Độ:
- Hồi bẩm Thái sư, Huệ Quang đại sư viên tịch rồi.
Trần Thủ Độ nhận được tin liền cười lên ha hả, ông ta cũng không vào kiểm tra cái xác kia mà cứ thế phân phó lính tốt đặt xác vào linh cữu. Ông ta cũng không tin Lý Sảm giở trò lừa gạt, đi tới bước đường hôm nay là cái kết cục đã định ra không ai có thể oán trách ai. Trần Thủ Độ trước nay làm việc mười phần nhanh nhẹn quyết đoán. Ngay lập tức phái người thông báo cho chúng tăng nhân Huệ Quang đại sư đã viên tịch, ông ta nghĩ mấy con lừa trọc đầu này biết chân tướng sự thật thì đã sao? Thiên hạ giờ đây của họ Trần thì những kẻ râu ria này liều mình vô ích mà thôi. Ông ta còn vội về cung đón dâu, ông ta muốn cho Lý Sảm đẹp mặt.
Lúc ấy không ai chú ý một bóng dáng nhỏ nhắn xuyên qua hàng rào trúc lủi mất