Thiên Cơ Bất Khả Lộ [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 2]

Chương 29

Trong khi Viêm Thiệu chờ đợi kế hoạch mà Tư Không Dương Thiên sắp xếp, ông ta đã âm thầm đem vật chứng và nhân chứng đến một nơi hẻo lánh không ai biết để giấu.


Hiện tại thì Viêm Thiệu cũng chưa thực sự tin tưởng hắn, chỉ e sợ hắn không đủ năng lực để lật đổ Khâu Thế Khải, tới lúc đó bản thân ông và hoàng hậu đều gặp nguy hiểm, nghiêm trọng hơn là có thể liên lụy đến thái tử.


Canh bạc này, ông nhất định phải thắng.


Bên phía Khâu thừa tướng vẫn chưa biết quân bài trong tay thái sư, cái mà ông ta đang lo lắng chính là Tư Không Dương Thiên, lần này hoàng thượng cho gọi hắn trở lại kinh thành để truy bắt bọn gian tế Hồ Cương nhất định sẽ làm lão rơi vào thế bí.


Phải nhanh chóng diệt khẩu bọn gian tế đó để đảm bảo bí mật vẫn được giữ nguyên, nhưng nếu làm như vậy sẽ đắc tội với kha hãn.


Khâu Thế Khải ở trong thư phòng đi tới đi lui, lòng cảm thấy vô cùng bất an.


Tiếng gõ cửa cắt ngang mạch suy nghĩ của lão.


"Vào đi."


Cánh cửa mở ra, Khâu công tử vẻ mặt phẫn uất chống nạn quỳ gối trước mặt ông, gã mếu máo: "Gia gia..."


"Thành nhi? Làm sao vậy?"


"Tối đêm qua con đến Hoa Diễm lâu... Sau đó bị Tư Không Dương Thiên đánh. Chuyện xấu hổ này vậy mà bị đồn ầm khắp kinh thành rồi... Hơn nữa..."


Khâu Thành vừa tức giận vừa sợ hãi kể lại, càng nghe sắc mặt Khâu Thế Khải càng trở nên đen như lọ nồi, hắc tuyến đầy đầu.


Ông bạo phát tát một bạt tay lên mặt Khâu Thành khiến gã ngỡ ngàng, đây là lần đầu tiên gia gia ra tay đánh gã. Như vậy ông đã phải tức giận đến mức nào.


Khâu thừa tướng giọng run run: "Chẳng phải ta đã từng cảnh cáo con phải cẩn thận trong thời gian này rồi sao? Thanh danh của Khâu gia bây giờ phải để đâu?"


"Gia gia! Con biết lỗi rồi... Tất cả đều tại tên hạ nhân hèn mọn kia..."


"Con còn dám nói? Có biết bao nhiêu người không dây vào mà lại đi nhìn trúng một tên hạ nhân của Tư Không phủ? Mắt của con có phải bị đuôi rồi hay không?"


Khâu Thế Khải giận đến mặt và cổ đã biến thành màu đỏ au, hai hốc mắt còn nổi lên gân guốc.


Khâu Thành vừa mới bị Tư Không Dương Thiên làm gãy chân, nay lại còn bị gia gia vừa tát vừa mắng, cơn phẫn hận này biết để đâu cho hết.


Chính là vì tên nam nhân kia! Được thiếu gia ta nhìn trúng đã là phước ba đời, hại ta thê thảm thế này... Nhất định Khâu thiếu gia ta sẽ truy cứu đến cùng!


Khâu thừa tướng chửi đủ rồi cũng mệt lại nhìn thấy bộ dạng đau đớn khi quỳ gối kia, lão mềm lòng đỡ Khâu Thành dậy.


"Chân có đau lắm không?"


Khâu Thành lắc đầu: "Gia gia nhất định không được bỏ qua cho chúng..."


"Con nghĩ ta là ai? Dám làm Thành nhi của ta bị thương thế này làm sao ta có thể bỏ qua chứ? Con cứ chờ mà xem."


Dừng một chút đột nhiên ông sực nghĩ ra điều gì bèn hỏi gã: "Tư Không Dương Thiên đến thanh lâu uống rượu hoa?"


"Không chỉ vậy mà hắn còn mua được một đêm cùng hoa khôi Bạch Viên Viên."


"Hắn có phải một kẻ thích ăn chơi tửu sắc? Ta cảm thấy... Không đúng cho lắm."


Khâu Thế Khải vừa suy nghĩ vừa đưa tay lên vuốt vuốt chòm râu của mình.


Khâu Thành mắt gian trá xoay một vòng, sau đó nói: "Lúc hắn còn là Tư Không thiếu gia cũng hay lui đến Hoa Diễm lâu, nhưng là đi cùng với mây tên nam nhân lạ mặt khác, lúc đó Bạch Viên Viên vẫn còn chưa đến."


"Nam nhân lạ mặt sao?"


"Vâng. Nghe nói là người của giang hồ."


"Xem ra kỹ viện đó không đơn giản là chốn thanh lâu, Thành nhi con phải điều tra nơi đó thật kỹ cho ta."


"Dạ."


Hai người mắt chuột mắt voi nhìn nhau, suy tính trong đầu đều rõ mồn một.


_____________________________________


Tại Tư Không phủ, sau khi Đằn Thiền Ngọc đi dạo phố buổi sáng trở về sắc mặt liền giống như ăn phải giấm chua.


Nàng tức tối chạy đến hoa viên nơi hắn đang luyện kiếm: "Thiên ca ca! Có phải đêm qua huynh đi kỹ viện không?"


Cung Vận Ý đứng gần đó cũng nghe được, y bất đắc dĩ nhìn Tiểu Bối đang đi theo sau nàng, sắc mặt của Tiểu Bối như bị thổ ta vậy khó coi vô cùng.


Tư Không Dương Thiên vừa xoay người trên không đáp xuống, hắn ném thanh kiếm cho Cung Vận Ý rồi phủi phủi tay đáp: "Phải."


"Huynh... Huynh... Trong mắt huynh muội là gì vậy?"


Đặng Thiền Ngọc không cam tâm hai mắt bắt đầu rưng rưng, nàng nghe người ta nói Thiên ca ca của nàng vì hoa khôi Bạch Viên Viên mà tìm đến, còn một trận ân ái đầy tình tứ cùng ả ta.


Tư Không Dương Thiên thở dài, vốn dĩ hắn cũng không còn kiên nhẫn với Đặng Thiền Ngọc nữa.


Hắn thành thật đáp: "Đừng có tốn công vô ích với ta nữa."


"..." Đặng Thiền Ngọc sững sờ nhìn hắn, nàng không thể ngờ hắn lại thẳng thắng dập tắt đi hi vọng của nàng như vậy.


Thầm thương trộm nhớ hắn... Không! Nên nói là nàng đã thích hắn đến ra mặt, luôn bám lấy hắn biết bao nhiêu năm như vậy mà... Tình cảm của nàng cứ vậy mà bị một câu nói phủi bay tất cả.


"Huynh... Thật sự sẽ không thích muội sao?"


Nàng cúi gầm mặt xuống, nước mắt rơi lả chả trên đất.


"Sẽ không, vì ta xem Ngọc nhi là muội muội."


"Muội hiểu rồi, muội sẽ coi như có thêm một ca ca tốt."


Đặng Thiền Ngọc chạy đi, nước mắt vẫn không ngừng rơi, khi nhìn thấy nàng như vậy thì Cung Tiểu Bối cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.


"Tra nam!" Cung Tiểu Bối tức giận mắng Tư Không Dương Thiên rồi đuổi theo Đặng Thiền Ngọc.


Nàng quên mất luôn là đi kỹ viện không chỉ có mình hắn, mà còn có thúc thúc hiền lành của nàng.


Cung Vận Ý lo lắng lên tiếng: "Thiên nhi không sợ nàng đau lòng ư?"


"Đau một lần rồi thôi, ta không muốn nhìn muội ấy đặt tình cảm sai chỗ."


Hắn nhẹ nhàng đáp, dường như hắn đã thật sự xem Đặng Thiền Ngọc là người thân trong gia đình, nếu không thì hẵn cũng chẳng cần quan tâm đến nàng.


"Thiên nhi nghĩ như vậy cũng tốt..." Cung Vận Ý lẩm bẩm.


Nhưng mỗi một từ hắn đều nghe rõ, hắn khẽ nghiêng đầu nhìn nam nhân ôm thanh kiếm đang suy tư kia.


"Cũng tốt? Tiểu thúc của ta đang nghĩ gì vậy?"


Hắn bất ngờ ghé vào bên tai phải hỏi nhỏ y.


"A? Không có!" Cung Vận Ý bị giật mình bởi giọng nói trầm khàn kia.


Y lắc đầu liên tục rồi lùi ra sau mấy bước, tim như sắp nhảy ra ngoài đập loạn rồi!


Hắn bật cười khi trông thấy bộ dạng lúng túng kia, ngay cả bản thân hắn cũng không hề nhận ra.


Hai người đang im lặng thì có tiếng động vừa phát ra gần đây làm cho hắn cảnh giác.


Vụt một cái, Cung Vận Ý đã thấy hắn động thủ với một người mặc đồ đen.


Hắc y nhân thân thủ không hề kém cạnh hắn, cả hai tả xung hữu đột đến vài chục chiêu mới dừng lại.


Tư Không Dương Thiên né đi chưởng pháp xé gió của người kia mà lộn nhào trên không trung, sau đó mới an toàn thuận lợi tiếp đất. Hắc y nhân thu tay lại, ánh mắt sắc bén đột nhiên chuyển sang Cung Vận Ý đang đứng đó.


Cung Vận Ý cảm nhận có gì đó không ổn liền muốn chạy đi, ai mà ngờ hắc y nhân lại bún ngón tay bắn ra đạo khí công như đao kiếm lao đến.


Tư Không Dương Thiên không nghĩ ngợi nhiều, hắn trực tiếp nhảy đến dùng thân chắn y phía sau, đạo khí công đánh vào lồng ngực hắn nhưng lại không có quá nhiều lực để khiến hắn bị thương.


Hắn có hơi tức giận lên tiếng: "Lan Hoa chỉ không phải để Lâm Sở Thường ngươi dùng để làm trò."


Hắc y nhân cười thích chí tháo bịt mặt xuống: "Xem ra Viên Viên nói đúng rồi."


Gương mặt của hắc y nhân hiện rõ dưới ánh sáng ban ngày, đó là những đường nét uyển chuyển tinh tế, xinh đẹp còn hơn là hoa khôi mỹ nhân.


Lâm Sở Thường chính là con trai của Lâm Kỳ Hưng tứ thánh hiệp lừng danh một thời và đệ tử Lan Hoa phái Mạc Nghê Thường.


Năm đó sau khi Mạc Nghê Thường bị trục xuất khỏi sư môn, nàng lặng lẽ đi đến một thôn làng nhỏ để ẩn cư tránh xa sự đời, nhưng nàng không ngờ rằng lại trùng phùng với Lâm thánh hiệp tại đó, hai người trở thành tri kỷ tri giao, dần dần nảy sinh tình cảm.


Sau nhiều năm chung sống, Mạc Nghê Thường hạ sinh Lâm Sở Thường rồi qua đời, Lâm Kỳ Hưng một mình nuôi dưỡng hài tử không xong, qua mấy năm cũng vì nhớ thương thê tử mà mang bệnh đến chết, hài tử để lại cho dân làng xung quanh nuôi lớn.


Lâm Sở Thường lớn rất nhanh, càng trưởng thành thì càng xinh đẹp y hệt như mẫu thân và phụ thân hắn, sau khi đủ hai mươi tuổi thì hắn quyết định rong ruổi tứ hải, học được tuyệt chiêu Lan Hoa chỉ và Quang Phong thần kiếm, võ công ngày càng cao cường, trong khoảng thời gian đó hắn thu phục không ít thuộc hạ bèn thành lập Vọng Nguyệt cung.


Cung Vận Ý bởi vì nhan sắc khuynh thành kia làm cho ngẩn người.


Lam Sở Thường thấy y nhìn không chớp mắt, liền nổi hứng trêu chọc. Hắn tiến đến nở nụ cười như hoa với Cung Vận Ý.


"Nghe nói vị thúc thúc đây chính là đệ tử chân truyền của Hồ Mộng Toán Tử."


Cung Vận Ý ngạc nhiên: "A! Làm sao ngươi biết? Từ trước đến nay sư phụ luôn sống ẩn cư cùng ta..."


"Mấy năm trước ta có gặp qua ông ấy, nhưng không ngờ sau đó vài năm liền nghe tin ông ấy mất. Vậy mà lại có thể gặp được để tử của lão ở đây. Xem ra Tư Không huynh không đơn giản rồi."


Hắn vừa nói vừa liếc nhìn đến sắc mặt đen như đít nồi của Tư Không Dương Thiên.


Cung Vận Ý nghe ra được hàm ý của hắn, trong lòng giao động vội giải thích: "Ta... Ta thiếu tiền tướng quân cho nên mới bán thân làm hạ nhân cho ngài ấy... Ngươi đừng suy diễn lung tung."


Lâm Sở Thường cười càng lớn hơn: "Haha! Ta đâu có suy diễn, mà là ta biết được một bí mật động trời thôi. Phải không Cung Dương Thiên?"


Cung Vận Ý bắt đầu sợ hãi, nam nhân xinh đẹp đó đã biết rồi sao? Làm cách nào mà hắn...


Tư Không Dương Thiên thở dài, nhàn nhạt nhếch môi: "Không giấu được Lâm huynh rồi."


"Ta chỉ mới biết mà thôi." Lâm Sở Thường xua tay.


"Cung chủ Vọng Nguyệt lâu quả nhiên thứ gì cũng biết, vậy hôm nay đến đây để làm gì?"


"Nói cho ngươi một tin tốt, chó săn của ta đã phát hiện đám người Hồ Cương đó đang ở đâu rồi."


Lâm Sở Thường rút một tờ giấy từ trong ngực ra, Tư Không Dương Thiên muốn chộp lấy nhưng bị hắn thu tay lại.


Hắn tặc lưỡi: "Tư Không huynh đừng có hiểu lâm ta bán không tin tức cho huynh chứ."


Tư Không Dương Thiên khẽ cau mày: "Vậy Lâm huynh muốn gì?"


"Muốn thúc thúc này. " Lâm Sở Thường chỉ ngón tay về phía Cung Vận Ý.


Y tròn mắt: "Ta?"


Tư Không Dương Thiên nổi giận : "Không!"


Lâm Sở Thường đi một vòng quanh hắn: "Hình như huynh hiểu sai ý ta rồi. Cái mà ta cần chính là khả năng xem phong thủy mệnh cách của thúc thúc. Còn nhớ lần mà ta gặp Hồi Mộng Toán Tử, ông ta đã nói sẽ sớm có đại nạn đổ máu ập lên người ta, nhưng qua bao lâu nay vẫn chưa gặp cho nên ta muốn thúc thúc của huynh xem lại."


Cung Vận Ý thở phào nhẹ nhõm, nhủ thầm trong lòng.


Tư Không Dương Thiên mặt vẫn không biến sắc, nhưng ngữ điệu đã ôn hòa lại: "Cũng được."


"Thành giao, sau khi huynh làm xong đại sự thì đến Hoa Diễm lâu tìm ta, nhớ là đưa theo thúc thúc đến đó."


Vừa dứt câu, Lâm Sở Thường đã không còn thấy bóng dáng đâu. Chỉ để lại trận gió nhè nhẹ thổi qua.


Tư Không Dương Thiên cầm tờ giấy trong tay rất hài lòng.


Cung Vận Ý kéo góc áo hắn: "Thiên nhi tính thế nào?"


"Con sẽ đến gặp thái sư, sau đó cùng Lã đại nhân tróc quân truy bắt bọn chúng."


Cung Vận Ý không yên tâm liền rút một thẻ xăm trong túi vải, bên trên thẻ đề một chữ Trá. Y lập tức bấm đốt ngón tay để tính toán.


Y lo lắng nói: "Không được! Không thể hành động khinh suất được, trong quẻ sâm nói trong vụ việc lần này có gian trá."


Hắn không tin tưởng nhìn y: "Gian trá sao? Tiểu thúc lại đi dùng mấy cái mê tín này để ngăn cản đại sự của ta."


"Tin ta lần này đi, Khâu thừa tướng là một con cáo già, lão ta suy tính điều gì... Thì Thiên nhi làm sao đoán được?"


Cung Vận Ý vẫn nắm chặt góc áo của hắn, ánh mắt khẩn cầu khiến hắn mềm lòng.


"Được rồi, ta tự biết tính toán, tiểu thúc không cần quan tâm."


Hắn giật lấy góc áo của mình rồi bỏ đi.


Cung Vận Ý bức bối trong lòng không tài nào đứng yên được, nửa muốn đuổi theo nửa muốn không.


Tuy là y không rõ Trá này liệu có phải do Khâu thừa tướng hay không, nhưng từ trước đến giờ y không hề bói sai, nhất định sẽ có gì đó không hay xảy ra.