Thiên Cơ Bất Khả Lộ [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 2]

Chương 14

Gió thổi rì rào như đang thầm thì nói cái gì đó, nắng bên ngoài đã tắt từ lúc nào không hay. Cung Vận Ý cả một buổi chỉ ngoan ngoãn ngồi ở quân trướng chủ tướng theo lời Tư Không Dương Thiên.


Ngồi mãi nên y ngủ gục từ lúc nào, cho đến khi có người vén màng tiến vào, Cung Vận Ý mới giật mình bật dậy.


Hóa ra là vị tướng tên Trương Lệnh kia. Cung Vận Ý chỉ gật nhẹ đầu, vị hạ tướng dường như không mấy thích bộ dạng nhu nhược của y nên chỉ liếc mắt một cái, rồi đặt trên bàn một phong thư trắng.


Ngay lúc Trương Lệnh muốn rời đi thi bị tiếng gọi của y cản lại: "Đợi chút."


"Có chuyện gì?" Hắn hằn học quay đầu.


Cung Vận Ý nhìn chăm chăm lên ấn đường của hắn, sau đó lại nhìn xuống phần dưới mắt. Nói: "Gia đình ngươi chắc đang gặp rắc rối phải không?"


Trương Lệnh ngạc nhiên: "Làm sao ngươi biết?"


"Ừm... Ta biết xem tướng."


Nói đến đây, Trương Lệnh liền bật cười xem thường: "Hóa ra là mê tín gạt người."


"Không có, thật sự gia đình của ngươi đã gặp chuyện, hơn nữa rắc rối là do trưởng tử nhà ngươi mang về."


Trương Lệnh lúc này có chút bán tín bán nghi, đúng là gia đình hắn đã gặp chuyện, mà còn là do trưởng tử gây ra, hắn chỉ có than thở với mọi người một vài câu nhưng chưa từng nhắc đến trưởng tử của mình. Làm sao nam nhân biết được?


Cung Vận Ý lại nói tiếp: "Ấn đường của ngươi có chút sẫm màu, nếp nhăn hơi nhiều chắc hẳn gặp điều không may. Dưới hai mắt không quá đầy đặn chắc gia đình ngươi chỉ có hai con, cung thiên di tức là đuôi lông mày bị xoắn gấp khúc chứng tỏ lo âu quá độ."


Trương Lệnh nhíu mày: "Rồi sao?"


"Ngươi vẫn rất khỏe mạnh, xem ra vận xuôi đó đều đổ lên người nhà ngươi, mắt phải trưởng tử mắt trái út tử, mắt phải của ngươi không sáng, suy ra là do con trai lớn nhà ngươi đã gây chuyện bên ngoài mang rắc rối về cho thê tử ngươi."


Vừa nói xong Trương Lệnh lại khoanh tay hỏi: "Vậy theo như tiên sinh thì ta phải hóa giải thế nào?"


Cung Vận Ý bèn lấy một tờ sâm từ trong túi ra.


"Sâm ta rút cho ngươi là chữ Đức, xem ra ngươi không cần làm gì, ắt có điều lành tìm đến vì việc tốt mà ngươi từng làm trước đây."


Suy cho cùng Trương Lệnh vẫn xem như Cung Vận Ý đang dùng lời lẽ để dụ dỗ mình, có lẽ là do nam nhân biết vài mánh khóe nên đoán ra mọi chuyện, xém tí nữa là hắn đã hoàn toàn tin vào lời nam nhân rồi. Nhưng khi hắn yêu cầu đưa ra biện pháp hóa giải, nam nhân lại chỉ bảo là không cần quan tâm?


Chuyện này thật giống như một trò đùa! Không cần làm gì mà có thể giải quyết rắc rối ư? Có ma mới tin.


"Ngươi nghĩ ta ngu ngốc đi tin lời của một tên hạ nhân sao?"


"Ta thấy sao nói vậy thôi, không tin thì tùy ngươi." Y thở dài, hành nghề này biết bao nhiêu năm, người không tin Cung Vận Ý đếm không xuể, nhưng rồi khi lời y phán ứng nghiệm thì bọn họ cũng phải chạy đến nhờ vả.


Trương Lệnh cũng không phải là ngoại lệ.


Hắn đi rồi, lại chỉ còn một mình Cung Vận Ý nhàm chán đánh ngáp vài cái. Đã sắp vào xế chiều rồi, sao Thiên nhi còn chưa về? Không lẽ đã gặp chuyện?


Nhưng Thiên nhi đường đường là danh tướng, thân thủ phi phàm làm sao có thể để mình xảy ra chuyện được?


Vừa nghĩ đến ai thì người đó lập tức xuất hiện, giống như vong hồn không tiêu tán.


Tư Không Dương Thiên vẻ mặt đen như bao công vén màng đi vào, hắn bực tức lột bỏ bịt mắt và râu giả ném đi, y phục thô sơ trên người còn bị rách vài chỗ.


Hai vị phó tướng theo sao cũng dáng vẻ chật vật không kém.


Hắn quát: "Đem nước đến cho ta."


Cung Vận Ý không biết là đã xảy ra chuyện gì, vừa nhìn thấy trên cánh tay hắn xuất hiện vết thương bèn luống cuống.


"Thiên... Tướng quân, người bị làm sao vậy?"


Tư Không Dương Thiên vốn đang cau có, nay lại gặp bộ dạng ngốc sít của y liền nổi giận quát: "Đem nước sạch đến, ngươi không nghe ta nói gì à?"


"Ta... Ta đi ngay."


Cung Vận Ý bị hắn hung hăn nạt nộ mà tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, y bối rối chạy ra khỏi quân trướng, tìm đến giếng trời mà lấy nước.


Tư Không Dương Thiên nghiến răng, khi nhớ đến chuyện đã xảy ra tâm trạng càng trùng xuống hơn.


"Các người đi nghỉ ngơi đi." Hắn xua tay.


"Vâng."


Đại khái là như này...


_______________________


Sau khi cải trang thành một gã đàn ông lưu manh mắt chột, Tư Không Dương Thiên cùng hai vị phó tướng đi đến chợ buôn, giả vờ như muốn mượn tiền bèn hỏi hang xung quanh.


Chợ lúc này sắp vào giờ trưa, cho nên người qua lại cũng vẫn còn đông đúc, ăn to nói lớn nhộn nhịp vô cùng.


Tư Không Dương Thiên liền vờ như là một tên lưu manh, muốn gia nhập mấy bang phái giang hồ, bèn tiếp cận vài tên lưu manh khác dò hỏi tin tức.


Rất nhanh chóng hắn đã truy ra được hang ổ của bọn Hồ Cương. Chính là Đa Lạt tiền trang dưới trướng Đa Lạt bang.


Sau khi biết được nơi đó, bọn họ liền âm thầm mò đến, dùng khinh công phi lên nóc nhà để dò xét.


Đặng Tả Khanh cẩn thận dở một miếng ngói lên, nhìn xuống phía dưới.


Tốc Lạc Phổ Đài đang ngồi thong thả uống rượu, ăn thịt dê nướng, xung quanh là những tên Hồ Cương khác chỉ dám đứng đó cúi đầu.


"Phu Kha, tin tức ở kinh thành thế nào?"


"Mọi chuyện rất suông sẻ, xem chừng trong yến hội sắp tới ở hoàng cung, Lang tế sẽ thuận lợi hành động."


"Gửi mật thư cho Lang tế, nhất định phải thành công, nếu không Kha Hãn sẽ trách tội, tới chừng đó chúng ta ai cũng không giữ được mạng."


"Đã rõ, chủ soái!"


Lúc này Tốc Lạc Phổ Đài nhìn thấy một tia nắng kỳ quái, hắn cau mày ngẩng đầu lên liền phát hiện có người theo dõi.


Lập tức, Tốc Lạc Phổ Đài ném bình rượu lên, bình gốm vỡ ra khiến mấy mảnh vụn văng tung tóe.


Tư Không Dương Thiên nhanh trí kéo hai vị phó tướng nhảy xuống, chân vừa chạm đất thì cửa vừa mở toang ra, đám Hồ Cương tay cầm đao lăm le vây quanh ba người họ.


Tốc Lạc Phổ Đài phóng hai thanh đao vừa to vừa dài đến, Tư Không Dương Thiên tay chẳng có binh khí nào bèn vận nội công, đạp đất để bay lên né tránh.


Mai Hữu Sài võ chỉ tàm tạm liền lăn trên đất mấy vòng, bị lưỡi đao xẹt trúng chân. Còn Đặng Tả Khanh thì khá khẩm hơn, có thế lách người mà tránh.


Tốc Lạc Phổ Đài từ trong nhà lao ra như sói dữ, hắn nhặt lên hai thanh đao rồi vung liên tục vào Tư Không Dương Thiên.


Mấy tên Hồ Cương còn lại thì xông đến bổ bổ chém chém hai vị phó tướng. Chẳng mấy chốc tạo nên khung cảnh hỗn loạn.


Tư Không Dương Thiên võ công phi phàm vẫn có thể né tránh được những chiêu hiểm của địch, nhưng Tốc Lạc Phổ Đài không hề thua kém y. Mỗi đòn xuất ra mang mấy phần công lực gần như ép sát hắn.


Hai người tranh đấu nảy lửa, Tư Không Dương Thiên cước bộ vững vàng, thế chưởng vừa nhanh vừa chuẩn xác liền lấy lại lợi thế.


Tốc Lạc Phổ Đài nhoẻn miệng cười: "Thiết Sa chưởng, ngươi cũng khá lợi hại."


"Song Sát Đao, ngươi cũng không tầm thường, chủ soái Hồ Cương tộc."


Tư Không Dương Thiên cũng nhếch môi, xem ra hắn đã gặp được kỳ phùng địch thủ rồi.


"Tư Không tướng quân lại đột nhập vào hộ dân, không sợ người ta chê cười sao?"


"Ngươi nhận ra rồi, xem ra ta hóa trang là vô ích."


"Thanh danh của ngươi, không ai là không biết, dung mạo tuấn dật bất phàm đó, không ai là không nhớ."


Tốc Lạc Phổ Đài vừa nói vừa dùng ánh mắt thưởng thức nhìn, khiến cho hắn cực kỳ khó chịu, có chút cảm giác ghê tởm đang ập đến.


Đột nhiên hắn lại nhớ đến ánh mắt mà tên này nhìn Cung Vận Ý, lại càng tức giận hơn mà đánh không nương tay.


Nhưng phàm là võ tướng phải hiểu rất rõ, trong lúc giao chiến mà tâm động thì ắc bại sự. Lúc này cũng vậy, vì cơn nóng giận nhất thời mà hắn đã gấp gáp tấn công, để lộ ra sơ hở.


Tốc Lạc Phổ Đài nắm lấy sơ hở mà chém lên cánh tay phải của hắn một nhát, máu văng xuống nền đất.


Mai Hữu Sài cũng bị xây xát, cảm thấy không xong liền ném ra hỏa dược, khói nghi ngút khiến bọn Hồ Cương vừa ho sặc sụa vừa mất tầm nhìn.


Sau khi khói tan đã không thấy bóng dáng ba người đâu, Hoàng Phu Kha cau có nói: "Chết tiệt! Cơ mật đã lộ."


Tốc Lạc Phổ Đài cười nửa miệng: "Vậy thì chúng ta buộc phải rút khỏi Quảng Xuyên, mật báo cho sứ giả trở về để lại Lang tế làm nhiệm vụ."


"Nhưng tên Tư Không tướng quân đó đã phát hiện..."


"Báo với bọn Pha Lạc, hợp sức gây chiến ở Quảng Xuyên cùng chúng ta, kéo dài thời gian mà hắn có thể báo tin, nếu không chắc chắn thì cử người theo dõi miễn thấy người báo tin liền thẳng tay diệt trừ."


"Vâng."


Tốc Lạc Phổ Đài dùng vải lau sạch vệt máu trên đao.


"Trên lưỡi đao có độc,hắn sẽ không sống nổi qua đêm nay."


___________________________________


Cung Vận Ý mang nước sạch đến, Tư Không Dương Thiên cởi bỏ áo, hầm hầm nói: "Xử lí."


Cung Vận Ý mím chặt môi, vết thương bị rách để lộ thịt đỏ, hơn nữa xung quanh còn có chút tím tái liền tròn mắt.


"Trúng độc rồi." Y lo lắng nói.


Tư Không Dương Thiên nhìn vết thương, sau đó lạnh nhạt đáp: "Cứ xử trí cho sạch sẽ, sau đó mời đại phu đến xem."


Cung Vận Ý cắn răng dùng vải sạch thấm nước rồi chạm nhẹ lên miệng vết thương, hắn ăn đau mà hít vào thật sâu.


"Thiên nhi..." Y vội rụt tay lại.


"Câm mồm!" Hắn quát.


Cung Vận Ý vừa lo vừa sợ đến nỗi tay lau vết thương cho hắn đã run cầm cập.


Tư Không Dương Thiên bất ngờ chộp lấy bình rượu đổ lên miệng vết thương, sau đó mạnh bạo chộp lấy cổ tay y.


Hắn cứ như thế mà kéo tay cầm khăn ấn mạnh lên vết thương để máu màu sẫm đen ứ trào ra, mồ hôi lạnh đã thấm đầy trán.


Cung Vận Ý không dám nhúc nhích, từng chút nhiệt ấm nóng tràn ra khắp bàn tay y.


"Thiên nhi, đừng mạnh quá, sẽ tổn hại vết thương."


"Mặc kệ ta!" Hắn lườm y.


Sau đó máu vẫn không chuyển thành màu đỏ tươi, hắn liền gọi người mời đại phu đến.


Đúng lúc này thì Hồ huyện lệnh gấp gáp chạy đến: "Tướng quân! Bọn người Pha Lạc đang tụ tập ở cổng thành Đông, bọn chúng đang muốn đánh vào"