Y thường xuyên nửa đêm tỉnh giấc, nhưng lại không vội xuống giường, gương mặt tái nhợt luôn mang vẻ hoảng hốt, hai tay bám chặt gối, như bị lạc vào chốn mông lung nào đó một lúc lâu rồi mới chậm rãi khoác áo vào, ngồi trước bàn đọc sách viết chữ hoặc vẽ tranh.
Thiết Thủ lúc này mới nhớ y vốn là một thư sinh chứ không phải là một đại hán thô kệch lúc nào cũng nói đến chuyện đánh đao múa võ. Tuy hắn đối với tranh và chữ không hiểu gì nhiều nhưng nhìn y viết cũng cảm thấy rất tốt. Có một đêm y tỉnh giấc quá sớm, đến tận nửa đêm mới có thể ngủ lại, thế nhưng chỉ qua giờ sửu một lúc thì y lại ngồi dậy, khoác áo đứng lên vẽ tranh. Bức tranh họa một nữ nhân đứng tựa vào của sổ, rất giống Vãn Tình, nhưng dung mạo vẫn có điểm không giống lắm. Bức họa vẽ hoa đào đỏ, còn có hoa lê trắng rực rỡ ngoài cửa sổ, ở trung tâm thì lại phẳng phất sự lạnh lẽo cùng ai oán, bên cạnh thì đề vài dòng chữ nhỏ vô cùng ngay ngắn.
Qua vài lần mưa gió
Xuân vội vàng trở về
Xuân dài hoa nở sớm
Huống chi muôn sắc hồng
(Nguyên văn: 更能消几番风雨,匆匆春又归去。惜春长怕花开早,何况落红无数 => ta tự chém cho dễ đọc)
Nhìn bộ dạng y vẽ tranh viết chữ, Thiết Thủ thầm nghĩ rằng, nếu đôi tay trắng nõn thon dài của y có thể trước sau chỉ chấp bút cầm quạt mà không phải cầm đao cầm thương thì số người chết trong tay có thể sẽ rất ít.
Ngay lúc hắn còn đang cảm khái thì lại nghe được âm sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng của người nọ: “Bộ khoái đại nhân, ngài có thể ra mặt được rồi đó.”
Thiết Thủ trong lòng cả kinh, tuy rằng chính mình không rõ vì sao lại lộ ra sơ hở, thế nhưng vẫn chậm rãi đi ra đứng ở trước mặt Cố Tích Triều. Cố Tích Triều cũng không nói gì, chỉ dùng một ánh nhìn thanh khiết, thông suốt từ đôi mắt mà nhìn hắn, khóe miệng như ẩn hiện ý cười.
Thiết Thủ bị y nhìn với vẻ thản nhiên như vậy, bề ngoài thì bất động thanh sắc nhưng sau lưng thì đã bắt đầu đổ mồ hôi, nói không có một chút chột dạ nào thì đó là gạt người.
Hồi lâu, Cố Tích Triều mới cúi đầu chấm bút, nhàn nhạt hỏi: “Bộ khoái đại nhân, sơ hở ở chỗ nào, ngài có nghĩ tới chứ?”
Nghe đến những lời nói của Cố Tích Triều, thân thể căng thẳng của Thiết Thủ cuối cùng cũng thả lỏng, khoanh hai tay nói: “Ta còn không biết chỗ nào có vấn đề a.”
Cố Tích Triều không động đậy, miệng nở một nụ cười, một bên vừa chỉnh sửa trau chuốt cho bức tranh lần cuối cùng, một bên lại chầm chầm hướng Thiết Thủ trả lời: “Bởi vì ta nghe ngươi thở dài, tuy rằng rất nhẹ, khẽ đến mức ta cũng không xác định được đó là thật hay là ảo giác, cho nên ta liền đánh rắn động cỏ, thử xem có đúng hay không.”
Thiết Thủ nở một nụ cười tự giễu: “Nói như vậy là chính ta tự thiếu kiên nhẫn….”
Cố Tích Triều nhẹ giọng nói: “Chỉ sợ là nữ nhân trong bức tranh khiến tâm thần của ngài chao đảo, ta nói bức họa này… ngài nhìn xem có đẹp hay không?
Thiết Thủ khẽ nhíu mày, người này bộc lộ tài năng trước khi mất trí nhớ, sau khi mất trí nhớ thì bề ngoài mềm mỏng, bên trong thâm sâu. Nói chuyện nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại là những câu găm vào xương cốt, thực không dễ ứng phó. Đôi mi dày kia một khi rũ xuống là không ai có thể hiểu được trong lòng y đang nghĩ cái gì.
“Bức họa của ngươi quả nhiên không tồi, bất quá…” – Thiết Thủ quyết định lấy lui làm tiến: “Ta cảm thấy vị nữ tử này rất giống một vị cố nhân của ngươi, người này mất sớm khi còn thanh xuân, ta tiếc thương nên không nhịn được thở dài.”
“Rất giống?” – Cố Tích Triều hơi trầm ngâm: “Thì ra là như vậy. Ta thường mộng thấy vị nữ nhân này lệ rơi đứng trước gió, nhưng ta lại không thấy rõ dung mạo nàng, chỉ dựa theo cảm giác mà vẽ lại, cho nên ngũ quan mới không thể nào tương đồng. Nàng vài lần khóc trong mộng của ta, chỉ sợ cùng ta có mối tương quan sâu sắc.”
Thiết Thủ hỏi: “Ngươi có muốn biết quan hệ của người với nàng là gì không?”
Cố Tích Triều khẽ cười nói: “Không, ta đã quên, cũng nguyện vĩnh viễn không bao giờ nhớ lại.”
Thiết Thủ sửng sốt, bỗng hiểu được vì sao Cố Tích Triều đối nhân xử thế lại tàn nhẫn quyết tuyệt, không chừa lối thoát như vậy, bởi vì nguyên lai y đối với bản thân cũng không hơn là mấy, y đối đãi với bản thân như vậy thì lại làm sao để người khác có được nhẹ nhàng.
Xuất thân của Cố Tích Triều vẫn là một bí ẩn. Chỉ biết khi y đang biểu diễn xiếc ở đầu đường thì được tiểu thư phủ thừa tướng thu nhận, từ đó một bước lên mây, còn quá khứ trước kia thì không biết là như thế nào.
Y sống ở đâu, sống như thế nào, trước khi cưới Phó Vãn Tình làm thê tử thì y đang làm gì? không ai biết. Chỉ mơ hồ nghe nói y xuất thân không tốt, chính là không tốt tới mức độ nào? Phó Tông Thư rõ ràng có mục đích, phong tỏa mọi tin tức về thân thế y, về sau vì Phó gia mưu phản bị liên lụy cửu tộc, bí mật đó lại càng không ai biết. Thiết Thủ vô cùng tò mò, đến tột cùng thì hoàn cảnh của y như thế nào, trải qua bao nhiêu gian truân trắc trở mới có thể khiến y trở thành một người có tính cách quyết tuyệt như vậy.
Thiết Thủ đang âm thầm suy nghĩ, lại nghe Cố Tích Triều nói: “Ta không gọi ngươi đi ra mà gọi ngươi đi tới.”
“A?” Thiết Thủ lên tiếng, nghĩ thầm có phải hay không ngươi muốn cho ta thêm một điều bất ngờ?
Cố Tích Triều khinh thường nói: “Cố tình vạch trần chỗ ẩn nấp của ngươi khiến ngươi gặp khó khăn, trong khi bản thân ta thì âm thầm đắc ý? Ta mới không ngây thơ như vậy. Ta biết ngươi chán ghét ta, gọi ngươi ra nếu không vì có chuyện, thì chẵng lẽ còn muốn cùng ngươi tâm tình thắp đuốc ngắm trời đêm hay sao?”
Cố Tích Triều nói xong cuộn bức họa kia lên, đưa cho Thiết Thủ: “Bức họa này ngươi giúp ta đóng khung treo lên coi như bồi thường cái cửa bị hỏng đi.”
Thiết Thủ tiếp nhận bức tranh, trong lúc vô tình chạm phải ngón tay y, lạnh lẽo như tuyết. Lại thấy trên trán Cố Tích triều một tầng mồ hôi mỏng, thật sự kỳ quái. Cố Tích Triều nâng chung trà lên miệng, nhấp một ngụm, không khỏi nhíu mày, trà đã lạnh.
Đặt chén trà xuống, Cố Tích Triều đối Thiết Thủ nói: “Ngươi tự nhiên đi, ta mệt rồi.”