*Nguyên văn “Túy tiếu bồi quân tam vạn tràng” trong tác phẩm Cuồn cuộn hồng trần của Tam Mao.
Vĩnh Ương, cửa hàng bán nữ trang lớn nhất cả nước.
Cố Tích Triều đến đó khi nhân viên vừa mới mở cửa.
“Tiên sinh, anh muốn mua gì?”
Cô nữ nhân viên bán hàng trẻ trung, mới sáng sớm đã thấy một vị khách tuấn mỹ bức người bước vào, ánh mắt lập tức long lanh hưng phấn.
“A, nhẫn đính hôn…”
Cô nhân viên tiu nghỉu. Làm ở Vĩnh Ương quả là lựa chọn sai lầm nhất đời cô, bởi những người con trai tốt xuất hiện ở đây đều là hoa đã có chủ! Ôi dào, công việc vẫn là công việc…
“Anh thích kiểu dáng nào?”
“Đơn giản, tao nhã. Những thứ khác cô ấy không để ý.”
Sau khi mối tình chưa kịp nảy nở đã bị bóp chết từ trong trứng nước, cô bắt đầu nhìn vị khách trước mặt bằng con mắt của một người làm ăn khôn ngoan. Cậu mặc áo sơ-mi trắng, hàng nút nơi cổ áo màu vàng nhạt, áo khoác và âu phục đen, không mang cravat. Từ cổ áo mở rộng kia nhìn xuống có thể thấy làn da màu lúa mạch nhẵn nhụi và… xương quai xanh mờ mờ… Vị hôn thê của cậu quả là có phúc quá đi…
“Cô ấy mang nhẫn cỡ nào?”
“Cái gì?”
Cố Tích Triều ngẩng đầu nhìn, trong mắt không giấu được chút phong tình mê đắm lòng người.
“Hôn thê của anh!”
Nói đến hai chữ “hôn thê”, ngữ khí của cô nhân viên có chút ghen tị.
Cố Tích Triều nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lại lắc đầu, rồi nói: “Cho tôi mượn ngón tay cô một chút.” Nói xong liền đưa tay trái của mình ra.
“Cái gì?”
Cô nhân viên nghi hoặc hỏi lại, nhưng vẫn như bị thôi miên mà giơ tay lên.
Tay cậu chậm rãi sờ từng ngón tay cô, lành lạnh, sau đó hai bàn tay nhẹ nhàng đan vào nhau như một màn tán tỉnh công khai trước mắt mọi người. Cô nhân viên không kìm được đỏ mặt.
“So với tay cô… nhỏ hơn một chút.”
Nhỏ hơn một chút? Đang nói ngón tay tôi thô?! Ha! Ai lại thế chứ! Nói chuyện không chút khách khí như vậy! Cô tức giận rút tay mình về, lịch sự cười “Ngài chờ một chút” rồi xoay người bỏ đi.
“Bộ này! Nó có tên “duyên định kiếp này”, do danh gia thiết kế, ngài có thích không? Thác diện của nó…”
“Được, lấy bộ này.”
“Cái gì?”
Nhân viên bán hàng còn đang định giải thích thêm đã bị Cố Tích Triều chặn lại.
“Tôi mua bộ này. Còn vấn đề gì sao?”
Thác diện cái gì chứ, những danh từ chuyên môn đó chỉ khiến người khác rối thêm thôi, thích hay không thích là được rồi! Bộ này nhìn rất được. Vãn Tình nhất định sẽ thích! Nghĩ đến đây, cậu cười khẽ, trong đáy mắt hiện lên chút thỏa mãn mà chính cậu cũng không hay.
“Mục tiêu của chúng ta là mối quan hệ với chính phủ nước Liêu, hạng mục đầu tư gần một tỷ, nói cách khác, nếu hành công…” Chủ tịch Phó Tông Thư của tập đoàn Phó Thị dừng một chút rồi nói tiếp: “Tích Triều, bản thiết kế của con đã tiến hành tới đâu rồi? Tích Triều, Cố Tích Triều!”
“Sao?” Cố Tích Triều lúc này mới bừng tỉnh, “Thật xin lỗi. Tuyệt không có vấn đề gì.”
“Vậy thì tốt, con là quân át chủ bài của chúng ta.”
Phó Tông Thư trong mắt tràn ngập tán thưởng nhìn cậu, nở nụ cười. Ba năm trước, sinh viên Cố Tích Triều của Đại Học Biện Kinh đi du học trao đổi văn hóa ở Đại Học Yến Kinh nước Liêu, là một tinh hoa hiếm thấy trong ngành kiến trúc. Nhất là hai năm gần đây, cậu bay cao như rồng, nói là có một không hai cũng không ngoa. Có được Cố Tích Triều trong tay, cho dù mấy bức vẽ cơ bản chỉ là giấy vụn, nhất định có người nguyện ý vung tiền mua những tờ giấy vụn đó mà thi công.
“Nói đến đây thôi. Tích Triều, con ở lại, chú có chuyện muốn bàn riêng với con.” Thảo luận xong kế hoạch, Phó Tông Thư cảm thấy nên săn sóc Cố Tích Triều một chút, gần đây cậu hơi ngơ ngẩn.
Quản lý cấp cao lần lượt ra ngoài, đối với địa vị của Cố Tích Triều trong lòng Chủ tịch cũng đã quá quen rồi, ai mà không biết cậu là con rể tương lai của ông ta? Chỉ trừ — Hoàng Kim Lân!
“Gần đây tâm trạng con có vẻ không tốt, đang gặp chuyện phiền phức gì sao?” Phó Tông Thư rót một ly rượu đưa cho cậu, tựa vào bàn làm việc tùy tiện hỏi một câu, “Nghe nói người bên Tiêu Thị cũng tranh dự án này?”
“Đúng là có chuyện này, nhưng con không lo lắng.” Cố Tích Triều nhẹ nhàng nở nụ cười, Phó Tông Thư trong lòng đang có chủ ý gì, cậu sao lại không biết. Vì thế nên cho dù ông ta là cha của Vãn Tình, cậu vẫn không thể thân cận. “Chỉ là có chút đại sự trong đời khiến con hơi mất tập trung.”
“A?” Nghe được câu trả lời mình muốn, tâm tình Phó Tông Thư lập tức khá hơn rất nhiều, “Có chuyện gì khó khăn cứ tìm đến chú. Con cũng biết chú luôn xem con là con rể mà.”
“E rằng sau này con thật sự là con rể của chú rồi. Con đã cầu hôn Vãn Tình.”
“Nó chịu rồi?” Phó Tông Thư chờ mong hỏi.
“Đã đồng ý.”
“Được, được!” Phó Tông Thư vỗ vai Cố Tích Triều, liên tục gật đầu. Từ giờ phút này, Cố Tích Triều cậu đừng mong có thể rời khỏi Phó Thị! Tài hoa của cậu, đủ để phát triển cơ nghiệp suốt hai mươi năm! “Khi nào thì cử hành hôn lễ?”
“Chuyện này… Con chưa nghĩ xa đến thế.” Cố Tích Triều cười, hơi luống cuống. Hôn lễ vẫn còn mơ hồ, xa xôi như mây trôi cuối nơi chân trời.
“Ừ, không gấp. Các con quen nhau đã lâu, có kết hôn sớm một ngày hay trễ nửa ngày thì cũng vậy. Chi bằng sau lần đấu thầu này để con và Vãn Tình lo hôn lễ, được không?”
“Chỉ cần Vãn Tình thích là được! Nếu không còn chuyện khác, con xin phép ra ngoài.”
Thuận tay đặt ly rượu xuống, Cố Tích Triều rời khỏi phòng họp. Ly rượu kia, vẫn chưa vơi một giọt.
“Tích Triều!”
Vừa vào phòng làm việc của mình, Cố Tích Triều đã bị dọa đến mất vía.
“Truy Mệnh?”
Truy Mệnh cười thật tươi, nhảy từ trên bàn xuống: “Tới thăm bạn học cũ!”
Nếu cậu đã không muốn nói thật nguyên nhân tới đây, Cố Tích Triều cũng không hỏi, “Đặc biệt đến thăm tôi? Tôi vừa mừng lại vừa lo đấy!”
“Tôi đi du lịch, thuận tiện tìm cậu ăn cơm thôi. Thế nào? Không chào đón à?”
Cố Tích Triều giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ: “Vậy thì đi thôi, còn chờ gì nữa?”
Trong nhà hàng, họ gặp Thích Thiếu Thương. Là chuyện ngoài ý muốn hay trong dự đoán, Cố Tích Triều không muốn nghĩ đến. Cậu vốn đã có thể lập tức xoay người rời đi, nhưng nhìn thấy Truy Mệnh bộ dạng mất tự nhiên, đành ngồi xuống gọi món ăn.
“Em… kiêng rượu?”
Thấy Cố Tích Triều uống nước chanh kèm với hải sản, Thích Thiếu Thương buột miệng hỏi.
Cố Tích Triều buông dao nĩa, nhìn Thích Thiếu Thương thật lâu, thật lâu, mãi cho đến khi anh cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.
Một bữa cơm trôi qua trong bầu không khí nặng nề. Thức ăn cứ nghẹn ở cổ.
Khi cậu rời đi, Thích Thiếu Thương không tiễn. Nhưng Truy Mệnh lại không cam lòng mà đuổi theo.
“Tích Triều?”
“Sau này đừng làm những chuyện ngốc nghếch như thế nữa, cậu còn trẻ, ăn uống căng thẳng như vậy, muốn đau dạ dày sao?”
Cố Tích Triều chỉ cười, thực ôn hòa.
“Tại sao? Trước kia các cậu hạnh phúc như thế…”
Truy Mệnh thấy khó hiểu quá. Vì sao niềm vui lại chẳng thể kéo dài? Cậu hy vọng mọi người có thể hạnh phúc vui vẻ ở bên nhau, chẳng lẽ chút yêu cầu nhỏ nhoi như vậy lại quá xa xỉ sao?
“Truy Mệnh, tôi sắp kết hôn! Đến lúc đó… tôi sẽ gửi thiệp mời cho cậu.”
Cố Tích Triều lái xe rời đi, không chút lưu luyến.
Khi trở về nhà trọ, Cố Tích Triều nhìn thấy ánh đèn ấm áp phát ra từ cửa sổ. Vãn Tình là bác sĩ, luôn về muộn hơn cậu, sao hôm nay lại ở nhà sớm như vậy?
Cố Tích Triều vừa mở cửa đã lập tức nhìn thấy Phó Vãn Tình ngồi một mình trên ghế salon, từng giọt nước mắt khẽ khàng lăn dài trên má. Bóng dáng cô đơn bất lực ấy thật khiến người ta đau lòng!
“Vãn Tình? Sao vậy?”
Cố Tích Triều đi đến ngồi xuống trước mặt rồi nắm lấy bàn tay cô.
“Em thấy anh ấy…” Phó Vãn Tình nức nở, “Thì ra em vẫn chưa quên anh ấy. Có phải em rất vô dụng không?”
Cố Tích Triều không trả lời, chỉ ôm cô vào lòng rồi nhẹ nhàng hôn lên má.
Mặc cho nước mắt của cô chan chứa trên gương mặt cậu…