[Thích Cố] Ngộ Dục

Chương 4

“Nói mau, là ai phái cậu tới?”

Cậu trai lúc này ngược lại đã hoàn toàn bình tĩnh, tùy ý nằm ngửa ra trên tấm thảm rồi trào phúng cười, “Anh xem thường đạo đức nghề nghiệp của tôi thế sao?”

“A? Tôi còn nghĩ rằng đạo đức nghề nghiệp của cậu đúng là khiến người ta hết cả vui vẻ chứ.”

“Nếu đại đương gia vui lòng chia sẻ phần thiết kế kia, tôi đây sẽ rất vui lòng thuận theo những gì anh muốn.”

“Ý của cậu là…”

“Thế nào, không muốn sao?”

“Được, cậu đã phóng khoáng như vậy thì tôi cũng không cần khách khí làm chi..” Âm điệu khiêu khích của đối phương khiến cho Thích Thiếu Thương cảm thấy máu trong toàn thân đang sôi lên sùng sục, vì vậy anh giữ chặt súng từ ấn đường rồi trượt dần theo sóng mũi của y, dừng lại ở đôi môi đầy đặn rồi nhẹ giọng nói: “Liếm nó đi.”

(biến thái >”<)

Ánh mắt của cậu trai ấy nhìn chằm chằm vào Thích Thiếu Thương, sau đó chậm rãi vươn đầu lưỡi màu hồng nhạt, một chút rồi lại một chút, liếm nhẹ vào nòng súng sẫm màu, thỉnh thoảng còn đem lưỡi vói vào bên trong họng súng, chậm rãi liếm mút.

Hình ảnh kích thích cực điểm như vậy….

Đã sống hơn hai mươi năm, có lẽ đây là lần đầu tiên anh cảm thấy khó khống chế như thế, nhiệt lượng trong người nhanh chóng bốc lên, thế nhưng dần dần có cái gì đó không đúng, cơ thể anh đột ngột trở nên bủn rủn, hô hấp cũng mệt mỏi khó khăn, trong thoáng chốc, cậu trai dưới thân đã nhẹ nhàng đẩy anh ra mà mỉm cười ngồi dậy.

“Đại đương gia, không có ai nói cho anh biết là không được tùy tiện hút thuốc người khác đưa cho hay sao?” Cậu đem Thích Thiếu Thương đỡ lên giường, cầm lấy laptop, nhưng khi máy tính đã được khởi động xong thì cậu lại khó chịu nhíu mày. (Edit: Tiếu Tử Kỳ + Beta: Tuyết Lâm)

“Mật mã là gì?”

“Không biết.”

“Không biết?” Cậu trai cười lạnh, “Thích Thiếu Thương, anh cho rằng trong người anh là thứ đơn giản gì sao? Nếu tôi không cho anh thuốc giải, vị trí quan trọng nhất của tập đoàn Liên Vân chắc phải đổi người đi?”

“Tên của cậu?”

“Cái gì?”

“Nói cho tôi biết tên của cậu, tôi sẽ nói mật mã ra ngay.”

Cậu trai do dự một lát, cuối cùng vẫn là nhẹ giọng trả lời: “Cố Tích Triều, tên tôi là Cố Tích Triều.”

“Cố Tích Triều…” Đêm khuya như vậy, gặp nhau như thế này, cho dù chỉ lần đầu gặp mặt cũng sẽ cố nhớ kỹ tên y, âm thanh đó quả thật rất ngọt ngào, đi sâu vào tim, khiến cho tâm hồn nhẹ nhàng thư thái.

Trơ mắt nhìn văn kiện cơ mật bị gửi đi vào mail của người khác, Thích Thiếu Thương thấy rất kỳ quái thế là tại sao anh lại không hề cảm thấy tức giận, có lẽ có thứ gì đó mạnh mẽ ngăn chặn loại cảm xúc này. Anh nhìn Cố Tích Triều khép máy tính lại, nhìn Cố Tích Triều đứng lên, nhìn Cố Tích Triều ăn mặc chỉnh tề, nhìn Cố Tích Triều tiêm vào trên cánh tay mình một loại thuốc lạ nhưng có lẽ chính là thuốc giải, trong lòng không hiểu tại sao lại sinh ra cảm giác lưu luyến vạn phần không muốn buông tha, cảm giác không muốn buông tay này giống như sợi tơ mềm dẻo, đâm vào trái tim run rẩy nhói đau, vì thế không khỏi thốt ra,”Này, muốn đi sao?”

Tay của Cố Tích Triều đột nhiên ngừng lại một chút, rút ra chọc vào một bên, “Đại đương gia, có phải từng có người nói anh rất gợi cảm không?” Cậu ở bên tai anh thấp giọng nỉ non, “Đặc biệt là biểu tình của anh khi nói chuyện làm ăn, khi chủ thuê đưa cho tôi xem ảnh chụp của anh, tôi đã cầm nó nhìn chăm chăm suốt 1 ngày trời, cho nên…”Cậu đột nhiên cúi xuống, hung hăng cắn vào ngực của Thích Thiếu Thương, dùng sức đếh mức lưu lại vết tích. (tuyetlam.wordpress.com)

Thích Thiếu Thương đau đến nhíu mi, Cố Tích Triều cười rộ lên,” Hẳn là đã lưu lại sẹo, đây chính là ấn ký của tôi. A, đúng rồi Đại đương gia, giải dược có tác dụng thôi miên, anh sẽ ngủ ít nhất bảy tiếng, sau khi tỉnh lại hiệu lực của thuốc độc sẽ tự nhiên mà biến mất.” Cậu tắt đèn trong phòng và vẫy tay với Thích Thiếu Thương: “Đêm khuya bình an, chúc anh mơ thấy mộng đẹp.”

“Thuyền này còn có hơn mười giờ nữa mới có thể cập bến, cậu cho là cậu có thể thoát được sao?”

“Anh không cần phải lo lắng, tôi cũng không phải là người có tính nhẫn nại tốt như vậy. Cũng may là thời tiết đêm nay không tồi, tôi đã chuẩn bị sẵn một chiếc cano, có thể thoát đi bất cứ lúc nào.” Nói xong Cố Tích Triều mở cửa sổ ra, quay đầu lại liếc nhìn Thích Thiếu Thương thật lâu, sau đó mới thả người nhảy xuống, cuối cùng biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

“Cố Tích Triều… Cố Tích Triều!” Thích Thiếu Thương nhìn chằm chằm trần nhà trong bóng tối, vẻ đẹp của đêm nay giống như một giấc mơ ngọt ngào, nhưng  rõ ràng trong ngực lại cảm thấy rất đau.

Nếu đã cho tôi gặp được cậu, nếu tôi thật sự động tâm, như vậy dù cho có chìm xuống  Đại Tây Dương, cậu cũng không thoát khỏi tôi được nữa…

Ý niệm này mãnh mẽ chiếm giữ trong đầu của Thích Thiếu Thương, xâm nhập vào trong tiềm thức của anh, kể cả trong giấc mộng….

Đó là duyên phận, mà cũng là một loại ham muốn của Cố Tích Triều cùng Thích Thiếu Thương.

Hoàn