“Cố Tích Triều cho tới giờ cũng chưa bao giờ coi hắn là sư thúc. Y thực ra hận không thể giết chết Diệp Thanh nữa kìa”. Ngón tay thon dài mơn trớn phiến lá, ngữ khí Phương Ứng Khán mang chút ý cười.
“Diệp sư thúc, tiểu chất không nghĩ tới sư thúc thế mà còn có ham mê phẫn thành người khác đi vu oan giá họa đấy!” Cố Tích Triều cầm một lọn tóc trước ngực cuốn cuốn trên ngón tay, nghiêng nghiêng đầu cười có chút khờ dại, nhưng trong giọng nói trào phúng lại không chút che giấu sự tàn nhẫn, rõ ràng cố ý để người khác biết y lúc này đang thực sự tức giận.
Không buồn nhìn sắc mặt tái mét của người kia, Cố Tích Triều nhìn trang phục hắn từ trên xuống dưới một lượt, “Chậc chậc, sư thúc vì giá họa tiểu chất, thật đúng là bất lưu đường sống, giơ tay nhấc chân cũng bắt chước giống như đúc, thực sự khiến tiểu chất bội phục. Ngươi đả thương Hoa Mãn Lâu, đại náo Lục Phiến Môn, mục đích chỉ là muốn mượn tay Lục Phiến Môn diệt trừ ta, đáng tiếc a ~~~”
“Đáng tiếc ngươi thiên toán vạn toán, vẫn là có chút sơ sẩy, hơn nữa lại còn là sơ sẩy chết người”. Lục Tiểu Phụng vươn một ngón tay ra quơ quơ, tiếp lời Cố Tích Triều.
“Diệp Thanh tối không nên, chính là phẫn thành Cố Tích Triều đi đáng cắp ‘giáng hồn thảo’.” Vô Tình cúi đầu chăm chú nhìn ‘tình nhân lệ’ trong tay, đôi mắt thâm trầm hơi hơi gợn sóng.
“Vì cái gì?”
Vô Tình chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt tò mò không hiểu của Phương Ứng Khán, khẽ nhếch môi nở một nụ cười nhẹ như sương khói lại ẩn chứa mấy phần ngạo khí, “Thành phần bên trong giải dược, căn bản là không có ‘giáng hồn thảo’!”
“Cái thứ gọi là vị thuốc mấu chốt ‘giáng hồn thảo’ kia, chẳng qua là do Cố Tích Triều với Nam Tinh cùng hợp tác để làm ra một cái bẫy mà thôi”. Lục Tiểu Phụng nhún nhún vai, tay vuốt vuốt mi cười nói, “Hoa Mãn Lâu đã sớm dự đoán được ngươi sẽ đến cướp, nhưng là, hắn không bố trí phòng vệ tiểu phủ của ngươi, trước khi hắn hôn mê nói câu kia, chỉ là muốn Truy Mệnh đi nói cho Cố Tích Triều biết ngươi giả trang y. Ai… Nhưng thực hiển nhiên, Truy Mệnh không thể lĩnh hội được đến tầng hàm nghĩa này a”.
“Vô Tình đoán mục tiêu kế tiếp của ngươi nhất định sẽ là Lục Phiến Môn, vì thế y đã cùng Nam Tinh diễn trò dẫn ngươi ra. Không thể không công nhận ngươi giả trang Cố Tích Triều quả là vô cùng giống, ngay cả cảm tình đặc biệt của y đối với Truy Mệnh ngươi cũng thể hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn. Nhưng là, một kiếm kia ngươi cuối cùng vẫn đâm xuống, thực sự đã chọc giận Vô Tình rồi”. Lục Tiểu Phụng ghé mắt, nhìn khuôn mặt nghiêng của Cố Tích Triều đang mím chặt môi không nói, khuôn mặt lạnh lùng ngời sáng dưới ánh trăng tựa tuyết tháng hai đang bay.
Lục Tiểu Phụng cũng biết cảm tình của Cố Tích Triều đối với Truy Mệnh so với người khác sâu hơn nhiều, hắn cũng biết y vì đêm nay đã phải nhẫn nại nhiều lắm. Cố Tích Triều là một người cực kỳ che giấu khuyết điểm, nếu ngươi xúc phạm đến cấm kỵ của y, y sẽ dốc hết toàn lực, bất kể hậu quả đuổi theo trả thù, dù cho lưỡng bại câu thương cũng không tiếc.
“Diệp Thanh a Diệp Thanh, ngươi đại náo Lục Phiến Môn, đả thương ba vị tổng bộ, lại trăm triệu lần không ngờ bởi vậy mà đã đắc tội Phương Ứng Khán. Lần này ngươi đúng là mất nhiều hơn được a!” Lục Tiểu Phụng vừa nói chuyện vừa lắc đầu cảm thán, biểu hiện quả là hắn đang tiếc nuối vô cùng.
“Tới Lục Phiến Môn đoạt giải dược vốn là mệnh lệnh của ngươi, không nghĩ tới ngươi sau đó lại muốn đẩy Diệp Thanh vào chỗ chết, cái loại hành động ‘thỏ khôn tử, chó săn phanh’ (chắc kiểu ngư ông đắc lợi) này, quả nhiên vẫn là tiểu Hầu gia am hiểu nhất”. Giọng nói Vô Tình mang chút châm chọc mà vẫn lạnh như băng.
“Nhai Dư, ngươi sai rồi, nếu nói là mệnh lệnh của ta, chẳng bằng nói chính Diệp Thanh muốn đoạt giải dược kia đi”. Phương Ứng Khán đối với sự châm chọc của Vô Tình vẫn bất vi sở động, cũng có thể hắn bị châm chọc đã sớm thành quen rồi, “Trên giang hồ ai cũng biết Diệp Thanh, nhưng không ai biết ca ca đồng bào của hắn lại chính là Tiêu Vân. Diệp Thanh suốt đời nghiên cứu độc vật, nhưng mỗi lần đồng môn tỷ thí hắn lại bại trong tay Tiêu Vân, cửu nhi cửu chi liền ghi hận trong lòng. Tiêu Vân sau khi chết đi đã để lại trên thế gian một loại kỳ độc, chính là ‘ngọc lộ thu phong’. Diệp Thanh vẫn luôn muốn có được nó, cho nên hắn mới đáp ứng làm việc cho ta, với điều kiện…”
“Điều kiện chính là giải dược của ‘ngọc lộ thu phong’, cùng với mạng của Cố Tích Triều!” Vô Tình lạnh lùng tiếp lời hắn, “Đó cũng là lợi thế, khiến ngươi có thể chế trụ Cố Tích Triều, không phải sao?”
“Không sai, mục tiêu của bọn họ là đối phương, ta vừa lúc có thể lợi dụng điểm ấy để khiến bọn họ làm việc cho ta, đồng thời có thể để bọn họ kiềm chế lẫn nhau. Nhưng là ___”, Phương Ứng Khán dừng một lát, khinh miêu đạm tả, nhự nhàng bâng quơ tung ra một câu, “Hắn gây ra thương thế cho ngươi, ta sao có thể để hắn yên ổn”.
Như một tảng đá ném xuống mặt hồ yên lặng, trong đôi mắt bình tĩnh lạnh nhạt của Vô Tình xuất hiện một tia dao động, ‘tình nhân lệ’ cắt qua lòng bàn tay y. Huyết châu chảy xuống, miệng vết thương nóng rực lên, nhưng lòng y càng lúc càng lạnh.
Phương Ứng Khán, ngươi đang ép ta sao?
Vô Tình chậm rãi giơ tay lên, tình nhân lệ mang theo chút ấm áp cơ thể y, máu của y chuẩn bị xuất ra. Nhưng thanh âm của y lại kiên định như trảm băng tiệt tuyết.
“Phương Ứng Khán, động thủ đi!”
“Phương Ứng Khán nhất định thua, vì hắn phải đối mặt với Vô Tình”. Cố Tích Triều vung kiếm chĩa thẳng vào Diệp Thanh, thanh âm tựa như hàn băng, “Mà ngươi mất đi chỗ dựa vững chắc Phương Ứng Khán, ngươi chỉ có thể được ăn cả ngã về không. Ngươi phái người hạ độc Thích Thiếu Thương, muốn đưa ta vào chỗ chết, ngươi cho rằng ta không biết? Bởi vì chỉ cần ta còn sống, ngươi tuyệt đối không thể có được danh hiệu ‘độc tôn’, cả đời vĩnh viễn bại dưới bóng ma của sư phụ ta!”
Hận ý trong mắt Cố Tích Triều ngày càng đậm, thanh âm cũng càng lúc càng lạnh như băng, “Diệp Thanh, giết sư chi cừu bất cộng đái thiên (thù giết sư phụ không đội trời chung), ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì tất cả những gì ngươi đã làm năm đó!”
“Hối hận? Ta chỉ hối hận năm đó đã không diệt cỏ tận gốc, giết chết luôn tiểu tạp chủng nhà ngươi!” Vừa hung tợn phun ra những lời này, Diệp Thanh vừa giật chiếc mặt nạ da người xuống, lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ánh mắt mang theo điên cuồng hận ý nhìn Cố Tích Triều, chỉ hận không thể lột da rút gân y.
“Ta với hắn từ nhỏ cùng nhau học chế độc. Hắn thiên tư trác tuyệt, trí tuệ hơn người, sáu tuổi đã bắt đầu tự mình nghiên cứu chế tạo các loại kỳ độc. Cha mẹ, sư phụ đều yêu quý hắn, chỉ biết khích lệ hắn, mà ta, mặc kệ ta có cố gắng đến thế nào, khắc khổ nghiên cứu đến thế nào, ta vẫn luôn không bằng hắn! Mặc kệ ta chứng tỏ bản thân như thế nào, bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ liếc mắt nhìn ta một cái, chưa bao giờ! Ta hận hắn, hận hắn nơi nơi chốn chốn áp chế ta, hại ta không thể xoay xở, không thể được ai công nhận, ta hận hắn, ta thề nhất định phải giết hắn!”
Phẫn hận dồn nén nhiều năm, điên cuồng như mắc bệnh tâm thần, khiến tròng mắt Diệp Thanh vằn lên những tia tơ máu đỏ sậm. Hắn thân thủ chỉ vào Cố Tích Triều, một bước một bước tiến về phía y, “Còn ngươi, ta ngàn vạn lần không nghĩ tới hắn lại trộm thu dưỡng một tiểu tạp chủng làm đồ đệ, đem chi học cả đời dạy hết cho tiểu tạp chủng nhà ngươi! Hắn thà đem tất cả dạy cho một ngoại nhân cũng không chịu dạy cho ta! Vì cái gì? Vì cái gì? Ta hận hắn! Ta hận ngươi! Ta giá họa cho ngươi, chính là muốn Thích Thiếu Thương hận ngươi, ta muốn cho ngươi nếm thử chút tư vị bị người ngươi yêu nhất phản bội, hẳn là rất tốt đi? Ha ha ha ~~~”
Hắn giang rộng hai tay, điên cuồng cười to, “Đại ca, ngươi tới xem đi! Năm đó chính là vì ngươi phản bội ta trước, cho nên ta phải bắt đồ đệ của ngươi hoàn lại hết thảy! Ha ha! Thích Thiếu Thương phản bội ngươi… Hắn đã không còn cần ngươi! Ha ha…”
Thở dài một tiếng, Lục Tiểu Phụng khẽ lắc đầu, quá mức cố chấp, kết quả cũng chỉ hủy hoại chính mình.
Cố Tích Triều lạnh lùng nhìn bộ dáng điên cuồng của hắn, đôi môi mím chặt bỗng nhiên cong cong lên, phát ra một tiếng cười khẽ từ trong cổ họng, “Phản bội?”
Cố Tích Triều đột nhiên nheo mắt lại, quát to một tiếng, “Thích Thiếu Thương, ngươi xem đủ chưa? Còn không mau đi ra cho ta!”
Một tiếng ho nhẹ vang lên. Từ sau thân cây một người bước ra, trường bào bạch y, tóc đen như mực, ngũ quan anh tuấn, tất nhiên còn có một đôi má lúm đồng tiền nhất thâm nhất thiển rồi. Thích Thiếu Thương chậm rãi tới gần, có chút thẹn thùng nhẹ giọng nói, “Tích Triều, bị ngươi phát hiện rồi!”
Lục Tiểu Phụng đứng một bên nhìn hai người, chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, bừng tỉnh đại ngộ, lập tức hiện ra đôi má lúm đồng tiền, cười trộm, chỉ chỉ hai người.
“A ~~ nguyên lai hai người các ngươi…”
Câu tiếp theo cũng không ra khỏi miệng, Lục Tiểu Phụng chính là nhìn hai người cười đến không hảo ý. Ném cho Thích Thiếu Thương một cái liếc mắt, tiểu tử, diễn cũng không tệ!
Một đôi mắt lạnh đến không thể lạnh hơn phóng tới, trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Cố Tích Triều hiện lên hai mạt ửng đỏ rất khả nghi, vẫn cứ thế trừng Lục Tiểu Phụng, rồi lại nheo mắt uy hiếp, tựa tiếu phi tiếu mở miệng.
“Lục Tiểu Phụng, nghe nói Lệ Nam Tinh tính quay về Tồ Lai Sơn…”
“A, xem ra nơi này đã không còn chuyện của ta nữa a, ta đi trước!” Lục Tiểu Phụng vội vàng hắc hắc cười, “Cái kia, Thích Thiếu Thương, Nam Tinh ở chỗ ngươi phải không? Ta tới tìm y, nơi này giao cho các ngươi”.
“Lục Tiểu Phụng, ngươi đi đâu?’ Thích Thiếu Thương vừa dứt lời, Lục Tiểu Phụng nhún mình một cái đã biến mất.
Lắc đầu, Thích Thiếu Thương nhún nhún vai với Cố Tích Triều, “Lệ Nam Tinh bây giờ đang ở Lục Phiến Môn chiếu cố Truy Mệnh a”.
Cố Tích Triều nheo nheo mắt liếc Thích Thiếu Thương, “Lệ Nam Tinh giải ‘túy xuân phong’ cho ngươi?”
“Dương Vô Tà cứu Lệ Nam Tinh về, y giúp ta giải đó”. Thích Thiếu Thương thành thật gật đầu trả lời, bình tĩnh nhìn người đang tức giận bừng bừng mà vẫn lạnh như băng trước mặt, “Lệ Nam Tinh nói với ta, ngươi quá mức cậy mạnh, ủy khuất gì cũng một mình cắn răng chịu, rất dễ bị thiệt thòi. Lệ Nam Tinh lo lắng cho ngươi, nói ta ngàn vạn lần phải mang ngươi bình an trở về. Tích Triều, ta sẽ không để ngươi mạo hiểm một mình đâu! Còn nhớ rõ chúng ta song kiếm hợp bích hay không? Chúng ta làm lại một lần được chứ?”
Lửa giận trong mắt đã chậm rãi theo tiếng nói thong thả trầm thấp của Thích Thiếu Thương tiêu tan hết, nên khi bốn chữ ‘song kiếm hợp bích’ kia bay vào tai, trong mắt Cố Tích Triều lúc này chỉ còn lại nhu tình và yêu thương vô hạn, mang theo từng đợt, từng đợt ý cười ấm áp.
“Ngươi còn nhớ rõ?”
“Cả đời không quên!”
Khuôn mặt dần dần giãn ra, Cố Tích Triều nở nụ cười, không phải kiểu cười ngày thường mang theo vài phần ngạo khí nghiêm nghị, châm chọc, mà là nụ cười xuất phát từ nội tâm, hồn nhiên như tiểu hài đồng. Thích Thiếu Thương ngây người nhìn Cố Tích Triều, rồi cũng cười rộ lên, lộ ra đôi má lúm đồng tiền, sang sảng mang theo mười phần anh hùng hào khí.
Thích Thiếu Thương quơ quơ kiếm trong tay, ôn nhu nhìn Cố Tích Triều cười, “Ngươi xem, ta đã mượn Huyền Thiết kiếm của Lệ Nam Tinh mang tới đây, cũng là bảo kiếm chém sắt như bùn đấy!”
Bền này hai người cứ thế nhìn nhau cười quên cả trời đất, hoàn toàn không để ý đến Diệp Thanh bên kia đã sớm hỏa khí công tâm, điên cuồng tức giận. Chính mình khổ tâm tính kế, kết quả cư nhiên bị người khác trêu đùa đến nông nỗi này. Hảo một tên Cố Tích Triều! Hảo cho cái các ngươi gọi là tri âm!
“Cố Tích Triều! Ta nhất định phải giết ngươi!! Chỉ cần ta giết chết các ngươi, ta chính là ‘độc tôn’ thật sự! Để ta xem các ngươi có năng lực gì. Nếu các ngươi đã muốn cùng nhau xuống địa ngục, ta hôm nay sẽ thành toàn cho các ngươi, làm một đôi tri âm uyên ương chân chính! Ha ha ~~~”
Một trận quỷ khóc hần hào đánh gãy tiếng cười cuồng vọng của hắn. Thần Khốc Tiểu Phủ gào thét xé gió lao tới cắm phập ngay sát chân Diệp Thanh.
“Ồn ào chết được!”
Đôi mày thanh tú của Cố Tích Triều khẽ động, nhưng khi nhìn Thích Thiếu Thương, ánh mắt càng toát lên vẻ ôn nhu, “Song kiếm hợp bích, ta sao có thể không khắc cốt minh tâm? Nhưng lần này, chuyện của ta với hắn, ta muốn tự mình chấm dứt đoạn ân oán này. Thiếu Thương, đáp ứng ta, không nhúng tay vào!”
Thích Thiếu Thương yên lặng nhìn đôi mắt đen thăm thẳm, nhu tình mà lại quật cường của người trước mặt. Thích Thiếu Thương cứ thế nhìn Cố Tích Triều của hắn, lo lắng và yêu thương đến xương tủy, thật lâu thật lâu sau rốt cuộc mới gật đầu.
“Ta chờ ngươi. Phải cẩn thận!”
Sáu chữ giản đơn, mà hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.
Cố Tích Triều cầm kiếm xoay người, ôn nhu vừa rồi đã hoàn toàn tiêu thất nơi đáy mắt. Y lại nở nụ cười châm chọc tàn nhẫn, “Diệp sư thúc, Thần Khốc Tiểu Phủ của ta đây, có phải có phong thái của sư phụ năm đó? Diệp sư thúc hẳn là ấn tượng rất sâu đi?”
Một bước một bước tiến đến gần Diệp Thanh, Cố Tích Triều vẫn mỉm cười như cũ, “Ta biết ngươi sẽ không hết hy vọng dễ dàng như vậy. Ta vẫn đợi cho đến ngày hôm nay, chính là muốn kết thúc tất cả ân oán với ngươi. Nếu ngươi muốn danh hiệu ‘độc tôn’ kia, thì nhất định phải bước qua cửa của ta đã. Chúng ta cứ ấn quy củ sư môn, cùng hạ độc đối phương, ai giải được độc trước, người đó thắng. Diệp Thanh, ngươi dám đấu với ta không?!”
“Hảo! Để ta xem sư phụ ngươi đã dạy dỗ ngươi thế nào!” Đôi mắt Diệp Thanh lộ ra hàn quang, tươi cười càng lúc càng quỷ dị, “Mấy năm nay ta hành tẩu giang hồ, chính là vì muốn chế ra một loại độc không ai có thể giải được. Cố Tích Triều, ngươi dám thử không?”
Cố Tích Triều cười ngạo nghễ đáp lại, “Có gì không dám?”
“Hảo, ta đây sẽ cho ngươi được mở rộng tầm mắt!” Dứt lời, hắn vung tay, một đạo thanh quang bắn ra.
Cố Tích Triều phản thủ tiếp được, cũng không buồn nhìn tới viên thuốc kia, lập tức bỏ vào miệng, khóe miệng vẫn tươi cười, “Dược đắng thật! Thói quen của sư thúc nhiều năm vậy cũng không đổi a!” Vẫn như trước không che giấu ý tứ châm chọc.
“Thuốc đắng dã tật, sư thúc cũng là vì muốn ngươi hảo mà thôi”. Diệp Thanh đắc ý cười to, “Tới phiên ngươi”.
Cố Tích Triều khoanh tay đứng yên, thanh y không gió cũng tự phiêu phiêu bay. Y đạm đạm cười, “Ta đã sớm ra tay”.
“Không có khả năng, ngươi căn bản còn chưa động thủ __” chưa nói xong, một trận đau đớn kịch liệt làm khuôn mặt hắn trắng bệch, “Ngươi… khi nào thì…”
Ánh mắt hạ xuống chạm đến tiểu phủ trên mặt đất, sắc mặt Diệp Thanh tái nhợt, “Cố Tích Triều, ngươi thế nhưng ___”
“Quấy rầy người khác nói chuyện không phải thói quen tốt đâu, Diệp sư thúc”. Cố Tích Triều cong khóe miệng, cười đến có chút khờ dại, “Độc trên tiểu phủ, phát tán trong không khí chậm nên không dễ phát hiện, nhưng chỉ cần ngươi hít phải một hơi, như vậy là đủ rồi”.
“Yên tâm, độc này sẽ không lấy mạng của ngươi”. Nhìn Diệp Thanh hoảng loạng đảo tới đảo lui những bình dược trên người, Cố Tích Triều khinh thường, lạnh lùng nói, “Độc này chỉ che lại nội lực của ngươi, khiến ngươi không thể dùng võ công thôi!”
Lời vừa ra khỏi miệng y, trên mặt Diệp Thanh đã không còn chút huyết sắc, môi run rẩy phẫn nộ gầm lên, “Cố Tích Triều, ngươi đê tiện! Ngươi… a!!!”
Không đợi Thích Thiếu Thương kịp phản ứng, hai cánh tay Diệp Thanh đã bị Cố Tích Triều mặt không đổi sắc chặt bỏ. Máu tươi vẩy ra nhuộm đỏ vạt áo xanh, vài giọt bắn lên đôi mày Cố Tích Triều, nổi bật giữa khuôn mặt trắng nõn, đẹp đến quỷ dị!
“Sư thúc, ngươi đau lắm hả?” Cố Tích Triều nghiêng đầu khờ dại hỏi, đôi mắt tràn ngập lệ khí dần dần nổi lên hồng quang, hiện ra sát khí thị huyết.
“Đau? Chút đau ấy của ngươi làm sao so được với đau đớn của sư phụ ta? Làm sao so sánh được với đau đớn của ta? Sau khi sư phụ chết đi đã nhiều năm như vậy, ngươi có biết ta làm thế nào sống được đến giờ?” Cố Tích Triều càng nói càng nhanh, ánh mắt càng lúc càng lạnh, lệ khí cũng càng ngày càng nặng hơn, khiến Diệp Thanh không rét mà run. Trường kiếm vung lên, Diệp Thanh lại rống lên một tiếng tê tâm liệt phế, hai chân hắn bị Cố Tích Triều đánh gãy.
“Hi ~~ ngươi xem, ta đã để lại đôi chân ngươi rồi nga!” Trường kiếm chậm rãi di chuyển trên người Diệp Thanh, “Ừ, tiếp theo là chỗ nào đây?”
Cố Tích Triều cười đến vô cùng vui vẻ, nhưng trong mắt Thích Thiếu Thương, lúc này đây, Cố Tích Triều tựa như lệ quỷ đến từ địa ngục.