Lâm Vy vừa thong thả gặm bánh mì, vừa xê dịch sang nóc nhà bên cạnh.
Cô bỏ miếng bánh mì cuối cùng vào miệng, lấy ra hộp sữa chua, cắm ống hút vào, ngậm lấy rồi ghé sát mái nhà.
Phồng má lên, cô nhai trái nhai phải, đầu nhỏ thì ló ra nhìn ngoài hẻm.
Ánh đèn vàng hắt xuống, bên trong con hẻm nhỏ hẹp có năm người con trai quây thành một cụm.
Trong nhóm đó có một nam sinh bị bốn người khác vây quanh ở cạnh một bức tường cũ nát. Cậu mặc áo sơ mi trắng, đeo cà vạt đen, hai cúc áo trên cùng bị mở ra, lộ cổ trắng nõn.
Trông nam sinh kia rất có khí chất, nhìn qua cứ như một cô gái nhỏ, dáng người không quá cao, vai đeo balo màu đen, trên đó cột đồng phục trường Tứ Trung.
Bốn người con trai cao to còn lại đứng ở đó, vừa nhìn đã biết dạng côn đồ bất lương, nhuộm tóc vàng, miệng bỏm bẻm nhai trầu, mặc quần áo kì lạ, không phân biệt được còn là học sinh hay đã bị đuổi học.
“Gan mày cũng lớn lắm, ỷ vào việc quen biết với thằng ngu Giang Túc nên phụ nữ tao thích mày cũng dám đụng vào?”
Tên tóc vàng nhất, tát lên mặt nam sinh bị vây quanh: “Tạ Mộng Dao là người mà mày có thể tùy tiện đụng chạm?”
Nam sinh cúi đầu, tránh cánh tay duỗi ra của tên có mái tóc màu vàng khô héo.
Tên tóc vàng không dọa dẫm được, trở nên tức giận, miệng càng nói lời khó nghe hơn: “Cho dù thằng ngu Giang Túc kia có đến trước mặt tao, thì cũng phải gọi tao đây một tiếng đại gia."
Lâm Vy nhìn thấy nam sinh bị vây hãm có mang đồng phục trường Tứ Trung, càng thêm chắc chắn người tên Giang Túc trong miệng bọn côn đồ chính là tên thiếu chữ bị cô trừ 22 điểm.
Lâm Vy lại là kiểu người không thích lo chuyện bao đồng nên cô cắn ống hút, vừa uống sữa chua vừa ló đầu tiếp tục xem kịch.
Theo cảm nhận của cô, mặc dù bốn tên kia nhìn không mấy thân thiện, nhưng cũng không phải loại ác bá.
Miệng thì hô không sợ trời không sợ đất, mà mỗi một câu đều nhắc tới Giang Túc, chứng tỏ họ vẫn có sự kiêng kị đối với Giang Túc.
Bạn học cùng trường bị vây ép kia dường như không hề sợ hãi, “Tôi không chạm vào Tạ Mộng Dao.”
“Là chính cô ta muốn tôi chạm vào, tôi thấy thật chướng mắt.”
Lâm Vy: “...”
Bốn tên côn đồ: “...”
“Tạ Mộng Dao thấy cậu không vừa mắt, là vì cậu trông xấu xí.” Vị bạn học cùng trường Tứ Trung dừng lại rồi nói thêm một câu: “ Là Tạ Mộng Dao nói.”
Huynh à, ngài đúng là không sợ chết mà!
Lâm Vy bái phục dưới đáy lòng, lại hút thêm một ngụm sữa.
Không ngoài dự kiến của Lâm Vy, vị huynh đài Tứ Trung thành công chọc tức bốn tên côn đồ.
Mắng cũng mắng xong, bốn tên kia trực tiếp đấm đá.
Lâm Vy tự nhủ, vị bạn học chung trường kia bị đánh mà vẫn bình tĩnh như thế, nhất định là người không đơn giản.
Kết quả... ba phút sau, vị huynh đài cùng trường nằm bẹp dí trên mặt đất.
Cô nhìn thấy nam sinh dùng cặp che đầu, cuộn tròn cơ thể để mặc người ta đánh.
Lâm Vy: “...”
Ba giây sau, Lâm Vy quay đầu, trong lòng thầm thở dài một hơi.
Xem ra bạn cùng trường kia bị đánh túi bụi mà vẫn còn biết tự bảo vệ phần quan trọng trên cơ thể.
Bốn tên côn đồ ra tay rất hung ác, đánh một lúc vẫn chưa có ý định dừng lại. Tên tóc vàng khô còn gọi người lột áo quần của bạn học Tứ Trung, quay video, la hét gọi người giữ lại tấm ảnh từ phần eo trở xuống, gửi cho Tạ Mộng Dao.
Lâm Vy cắn ống hút, nghe được mấy lời của hắn, liền đặt hộp sữa chua sang một bên, lấy điện thoại từ túi quần ra.
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Có đó không?"
Phòng sách đại chúng: "Có một lô hàng hóa vừa đến, đang sắp xếp."
Phòng sách đại chúng: "Sao vậy?"
Tớ muốn đậu Thanh Hoa gửi định vị sang: “Anh nhanh qua đây một chút.”
Phòng sách đại chúng: "Tận bốn người, anh không tới đâu, em tự mà giải quyết đi."
Lâm Vy: “....”
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Trên người em không thể dính máu."
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Em phải vào được Thanh Hoa."
Phòng sách đại chúng:....
Phòng sách đại chúng: "Chờ anh năm phút."
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Được."
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Nhớ mang theo bài tập cho em, bài lần trước em làm xong hết rồi."
Phòng sách đại chúng:...
Lâm Vy đặt điện thoại xuống, vừa bóc cây xúc xích thì mấy tên bất lương trong hẻm cầm điện thoại bắt đầu quay video.
Dù sao cũng đều là con trai với nhau, bên trên không đáng giá, lộ cũng lộ cả rồi.
Lâm Vy cắn từng khúc xúc xích, nhai chậm rãi.
Cô ăn xong cây xúc xích, áo sơ mi của bạn cùng trường cũng bị tháo được bảy tám cúc.
“Phòng sách đại chúng” vẫn chưa đến, mà mấy tên nhóc kia đã hùng hổ chuẩn bị cởi đến dây thắt lưng rồi. Lâm Vy thấy đai thắt lưng sắp bị mở ra, cô ném hộp sữa chua ngay cạnh mình xuống.
Cô chỉ ném đại, không ngờ hộp sữa chua rơi trúng ót tên côn đồ.
“Mẹ, đứa nào!” ngay sau đó là tiếng la hét, nhóm người nhìn lên nóc nhà theo hướng ném hộp sữa chua.
Chỉ nhìn được một đôi mắt to tròn lộ ra ngoài, còn phân nửa khuôn mặt bên dưới bị tay che khuất.
Ánh mắt va chạm, Lâm Vy nghiêng đầu, ném cho ba tên phía dưới một cái ót, “Tháng sau tôi mới qua sinh nhật mười sáu tuổi.”
“Tôi vẫn còn là vị thành niên.”
“Không thể xem hình ảnh cấm.”
Mãi một lúc sau, mọi người mới kịp phản ứng, từ bao giờ trên nóc nhà lại có một người?
Đã thế còn là một em gái.
Giọng nói thật mềm mại, yêu kiều, tựa như cô công chúa nhỏ nhà ai đi lạc.
Trong lúc đám người còn ngơ ngác thì “Phòng sách đại chúng” xuất hiện.
Bốn đứa con nít hùng hổ kia cũng chỉ bắt nạt được học sinh ngồi trên ghế nhà trường, còn khi đụng phải “Phòng sách đại chúng” thì chẳng khác gì con chạm mặt cha, bị "Phòng sách đại chúng" một chưởng một cước đánh như chuột đất, chưa đến vài phút đã nằm la liệt, kêu ư hử mãi còn chưa dậy nổi.
Lâm Vy nhìn mãi đã thành quen, gương mặt bình tĩnh.
Bạn học cùng Tứ Trung dựa vào vách tường, nho nhã cài lại cúc áo sơ mi trắng, thoạt nhìn cũng rất bình tĩnh.
Bốn kẻ bất lương bò dậy, chưa kịp tẩu thoát đã bị “Phòng sách đại chúng” giữ lại.
Vài tên ngồi xổm, ôm đầu run lên.
“Phòng sách đại chúng” mò mẫm túi quần, rút ra vài tấm danh thiếp, ném trước mặt mỗi người một tấm: “Nếu như muốn học hành chăm chỉ, mua sách bài tập, nhớ đến tìm tôi.”
Bốn người kia anh nhìn tôi, tôi lại nhìn anh, không ai nhặt tấm danh thiếp.
“Phòng sách đại chúng” vừa nhíu mi, ngay giây sau bốn tên côn đồ nhanh chóng nhặt tấm danh thiếp rồi cuốn gói chạy bay biến.
Để lại vị bạn học Tứ Trung kia, đỡ vách tường đứng lên: “Cảm ơn.”
“Phòng sách đại chúng” đưa một tấm danh thiếp sang: “Không cần khách khí, bạn học có muốn mua bài tập không?”
Chưa chờ nam sinh lên tiếng, ngoài hẻm nhỏ truyền đến một giọng nói: “Thành Chủ.”
Lâm Vy nghe tiếng động liền ngoái ra, nhìn thấy một người áo đen chạy vào.
Sau lưng cậu ta còn có một thiếu niên tay nhét túi quần, tay kia cầm điện thoại cúi đầu nhìn màn hình.
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC 🍃