Thích Anh Một Chút

Chương 10

Nam Âm cúi đầu.

Cảnh vật xung quanh liên tục thay đổi, cô thấy cổ tay mình bị Giang Kinh Tá nhét vào giữa cánh tay, không để bất kỳ khe hở nào, hai cánh tay quấn lấy nhau, ngón tay cô đã tự gập lại, bám chặt lấy anh.

Giống như giữa những cặp đôi yêu nhau bình thường thân mật dựa vào nhau. 

Nam Âm bỗng bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, cô vô thức đem ý nghĩ quái dị này quy kết là do tiếp xúc thân thể với anh, cổ tay hơi động, muốn rút tay về.

Cảm nhận được động tác nhỏ của Nam Âm, Giang Kinh Tá cụp mắt xuống, như lơ đãng nhìn cô một cái, ngược lại đem tay Nam Âm kẹp lại càng chặt hơn.

Cố kỵ hành khách xung quanh, Nam Âm vỗ nhẹ cánh tay anh, “Anh buông ra chút, tay em đau.”

Trên đỉnh đầu rơi xuống một tiếng a nhẹ nhàng, tiếp đó là tiếng nói khàn khàn đầy từ tính của Giang Kinh Tá, “Em nghĩ anh sẽ để em lừa dễ dàng như vậy chắc?”

Nam Âm nghe xong, có chút không được tự nhiên nắm lấy góc áo, khóe môi tươi cười xấu hổ, vừa định từ bỏ, liền cảm giác được Giang Kinh Tá tựa hồ buông lỏng ra một chút.

Cô vui vẻ, còn chưa kịp rút tay lại, trên xe đột nhiên hỗn loạn, Nam Âm bị xô đẩy, người nghiêng thành một góc không thể tưởng tượng nổi, nếu không phải chân dùng lực, sợ là đã văng ra ngoài rồi.

a

Vài giây rẽ ngoặt của xe lại vô cùng lâu, Nam Âm nhíu mày, khí lực cả người cơ hồ đều tập trung vào cánh tay bám vào Giang Kinh Tá và hai chân, mấy hành khách đứng phía sau đã khống chế không được, lảo đảo mấy bước đụng vào gót chân của cô.

Giang Kinh Tá bình tĩnh liếc mắt qua người đàn ông đứng phía sau Nam Âm, chính mình lùi ra một chút, thừa dịp đẩy Nam Âm lên, đúng lúc để cô đứng giữa cửa kính xe và trong ngực mình, tách cô ra khỏi sự tiếp xúc với người khác.

Nam Âm chống đỡ không được, nghiêng về phía trước, chỉ kịp túm lấy góc áo của Giang Kinh Tá, tiếp đó xiêu vẹo nhào vào lồng ngực anh.

Theo quán tính, Giang Kinh Tá kêu lên một tiếng, một tay nắm lấy tay vịn trên đỉnh đầu, hình thành tư thế giam cả người Nam Âm vào trong lồng ngực.

Toàn bộ lực hấp dẫn đột nhiên biến mất, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập rõ rệt, còn có mùi vị thanh mát chui vào mũi.

Vì đột ngột rẽ ngoặt nên bánh xe hơi nâng lên rồi vững vàng chạm xuống mặt đất, Nam Âm mơ màng ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy cằm sau sắc bén tinh tế của anh, rồi chạm vào ánh mắt tối đen thâm thúy của anh.

“Không phải đã bảo em nắm chắc rồi sao?” thanh âm anh nhàn nhạt, khóe miệng còn hơi cười, nhìn qua tựa hồ tâm tình không tồi.

Tim Nam Âm nhảy dựng lên, vừa định mở miệng, Giang Kinh Tá khẽ thở dài, tiếp tục nói, “Bỏ đi, em cứ đứng như vậy đi.”

“A?” Nam Âm mở miệng, mới kịp phản ứng không biết từ khi nào mà vị trí của mình đã đổi với Giang Kinh Tá, toàn bộ quá trình, cô kề sát ngực Giang Kinh Tá nói chuyện.

Hai má Nam Âm đỏ ửng, đôi mắt có chút trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Kinh Tá, mà ngay cả hai tay, cũng không biết nên để đâu, nắm lấy góc áo của anh cũng không được, buông ra cũng không xong.

Nhìn thấu được sự quẫn bách của Giang Kinh Tá, Giang Kinh Tá nhẹ giọng mở miệng, “Sắp tới siêu thị rồi.”

“Ừm.” Nam Âm đáp lời, “Vậy em còn phải nắm lấy áo của anh sao?”

“Nếu không?!” đối với vẻ mặt mờ mịt của Nam Âm, Giang Kinh Tá cảm thấy có chút buồn cười.

Rõ ràng năng lực phản ứng của Nam Âm lúc trước rất nhanh nhẹn, đầu óc cũng rất lanh lẹ, gần đây ở chung với anh, không biết làm sao lại luôn lộ ra sự ngốc nghếch ngớ ngẩn.

Đương nhiên, lời cảm thán thấy Nam Âm ngu ngốc, Giang Kinh Tá vẫn không dám nói ra.

Khóe miệng anh khẽ nhếch, theo thói quen đưa tay ra vỗ lên ót cô một cái, “Lần này phải nắm cho chặt.”

Bởi vì người cao, nên Giang Kinh Tá nghiêng người, hơi nóng thở ra phả về hướng ót Nam Âm, mặt cô đỏ lên, không được tự nhiên gạt tay của anh, “Biết rồi biết rồi.”

Nhìn thấy vành tai đỏ của cô, ý cười của Giang Kinh Tá không ngừng dừng lại.

Trong lúc vô ý nhìn thấy ý cười của Giang Kinh Tá, Nam Âm có chút nghi hoặc, theo ánh mắt của anh, nghĩ rằng anh thấy gì vui bên ngoài cửa sổ, liền quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Chỉ nhìn thấy bên ngoài người xe đông nghịt, không có cảnh tượng gì vui.

Cô hơi nghi hoặc hỏi, “Anh cười gì vậy? Có chuyện gì buồn cười sao?”

Đôi mắt cô long lanh, kém chút nữa vội vàng ép hỏi Giang Kinh Tá, có chuyện gì buồn cười nói ra cho mọi người cùng vui, cười một mình thì vui vẻ gì.

“Anh cười sao?” Giang Kinh Tá kiềm chế ý cười, bày ra biểu tình nghiêm túc.

“Lúc ngài nói ra lời này, làm phiền thu lại ý cười trong giọng nói giùm.” Nam Âm không chút khách khí vạch trần.

“.........” Giang Kinh Tá khẽ mím môi, vừa định nói gì đó, trên đỉnh đầu liền truyền đến thanh âm nhắc nhở xuống xe phát ra từ loa xe buýt.

Giang Kinh Tá thở phào một hơi, “Tới siêu thị rồi, xuống xe thôi.”

Nam Âm đi theo sau Giang Kinh Tá, không tình nguyện ừ một tiếng.

Thanh âm nhắc nhở này chẳng đúng lúc gì hết, bộ dạng vừa nãy của Giang Kinh Tá, rõ ràng là sắp nói ra rồi.

-

Nam Âm thu lại cảm xúc, đi đến khu đất trống trên quảng trường. 

Hình nộm gấu Kumamon (🞺) đen trắng rõ ràng như thần giữ cửa đứng trước cổng vào của quảng trường, thỉnh thoảng ngốc ngốc lắc lư thân mình, sôi nổi hoạt bát, mà ở trong mắt Nam Âm, quả thực là hình ảnh vô cùng ngốc nghếch.

(🞺) Kumamon (くまモン) là một linh vật tạo bởi chính quyền Kumamoto, Nhật Bản. Nó được tạo năm 2010 cho một chiến dịch thu hút khách du lịch sau khi tàu điện ngầm Kyushu Shinkansen mở cửa.

Nam Âm rốt cuộc vẫn còn là một cô nữ sinh cho nên từ trước đến nay không có nhiều kháng cự với những con búp bê này, từ xa nhìn thấy hình nộm gấu Kumamon, lập tức liền quên béng luôn Giang Kinh Tá và chương trình, chạy một mạch về hướng Kumamon.

Chờ mấy cặp bố mẹ dẫn con họ rời khỏi hình nộm gấu Kumamon, Nam Âm mới khống chế không được mà tiến lên, đưa tay sờ cái đầu hình nộm.

Xúc cảm trong tay trơn truột mềm mại, Nam Âm nhịn không được vừa sờ vừa hưng phấn ồn ào, “Mềm quá,” “Dễ thương ghê”......

Thời điểm Giang Kinh Tá đuổi tới, nhìn thấy Nam Âm liên tục sờ cái đầu lớn của hình nộm rồi nói câu vất vả rồi, sau đó đưa tay hướng vào trong miệng hình nộm.

Người trong hình nộm cũng không cự tuyệt, nâng miệng hình nộm lên để Nam Âm đưa tay vào trong. Giang Kinh Tá nhìn đôi mắt nhỏ lộ ra ngoài kia, thực sự muốn giận sôi máu.

Anh tiến lên mấy bước đem tay Nam Âm lấy ra, “Nam Âm, em làm gì vậy?”

Nam Âm khó hiểu nhìn Giang Kinh Tá, “Em muốn bắt tay, làm sao vậy?”

“........” mi tâm Giang Kinh Tá hơi nhíu lại. “Bên trong cũng không biết là nam hay nữ mà em đã đưa tay vào rồi à?”

Nam Âm xem như hiểu được ý của Giang Kinh Tá, liền sửa lại, “Đây là anh không đúng rồi.”

Giờ lại vì một hình nộm gấu mà giận anh? Giang Kinh Tá nhíu mày, kiềm chế lòng đố kị dâng trào, “Anh vì sao mà không đúng?”

“Đây là công việc của người ta, làm việc không phân nam nữ, em thích hắn, bắt tay với hắn thì sai sao?”

“Em còn thích hắn?”

“.........” Nam Âm cúi đầu lặp lại nghiền ngẫm lời nói của chính mình, cũng hiểu được có chút không thích hợp, liền nói lại, “Em không thích hắn, em thích gấu Kumamon.”

Thấy sắc mặt Giang Kinh Tá dịu đi một chút, Nam Âm cũng không nghĩ nhiều, móc di động mà chương trình phát cho đặt vào tay Giang Kinh Tá, “Nào, giúp em chụp một tấm chung với nó đi.”

Nam Âm ngừng một chút, bây giờ người cô có thể nhờ chỉ có Giang Kinh Tá, sợ anh cự tuyệt, hai tay chắp lại để dưới cằm, dùng ánh mắt chân thành nhìn về phía hắn, chớp chớp đôi mắt to, “ball ball you.” (🞺) 

(🞺) ball ball you: tiếng trung là 球球你 /qiúqiú nǐ/: nghĩa là năn nỉ anh.

Nhìn thẳng vào đôi mắt của Nam Âm, Giang Kinh Tá cảm thấy cả người đều nóng lên, nhìn không được nhắm mắt lại, yết hầu hơi động, làm ra bộ dạng miễn cưỡng, “Được rồi.”

Vừa nghe thấy Giang Kinh Tá đồng ý, Nam Âm lập tức vui mừng hớn hở, nhanh miệng nói, “Anh thật tốt.”

Giang Kinh Tá hơi ngừng động tác, môi mỏng giương lên một độ cung hoàn mỹ.

Nếu không phải đang ở chỗ đông người, lại có máy quay đang quay, anh chắc đã không khống chế được trái tim mình rồi.

Tại sao lại có thể đáng yêu đến như vậy cơ chứ!

Vì thời gian gấp rút, Nam Âm chỉ bày ra vài kiểu pose, để cho Giang Kinh Tá chụp cho cô một hai bức.

Thấy anh đã chụp xong, Nam Âm nhanh chóng muốn lấy di động lại xem thành quả.

“Không được, chờ vào siêu thị rồi anh sẽ đưa di động lại cho em.” 

“Anh chụp cũng chụp xong rồi, cho em xem một chút thì làm sao cơ chứ?” Nam Âm không ngừng ép hỏi.

Giang Kinh Tá lấy ưu thế thân cao, tay cầm di động giơ lên cao chơi đùa với Nam Âm, “Nếu em lấy được, thì cho em xem.”

Ở trong giới giải trí, Nam Âm cũng được xem là nữ minh tinh cao ráo, nhưng so với Giang Kinh Tá, cô vẫn chỉ cao tới vai anh.

Nghe Giang Kinh Tá nói vậy, Nam Âm lấy lại tinh thần, vịn lấy cánh tay anh nhón chân lên muốn cướp lại di động, thử mấy lần vẫn không lấy được, cô thở phì phò, tức giận từ bỏ.

“Em thu hồi lại lời mới nói lúc nãy, anh không tốt chút nào hết.”

“Nhanh như vậy đã trở mặt rồi? Di động cũng không phải không trả cho em, tức giận cái gì?”

Giang Kinh Tá mân mê ngón tay của mình, dùng lực cố gắng kiềm chế mới không vươn tay ra xoa bóp hai má của Nam Âm.

Trong lòng Nam Âm nhớ nhung ảnh chụp, không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng cầm lấy cổ tay Giang Kinh Tá, “Vậy nhanh tới siêu thị nào.”

Giang Kinh Tá đi theo sau Nam Âm, anh hơi nheo mắt lại, ý tứ sâu xa không rõ nhìn chằm chằm ngón tay Nam Âm đang nắm lấy cổ tay mình.

Như có gì đó, ở nơi Nam Âm chạm vào, đang thiêu đốt nóng rực, ngọn lửa từ đó nhanh chóng càn quét vào lục phủ ngũ tạng.

Ngay khi Nam Âm đang cẩn thận quan sát giao thông ở phía trước để tránh người đi đường, Giang Kinh Tá đã vươn tay ra, nhẹ nhàng trở tay khoát lên cổ tay Nam Âm.

-

Chờ sau khi đi vào siêu thị lấy lại được di động, Nam Âm mới hiểu vì sao lúc nãy Giang Kinh Tá không cho cô xem di động.

Bởi vì anh vốn không chụp cô và gấu Kumamon. Bốn năm bức ảnh chụp đều chụp đơn độc một mình cô.

“Anh làm sao lại không chụp em với gấu Kumamon mà chỉ chụp mỗi mình em vậy? Cái em muốn là ảnh chụp chung!”

Đối với sự lên án của Nam Âm, Giang Kinh Tá cười một tiếng, tiến tới bên cạnh người Nam Âm nhìn vào di động của cô, vừa chỉ vừa giải thích.

“Nó quá xấu, em xem, một mình em chụp có phải đẹp hơn nhiều không, tùy tiện chọn ra một bức cũng như ảnh nghệ thuật, anh sợ em chụp chung với nó sẽ xấu đến muốn khóc, hối hận cũng không kịp, cái này gọi là dừng lại đúng lúc để tránh tổn hại.”

“Không phải, người ta đáng yêu như vậy mà,” Nam Âm phản bác nói, vừa trừng mắt nhìn Giang Kinh Tá, rồi lơ đãng nhìn qua một đống đồ chơi hình con ếch nhái xanh trên giá hàng, liền chỉ vào nó rồi thốt lên, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Giang Kinh Tá, anh làm sao lại ở trên này vậy?”

Tác giả có lời muốn nói: 

Tá Ca: Cô vợ nhỏ chỉ nên chụp ảnh cùng tôi, người có nhan sắc nên chơi cùng nhau đó, cái con Kumamon này quả thật không biết tự lượng sức mình gì hết.

Tùng tùng: Ha ha, cậu nên im lặng đi.