Thi Vương

Chương 25: Lục Nhi

Cạch!

Cánh cửa vốn đang im lìm đóng đột nhiên mở ra, khiến Đường Kiệt Tuấn tức thì ngẩng đầu lên. Tử Vũ, chậm chạp hơn, nhưng cũng từ từ xoay lại, thấy Lệ Sa Nhã Trân và vị cô nương tên Lục Nhi đang bước ra ngoài. Lục Nhi dường như rất thoải mái, còn Lệ Sa Nhã Trân thì có chút lo lắng, thành ra không thể đoán được tình hình của Thi Cầm thế nào.

- Thi Cầm cô nương sẽ sớm ổn thôi. Bất quá, muội cần thêm một chút dược vị, mong Nhã Trân tỉ và Tuấn ca giúp đỡ một tay...

Lục Nhi ngừng lại một chút, đoạn không đợi hai người kia đáp ứng, tức thì nói tiếp:

- Tuấn ca, huynh đối với Thành chủ đại nhân cũng có chút quan hệ, mong huynh đến tìm ông ấy, xin cho muội vài lá Anh Diệp Thảo. Nhã Trân tỉ, cái này thì chỉ có Miêu tộc của tỉ là giỏi nhất thôi, mong tỉ giúp muội lên Phục Đăng Sơn phía Nam thành này, kiếm một loại hoa tên là Tử Liên, hình dáng giống hoa sen, nhưng mọc kí sinh trên các loại cây khác, hoa màu tím, hương vừa giống lan vừa giống huệ, rất khó kiếm.

Tử Vũ khi nghe nàng nói đến đây, tức thì nhận ra cô nàng này đích thực là một danh y. Anh Diệp Thảo là loại thuốc cầm máu tốt nhất, Tử Liên Hoa lại có tác dụng tiếp gân nối cốt, khẳng định những gì nàng ta định làm cũng giống như những gì một Tử Vong Ma Pháp sư làm đối với một tử thi không hoàn thiện.

Người như Đường Kiệt Tuấn làm sao có thể phản đối, liền gật đầu đồng ý, nhìn mọi người một cái đoạn xoay mình đi thẳng. Chờ khi y đã đi khuất, Lệ Sa Nhã Trân mới nói:

- Ta sẽ quay lại nhanh nhất có thể. Chăm sóc Cầm muội cho tốt, hi vọng ngươi nói được làm được.

Không hiểu sao, nàng lại cảm thấy vị Lục Nhi cô nương này có một cái gì đó không ổn. Miêu tộc, đối với cảm giác của mình, luôn thập phần tin tưởng.

Căn bản, đó là một loại bản năng mà trừ Thú nhân không loài nào khác có được.

Sau khi Lệ Sa Nhã Trân đi khỏi, Tử Vũ vẫn một dạng tĩnh lặng, thản nhiên đứng dựa lưng vào một bức tường. Lục Nhi, lúc này vừa chăm chăm chú chú nhìn hắn, vừa bước qua bước lại, hệt như đang đánh giá bình luận một món đồ vậy.

- Huynh muốn biết vì sao Thi Cầm lại bị cắt đứt gân tay gân chân không?

Lục Nhi đột nhiên hỏi, lúc này đã dừng lại, mắt nhìn chằm chặp vào người Tử VŨ, như thể cố kiếm lấy một thứ biểu tình khác lạ từ hắn vậy.

Tử Vũ không cần nghe Lục Nhi nói, cũng đã có cảm giác bất tường từ trước. Căn bản là, nếu năm tên dâm tặc hôm trước chỉ muốn dâm sát Thi Cầm, thì cũng không cần phiền phức phải chấn đứt gân tay gân chân nàng ta. Bất quá, biết thì biết vậy, chứ hắn tịnh không nói ra, chỉ tiếp tục lặng yên quan sát. Hiện tại, có lẽ đã đến lúc vở kịch hạ màn.

Nhìn Tử Vũ một hồi, thấy hắn vẫn không có biến chuyển gì đáng kể, Lục Nhi liền nói tiếp:

- Thi Cầm trở thành người tàn phế, chính là vì huynh!

Cái này Tử Vũ cũng đoán được. Hôm đó Thi Cầm bị hại, nếu như sự tình cờ lại không phải tình cờ, thì chủ mưu đằng sau chỉ thể nhắm vào một trong hai người tìm thấy nàng, chính là Tử Vũ hoặc Lệ Sa Nhã Trân. Sau sự xuất hiện của San Đà Hung nhân, trường hợp của nàng Miêu nữ có thể bị loại, vậy thì đối tượng chỉ còn có hắn mà thôi.

Thấy những lời mình nói vẫn không thể làm Tử Vũ lộ ra xúc cảm gì, Lục Nhi dường như lộ ra thần thái giận dỗi, lại nói tiếp:

- Chuyện này, do sư phụ của muội sắp đặt, chính là muốn dụ huynh gia nhập Thiên Bang!

Tử Vũ lúc này mới ngẩng lên, nói vòng vo một hồi, cuối cùng đã vào chuyện chính. Hai mắt ẩn sau chiếc mũ trùm lóe lên một tia quang mang, hắn hỏi:

- Dụ bằng cách nào?

- Là sau khi lừa huynh đến đây, cho muội tiếp cận huynh, chiếm tình cảm của huynh, rồi dần dần dụ huynh vào bang…

Lục Nhi nói đến đây, mặt không đỏ, hơi thở vẫn điều hòa, chừng như người vừa nói rằng chính mình sẽ trực tiếp câu dẫn Tử Vũ không phải là nàng vậy.

- Nói như vậy, Đường Kiệt Tuấn và Lệ Sa Nhã Trân cũng là người của các ngươi?

- Đều không phải, có điều họ đúng là bị bọn muội lợi dụng. Bọn muội đều biết loại người như huynh rất có thể sẽ bỏ mặc Thi Cầm, mới gây ra một chút rắc rối cho Lệ Sa Nhã Trân, để huynh và cô ta có cơ hội đồng hành. Đúng như bọn muội dự đoán, nàng Miêu nữ đó quả thật đã mang Thi Cầm đi cùng. Vào thời điểm đó, muội lại ở đây nhờ Đường Kiệt Tuấn đi tìm Hồng Vi, tức là chắc chắn sẽ gặp mọi người trên đường đi. Cái tên nhút nhát đó là người tốt, thấy Thi Cầm như vậy, lại có vị bằng hữu giỏi y thuật như muội, khẳng định sẽ dẫn các người về…

Lục Nhi kể vừa đủ ý, nhưng cũng rất vắn tắt, đối với đoạn Thi Cầm bị năm tên kia suýt chút giở trò cầm thú thành công, lại bị cắt đứt gân tay gân chân, nửa câu cũng không nhắc đến, quả nhiên là một người rất biết cách kể chuyện.

- Âm mưu quả nhiên không tồi. Bất quá, lao tâm khổ tứ như vậy chỉ để dẫn ta đến đây một cách "tình cờ", tại sao bây giờ nàng lại đột ngột nói ra?

Lục Nhi lúc này mới cười lên một tiếng, con mắt nhìn Tử VŨ chốc chốc biến đổi, hồi lâu mới nói:

- Là ta đang muốn rời khỏi Thiên Bang…

- Liên quan gì đến ta?

- Liên quan. Thiên Bang không phải nói rời là rời, sư phụ muội, lão quỉ dó lại càng không để muội dễ dàng thoát khỏi tay lão như vậy. Nếu lão muốn bắt muội lại, thì dù muội có chạy tới chân trời góc bể, cũng là vô phương đào thoát. Bất quá, theo như lời lão nói, thì lão muốn dụ dỗ huynh vào bang, là vì sau lưng huynh có một thế lực vô cùng mạnh mẽ. Nếu như được huynh bảo hộ, thì muội khả dĩ có thể an nhiên tự tại rời khỏi cái ổ ma quỉ này…

Tử Vũ gật gật đầu, trong lòng không ngừng thầm tính toán. Hắn ngoài mặt lạnh nhạt, tựa như không quan tâm đến bất cứ thứ gì, nhưng bên trong lại tinh tế vô cùng, với mỗi một sự việc xảy ra trước mắt đều quan sát thấu đáo. Hiện tại, chính là hắn chưa xác định được Lục Nhi tiểu nữ tử này đang nói thật hay đang gạt hắn, nên hắn lại trở về bộ dạng lạnh lùng cô ngạo vốn có, nói: truyện được lấy tại Trà Truyện

- Cho ta một lí do để ta phải bảo hộ cho nàng?

- Muội…muội có thể làm nô tì cho huynh…có thể nghe lời huynh…

Đến đoạn này, Lục Nhi không ngờ lại lộ ra thần thái mất tự nhiên. Nhìn nàng, Tử Vũ trong tâm thoáng động, chừng như cảm giác được nàng ta chưa hoàn toàn nói thật. Bất quá, là thật hay giả, đối với hắn cũng không quan trọng lắm, là thật cũng tốt, mà là giả thì càng thêm phần thú vị mà thôi.

- Nếu như vậy, thì khác gì so với khi nàng ở Thiên Bang?

- Có…tất nhiên là có khác…muội có một điều kiện, đó là huynh không được chạm vào thân thể của muội…

Nói đến đây, hai má Lục Nhi liền hồng lên, khiến cho khuôn mặt vốn chỉ trên trung bình của nàng đột nhiên lộ xuất một vẻ khả ái lạ kì. Xem biểu hiện của nàng như vậy, Tử Vũ trong lòng ngấm ngầm tán thưởng. Nếu nàng ta là đang đóng kịch, thì trình độ đóng kịch của nàng ta hẳn phải thuộc hàng thiên hạ đệ nhất chứ chẳng nghi…

- Vậy được rồi, coi như từ giờ nàng là tì nữ của ta. Hiện tại, ta sẽ li khai nơi này, bao giờ nàng chữa khỏi cho Thi Cầm, thì đến Trúc quán tìm ta, được chứ?

- Được! Công tử! Muội nghĩ trong vài ngày tới Thiên Bang sẽ không phát hiện ra muội muốn li khai bang hội đâu…

Lục Nhi tức thì gật đầu, khuôn mặt lộ xuất một vẻ vui mừng cực kì chân thật. Nhìn nàng một cái, đoạn Tử Vũ xoay mình bỏ đi, cũng không hề bận tâm đến việc bản thân vừa mới thu nhận một tì nữ.

Nhìn theo bóng dáng cô ngạo bất quần của Tử Vũ, trong tâm Lục Nhi không khỏi nổi lên một chút đắc ý.

"Cuối cùng thì ta cũng có cơ hội rồi…"

Tử Vũ sau khi ra khỏi căn nhà nhỏ của Lục Nhi, tức thì y theo trí nhớ mà thoát ly khỏi mê cung những ngõ ngách của địa phương này. Nói là trí nhớ, thực ra cũng không hẳn đúng, vì căn bản ngay từ khi bước vào cái ngõ đầu tiên, Tử Vũ đã thi triển một thứ xảo thuật, lưu lại từng đoạn hắc khí kì dị, đánh dấu mỗi bước chân của mình.

Tâm tư cẩn mật như hắn, khẳng định không bao giờ chịu sơ ý trong bất cứ chuyện gì, dù là nhỏ nhặt nhất.

Sau khi ra khỏi mê cung ngõ ngách đó, Tử Vũ liền lặng lẽ nhắm hướng Trúc quán mà tiến. Quả thật khi nãy, đối với những thứ cao lương mĩ thực ở đó, hắn còn chưa thưởng thức được kĩ.

"Lộ Khiêm! Ngươi lập tức đi điều tra cho ta thông tin về Thiên Bang!"

Sử dụng thứ "Thông tri phù" đã gia trì trên người Lộ Khiêm kể từ khi chia tay, Tử Vũ tức thì truyền đến cho hắn mệnh lệnh đầu tiên. Lẽ dĩ nhiên, hắn thu phục một kẻ như thế, cũng chính là để dùng cho những trường hợp kiểu này. Nói về thu thập tin tức, tuyệt đối không có loại chức nghiệp nào thích hợp hơn Đông phương Sát thủ và Tây phương Thích khách.

- Khách quan, không biết ngài muốn dùng gì?

Tử Vũ sau khi tiến nhập Trúc quán, đã không hề do dự, chiếu theo con đường mà Đường Kiệt Tuấn dẫn đi hồi trưa, quay lại cái lán nhỏ hắn đã từng ngồi. Hắn vừa ngồi xuống, một vị cô nương xinh đẹp, cũng mặc một bộ trang phục màu trúc, tức thì xuất hiện, dịu dàng thi lễ. Tử Vũ liền không chần chừ, chọn ra mấy món đã gọi hồi trưa, đưa cho nàng ta.

- Khách quan, xin ngài đợi một lát, thức ăn sẽ được đưa tới ngay!

Đúng là tuổi tác khác nhau, thái độ cũng hoàn toàn dị biệt. Tiểu Vi hồn nhiên khả ái, nữ tử này lại ôn nhu dịu dàng, có những tiểu nhị như vậy, Trúc quán không muốn phát đạt xem ra cũng không có khả năng.

Sau khi nữ tử nọ đi khuất, Tử Vũ liền lặng lẽ nhắm mắt lại. Tiếng lá trúc xào xạc, hòa lẫn với thanh âm mênh mang của nước hồ va vào bờ đá, tạo cho hắn một cảm giác thư thái đặc biệt. Những giây phút như thế này, đối với người khác đã hiếm, với hắn lại càng không thể hiếm hơn.

- Một người như ngươi, không ngờ cũng biết thưởng thức cuộc sống!

Thanh âm trong vắt, vừa thanh khiết vừa uyển chuyển, đối với Tử Vũ cũng có phần quen thuộc, chính là của Trúc Diệp Tiên Tử, người đã suýt nữa có một trận chiến sinh tử với hắn sáng nay.

- Người như ta thì sao?

Tử Vũ mở miệng, hai mắt cũng đồng thời chăm chú nhìn vào nữ tử vừa mới xuất hiện trước mặt mình. Chỉ thấy nàng ôn nhu ngồi xuống, phong thái vừa ưu nhã lại vừa bình dị, không khỏi khiến cho người ta có cảm giác khi gần khi xa.

- Ngươi sáng nay vì sao lại muốn gây sự với ta?

Trúc Diệp Tiên Tử không trả lời hắn, mà thay vào đó bằng một câu hỏi, âm giọng có phần trách cứ, khiến một kẻ lãnh đạm như Tử Vũ cũng không khỏi cảm thấy kì lạ.

- Nàng tên là gì?

- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

- Có phải nàng cả đời chỉ mặc một màu áo trúc hay không?

- Ngươi không nghĩ màu đen của mình rất nhàm chán sao?

- Giờ nàng muốn đấu với ta chăng?

- Con người ngươi sao lại bất chấp lí lẽ như vậy?

Hai người, căn bản không ai nhường ai, đều liên tiếp ra câu hỏi, và đều không hề nhận được câu trả lời. Tử Vũ, vừa nhìn thấy vị cô nương nổi danh một trong Bát Đại Mĩ Nhân này, tức thì cảm thấy hứng thú, đã thuận theo nàng ta mà đấu khẩu một trận. Trúc Diệp Tiên Tử thì ngược lại, không hiểu vì sao mình lại chú ý đến một kẻ có lẽ còn thua mình đến cả chục tuổi như vậy, phải chăng là vì hắn quá giống kẻ đó?

- Ta tên Trúc Mị, còn ngươi?

Trúc Diệp Tiên Tử, hay tên thật là Trúc Mị, đột nhiên nói. Dẫu thế nào, nàng đối với con người bí ẩn trước mặt vẫn cảm thấy rất tò mò. Cái thứ pháp quyết hắn tu luyện, khẳng định tiền vô hậu bất, làm sao lại khiến nàng có cảm giác hắn tuy ở đó mà dường như đang ngồi cách nàng cả một thế giới như vậy?

- Tử Vũ!

- Ta cảm thấy ngươi rất kì lạ, vừa như lãnh ngạo tuyệt tình, vừa như điên cuồng háo sát, rốt cuộc ngươi có phải là một ma đầu vừa mới xuất thế hay không?

Mĩ nữ đích thực là có cách nói chuyện của mĩ nữ, thanh am dễ nghe, biểu tình uyển chuyển lay động lòng người, thật khiến người khác rất khó cưỡng lại. Nghe nàng hỏi vậy, Tử Vũ trầm ngâm hồi lâu, đoạn nói:

- Tại sao ta phải trả lời nàng?

- Vì rất có thể, ngươi nói ra rồi, chúng ta khả dĩ trở thành bằng hữu…

- Trở thành bằng hữu? Có gì tốt không?

Trúc Mị nhoẻn cười. Nụ cười của một trong Bát Đại Mĩ Nhân mười năm trước quả nhiên tràn đầy hấp lực, vừa kiều mị động nhân, lại vừa thánh khiết cao quí, mang ba phần ngây thơ, lại có ba phần diễm lệ, thật khiến người khác không thể kiềm lòng.

- Vì bằng hữu, ta có thể tự thân xuống bếp…

Bên trong chiếc mũ trùm, Tử Vũ tức thì khóe môi nhếch khẽ. Dùng mĩ thực để dụ hoặc hắn, xem ra có phần ấu trĩ, nhưng được thốt ra từ miệng của một mĩ nhân như Trúc Mị, đúng là khiến hắn phải suy nghĩ…

- Ta sinh ra là quỉ, lớn lên là người, sau này ra sao, bản thân ta cũng không rõ…

- Hiện tại ngươi tuy kì lạ một chút, nhưng vẫn là người. Hi vọng sau này người vẫn là người…