Thì Ra Ông Thẳng Như Này

Chương 3: Công thụ là gì?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giờ truy bài sáng hôm sau là tiết đọc tiếng Anh.

“Giở trang sáu sách giáo khoa ra.” Hạ Hà lười nhác dựa vào cạnh bàn, sốt ruột thúc giục, “Nhanh lên, lề mà lề mề.”

Hắn là lớp trưởng học tập môn Anh, đang đứng trên đầu lớp chuẩn bị đọc dẫn.

Tôi ngẩng mặt lên, thấy Hạ Hà đang nhìn tôi.

Sau đó, hắn rất tự nhiên rời tầm mắt đi.

…Quả nhiên vẫn có ý kiến với tôi mà.

Cả lớp trật tự, Hạ Hà bắt đầu đọc bài đọc, hắn phát âm tiếng Anh khá hay và chuẩn.

Tôi nghi ngờ, chẳng lẽ thật ra thành tích của Hạ Hà rất tốt? Nhưng trông bộ dạng ăn không ngồi rồi của hắn đâu có giống kiểu thích học hành.

Trong giờ học, tôi đi vệ sinh về chỗ, thấy Hứa Đa đang hỏi Hạ Hà, “Ei Hà, câu này dịch thế nào?”

Hạ Hà thành thạo đọc to rõ ràng câu đó, “Somebody that you used to know.”

“Nghĩa là ‘Có vài người mày phải dùng qua rồi mới biết được’.”[1]

[1] Câu này nghĩa là: Một người tôi đã từng quen nha các ông. Cu Hà best Engrisk )))))))))))))

Tôi đang uống nước, suýt chút nữa thì phun thẳng ra ngoài, gắng gượng nuốt ngược vào trong, thành ra bị sặc.

Hai người ngồi trước nghe thấy tiếng ho dữ dội của tôi bèn quay lại ngó, Hứa Đa hỏi, “Sao thế Đoàn Tinh Ngôn, không sao chứ?”

Tôi ho khù khụ mấy tiếng, xua tay bảo, “Không sao.”

Hạ Hà quay mặt về trước, trông có hơi gượng gạo.

Hứa Đa nói, “Sau này uống nước cẩn thận nhá.” Rồi lại quay sang hỏi Hạ Hà, “Sao sách bây giờ bậy thế nhở. Thế câu này thì sao, dịch như nào?”

Hạ Hà đáp, “Không biết, tự tra baidu đi.”

———–

Buổi khai giảng hôm qua, trong giờ học hiệu trưởng đã mở loa phát biểu tận 20 phút.

Hôm nay bắt đầu phải tập thể dục giữa giờ, động tác khác với trường cũ của tôi nên tôi không biết làm.

Cô Đinh bước đến bảo Hạ Hà dạy tôi tập.

Thể dục giữa giờ, mỗi lớp sẽ đứng thành một hàng dài. Tôi mới đến nên đứng ở cuối hàng, ngay phía trước là Hạ Hà.

Hắn cao thứ hai lớp, Trịnh Dục cao hơn hắn, nhưng Trịnh Dục là lớp phó thể dục nên phải đứng ở đầu hàng.

Hạ Hà ngoảnh lại nhìn tôi, quay sang bảo với cô Đinh là mình tập xấu, đề nghị cô bảo bạn khác dạy tôi.

Tôi nghĩ hắn không thích tôi thật.

Mà cũng phải thôi, tôi lạnh nhạt với người ta, lại còn tọc mạch mà đắc tội hắn, hắn thích tôi mới là lạ.

Cô Đinh nói, “Thế em lên trước, đổi chỗ với Lý Hiểu Phong đi. Đoàn Tinh Ngôn học theo Lý Hiểu Phong nhé.”

Tôi bảo vâng.

Kết thúc bài tập thể dục giữa giờ, các lớp lần lượt ra về theo đội ngũ. Tôi vừa lên cầu thang đã bắt gặp Hứa Đa, cậu chàng sốc văn hóa nhìn tôi, “Sao ông lại đeo kính?”

Tôi đáp, “Không nhìn rõ bảng.” Tôi chỉ cận hơn một độ nên thường không đeo kính, chỉ là thầy dạy toán viết nhỏ quá nên tôi không nhìn được, đành phải đeo.

Hứa Đa người đúng như tên, lắm mồm, “Ông cứ đeo đi, đeo kính hợp với khí chất ông dã man, đúng kiểu lưu manh giả danh tri thức… À không phải, là tri thức không nhuốm màu lưu manh. Hầy, sao tôi cũng đeo kính mà chả đẹp được như ông nhỉ.”

Bỗng tôi cảm nhận được có một ánh mắt đang dán chặt vào người tôi, tôi vô thức tìm kiếm… Lại là Hạ Hà.

Mắt chạm mắt, hắn tỉnh bơ quay đi chỗ khác.

Tôi luôn cảm thấy ánh mắt của hắn nhìn tôi rất kỳ dị, như kiểu tràn đầy phòng bị và ghét bỏ.

Lòng tôi dâng lên một nỗi bực bội khó có thể giải thích.

Ghét tôi mà còn cứ dí mắt vào tôi là kiểu mẹ gì? Muốn tìm lỗi để đấm tôi?

————

Tuần đầu tiên tại trường mới trôi qua một cách suôn sẻ.

Ngoại trừ Hạ Hà vẫn hay nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ dị đó ra thì thói quen sinh hoạt khác của hắn làm tôi khá hài lòng. Tuy hắn sẽ tích một đống quần áo bẩn để đem về nhà giặt, nhưng ít nhất hắn sẽ không tích cóp một đống tất thối rồi dúi xuống gầm giường, với cả cũng ngủ cũng không ngáy hay nghiến răng gì.

Mà càng khiến tôi ưng ý là hắn không hay ở phòng, mà thường xuyên chạy sang phòng của Hứa Đa và Trịnh Dục chơi.

Hắn thích nhìn tôi, ok cho hắn nhìn thoải mái, cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Hạ Hà kéo vali về nhà, tôi rất vui vì phòng chỉ còn mỗi mình tôi.

Chiều thứ bảy, tôi đang vẽ tranh thì Chu Lam Lam bất ngờ gửi một đường link cho tôi.

Lam:【Rum mết của ông livestream nè, xem không?】

Hạ Hà livestream? Cũng đúng, mặt mũi hắn khá lừa tình, dễ thu hút được nhiều fan.

Tôi:【Không xem】

Lam:【Xem xíu thôi mà Ngôn, tay đó học thanh nhạc, hát hay phết á】

Tôi:【Không có hứng thú】

Lam:【Ok ok tùy Ngôn, tối đi ăn cùng nhau nhá】

Tôi đặt điện thoại xuống và vẽ vài nét, không nhịn được lại cầm di động lên, ma xui quỷ khiến nhấn vào đường link kia rồi đăng ký tài khoản.

Tôi chỉ tò mò chút thôi.

Vào phòng phát sóng trực tiếp, tôi thấy Hạ Hà đang cúi đầu chỉnh đồ nghề, có mic và mấy thứ gì đó tôi không biết tên, trông khá là chuyên nghiệp.

Bình luận chạy trên màn hình như vũ bão, đang có hơn mười nghìn người xem live. Tôi chưa từng xem livestream nên không biết số người xem như này là nhiều hay ít, nhưng tôi đoán là nhiều, cũng coi như là hotboy mạng rồi.

Hạ Hà loay hoay chuẩn bị, xong xuôi mới ngẩng lên chào hỏi mọi người.

Tôi thấy một loạt bình luận chạy ngang màn hình,【AAAAA Riva đẹp trai quá má ôi, xỉu ngang】【Mũi anh giai cao vãi loằn!!!】【Anh đẹp trai ơi anh có bạn gái chưa???】

Tôi cạn lời.

Riva là cái vẹo gì?

Chắc là nghệ danh của Hạ Hà.

Tôi nhìn ID của hắn, hóa ra là River.

Đúng là chúa tể dịch thuật. Đỉnh cao hệt câu tiếng Anh hồi sáng hắn dịch.

Hạ Hà liên tục ngẩng lên trả lời bình luận, rất nhiều người hỏi hắn sao lâu thế không livestream.

Hạ Hà đáp: “Mới có bạn cùng phòng, không tiện lắm.”

Có người hỏi bạn cùng phòng có đẹp trai không.

Hạ Hà khẽ mỉm cười, “Đẹp trai vãi chưởng.”

Tôi ngạc nhiên đấy, không ngờ tên Hạ Hà này cũng có miếng lương tâm, tuy ghét tôi nhưng vẫn gìn giữ được cái đức tính thành thật.

Lại có người hỏi,【Đẹp trai hơn anh không?】

Hạ Hà nghĩ mất mấy giây, “Ừm, kém mình một chút. Ha ha.”

Tôi rút lại câu trước nhé, tên này chính là thánh phét, phét thứ hai không ai là chủ nhật.

Còn có người muốn hắn show ảnh tôi, Hạ Hà trả lời, “Không cho các bạn xem đâu.” Nói cứ như hắn có thật không bằng.

Hạ Hà chỉnh trang bị xong thì bắt đầu chỉnh dây đàn, ngẩng lên xem bình luận, “Anh với bạn cùng phòng ai cao hơn à? – đương nhiên là anh cao hơn rồi, cao hơn cậu ấy khoảng mấy centi.”

Tôi thấy một bình luận chình ình trên màn hình,【U là chời, công thụ rõ ràng lun!】

… Ông mầy quyết định bắt đầu uống sữa từ hôm nay!

Hạ Hà cũng nhìn thấy bình luận kia, “Công thụ là gì? Hở? Ai giải thích cho mình được không?”

Tôi khá ngạc nhiên khi hắn không biết cái này đấy. Thực ra ngày xưa tôi cũng mù tịt, nhưng từ khi có gay tỏ tình với tôi nên tôi không kiềm được tò mò, và Baidu đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới cho tôi.

Có người thế mà giải thích cho hắn thật, Hạ Hà nói chắc nịch, “Đừng nói vớ vẩn. Mình là trai thẳng đấy.”

Khu bình luận thi nhau hiện lên tiếng thở than tiếc nuối. Kinh khủng thật, hủ nữ xâm chiếm thế giới rồi hả?

Có cư dân mạng mắt mù vẫn cứ cắn mãi vấn đề này không tha, còn có ý định ném nồi lên người tôi,【Thế rum mết của anh thì sao?】

Hạ Hà hơi chau mày, “Cậu ấy à, mình không biết.”

Ý gì? Sao lại không biết? Trông tôi có chỗ nào không thẳng à? Dù có ghét tôi đi nữa thì cũng không được nghi ngờ xu hướng tính dục của tôi, ok?

Hạ Hà đã chỉnh xong tất cả, nói vào mic, “Ok, không nói nhảm nữa, hát.”

So với hát, tôi thấy mấy em gái kia còn muốn nói nhảm với hắn hơn đấy.

Hạ Hà hát bài 《 Đợi em tan học 》của Châu Kiệt Luân.

Giọng hắn đang ở thời kỳ chuyển giao từ thiếu niên sang trưởng thành, có chút dịu dàng, chút gợi cảm, và chút êm tai.

Cũng có tài đấy, tôi phải nhìn hắn bằng con mắt khác rồi.

Thậm chí tôi còn quên mất phải tắt livestream đi để học bài, vô thức nghe hắn hát thêm hai bài nữa, cho đến khi Hạ Hà bị mẹ lên gọi xuống ăn cơm, bấy giờ hắn mới tắt livestream.

————-

Chiều chủ nhật Hạ Hà vẫn chưa lên lại ký túc. Sáng thứ hai tôi vào lớp, nghe thấy Hứa Đa ngoác mồm hỏi, “Ei Hà, sao mày không ăn sáng?”

Hạ Hà: “Không kịp ăn.”

Hứa Đa: “Mày thế là không được rồi. Theo nghiên cứu, những người không ăn sáng sẽ thường thấy đói hơn những người có ăn sáng.”

Hạ Hà: “Nghiên cứu liên quan cho thấy, cứ 60 giây hít thở sẽ giảm được một phút tuổi thọ.”

Hứa Đa: “Một cậu thiếu niên mười hai tuổi, thế nhưng bảy năm trước lại là một đứa trẻ năm tuổi.”

Hạ Hà: “Mày không thể ăn sô cô la, bởi vì chó ăn sô cô la sẽ chết.”

Hứa Đa: “Ê sao mày lại chửi tao!”

Tôi nghĩ thầm, tất cả những điều này đều phải cảm ơn Viên Long Bình.

Âm thanh phát ra khi tôi kéo ghế thu hút rất nhiều sự chú ý, Hứa Đa ngoảnh lại, “Há lâu.”

Tôi: “Chào.”

Hạ Hà không ngoảnh lại, nhưng tôi thấy được lưng hắn như thẳng hơn, dáng ngồi cứng ngắc.

Hứa Đa hỏi: “Cuối tuần ông làm gì thế?”

Tôi: “Không làm gì.”

Hứa Đa đã sớm thích nghi với sự lạnh lùng của tôi, tiếp tục nói, “Đoàn Tinh Ngôn, ngầu!”

Mấu chốt là tôi không làm gì thật, chỉ vài ba chuyện vặt vãnh như mua đồ dùng hàng ngày, mua sách bài tập theo yêu cầu của trường,… Mấy chuyện kiểu này chẳng có gì đáng để kể cả.

Với cả còn xem livestream của Hạ Hà hai hôm liên tiếp nữa. Này càng không thể nói.

Hứa Đa ngoảnh về chọc phát vào eo Hạ Hà, “Nãy nói đến đâu rồi nhỉ? Gáy đi gáy tiếp đi bạn ơi.”

Hạ Hà hạ giọng nói, “Biến, bố mày học bài.”

Hứa Đa phá lên cười sằng sặc, “Há há há há há! Mày học bài? Tao không nghe lầm đúng không, mày học cái chim chứ học.”

Hạ Hà nói, “Cút, chơi cc.”

Tôi chợt thấy rất có lỗi với Hạ Hà. Sao trước khi tôi đến thì tán dóc vui vẻ với bạn thế, mà tôi vừa đến cái tâm trạng đã tồi tệ như này?

Tình huống này không phải là lần đầu tiên.

Dạo trước có một lần tôi ở ngoài hành lang nghe thấy một trận cười rất lớn, bước vào lớp thì thấy Hạ Hà đang vừa vỗ đùi vừa ngoác mồm cười mất kiểm soát.

Âm lượng kia, tôi cảm thấy Trịnh Dục ngồi cạnh hắn sẽ phải dựa vào máy trợ thính cả đời sau mất.

Hạ Hà thấy tôi bước vào từ cửa sau, nụ cười dần dần biến mất như chưa từng xuất hiện. Hắn giơ tay lên xoa mặt, lấy lại vẻ lạnh lùng khi đối diện với tôi.

Khoảnh khắc ấy, cõi lòng tôi lạnh toát.

Rốt cuộc hắn ghét tôi đến mức nào chứ?