Thì Ra Ông &#39Thẳng&#39 Như Này

Chương 15: Bị heo Peppa mini ám rồi

Tôi gian nan hỏi Hạ Hà, “Thế… mông cậu không sao chứ?”

Hạ Hà nhíu mày cảm thụ, “Không có cảm giác gì.”

Hắn đá chậu xương rồng kia, “Cái phọt phẹt này tuổi gì sánh vai.”

Hạ Hà quay lại dạy dỗ thằng tóc đỏ đã đánh lén mình.

Vừa bón cho một bó hành xong, giờ lại vừa nói vừa đấm bùm bụp vào bả vai thằng kia, “Lấy xương rồng đánh lén anh ha? Tính hủy dung anh mày? Gato vì anh mày đẹp trai phải không? Mới tí tuổi đầu mà đã có suy nghĩ xấu xa vầy rồi? Đã biết sai chưa?”

Tôi: “…”

Tóc đỏ: “Anh ơi, em biết sai rồi ạ!”

Hạ Hà: “Sai gì?”

Tóc đỏ: “Không nên lấy xương rồng đánh vào mông anh… Em cũng không định đánh vào mặt anh…”

Hạ Hà: “Chú em cũng ghê phết ha, ngay từ đầu đã tính bạo cúc hoa anh đúng không?”

Trông Tóc đỏ mếu máo sắp khóc đến nơi rồi.

Hạ Hà dạy dỗ xong Tóc đỏ thì quay sang xử tiếp Tóc vàng, cả đám rạp người rối rít vâng dạ xong thì dắt dìu nhau về.

Tôi và Hạ Hà xách túi về ký túc.

“Nãy thấy tớ ‘truất’ không?” Hạ Hà hỏi, “Nếu bỏ qua vụ bị xương rồng đánh lén.”

Tôi: “…”

Hạ Hà nói, “Nè, nãy hình như cậu suýt khóc nhỉ?”

… Tôi không biết hắn đang xàm ngôn gì.

Hạ Hà: “Không ngờ cậu lại quan tâm tớ nhiều đến thế.”

Tôi hoàn toàn không biết nên nói gì luôn.

Tình hình vừa rồi có thể không lo lắng được chắc? Dù gì đi nữa hắn đánh nhau cũng là vì tôi, nếu lỡ hắn xảy ra chuyện gì, tôi phải trao trả cho bố mẹ hắn kiểu gì đây?

Nhưng tôi thề là tôi chưa bao giờ sắp khóc như hắn nói đâu nhé.

Vừa bước vào cửa phòng, Hạ Hà đã bảo ngay tôi, “Úi Ngôn ơi xem hộ tớ cái mông với.”

Tôi: “…”

Cái lời thoại nát bét gì đây.

Hạ Hà cũng kệ thây tôi có đồng ý hay không, nhanh nhẹn tụt quần rồi nằm sấp xuống giường.

Tại sao tôi phải trải qua loại chuyện này cơ chứ?

Đây là lần thứ hai tôi phải chiêm ngưỡng cái mông của hắn chỉ trong vòng 2 tuần ngắn ngủi.

Tôi ngồi xuống mép giường, thoáng khom lưng để kiểm tra mông hắn. Thoạt trông không có vấn đề gì, cơ mà nhìn kỹ lại thì…

Tôi hãi hùng.

Trên mông hắn cắm tua tủa một đống gai xương rồng li ti.

“Này Hạ Hà, mông cậu…” Tôi chìa tay chạm nhẹ lên một phát.

Hạ Hà: “Úi da, đau.”

“Bọn bay… bọn bay này là…”

Tôi ngoảnh lại, bất thình lình thấy Hứa Đa trợn mắt há hốc mồm đứng sững ở cửa.

Vừa rồi Hạ Hà cuống cuồng cởi quần ngay khi vừa bước vào nhà nên đã quên khóa cửa.

Cảnh tượng này, tôi có thể tưởng tượng được cậu ta hiểu lầm chuyện gì.

Hứa Đa vội nói, “Hai đứa bay cứ tiếp tục, tiếp tục đi nhá.”

Nói rồi định co chân chuồn lẹ, song đã bị Hạ Hà lớn tiếng gọi giật lại, “Đứng lại!”

Ba phút sau, tôi và Hứa Đa mỗi thằng cầm một cái nhíp và bắt đầu công cuộc nhổ mạ trên mông Hạ Hà.

Hạ Hà thở dài: “U là trời đôi quả mông vểnh xấu số của tôi, liệu có phải bị con heo Peppa mini ám không nhỉ.”

Tôi bảo hắn, “Đến bệnh viện đi.” Tiện thể chữa luôn đầu óc.

Hạ Hà vùi mặt vào gối, giọng điệu chán chường, “Không đi bệnh viện đâu.”

Hứa Đa: “Thằng Hà không dám đến bệnh viện, sợ bác sĩ, há há há há há.”

Hạ Hà nghiêng đầu lườm cậu ta, bắt cậu ta khóa mõm.

Không ngờ tay Hạ Hà này thế mà lại sợ bác sĩ. Vừa khéo sau này tôi muốn làm bác sĩ, để xem hắn đối mặt tôi thế nào.

Hứa Đa nói: “Ê thằng lìn mày đứng có mà đánh rắm đấy.”

Hạ Hà: “Cút, nói vớ va vớ vẩn. Giai đẹp không cần đánh rắm!”

Hắn lại nhấn mạnh, “Ngôn, tớ không đánh rắm.”

Tôi: “…” Tự nhiên tôi thấy hơi sờ sợ.

Hứa Đa ghé mồm, “Cho mày chừa cái tội không mặc quần thu, nếu mặc quần thu thì đã chẳng bị gai đâm.”

Hạ Hà: “Bảo mày làm chứ không phải bảo mày lắm mồm.”

Sau một hồi nhổ mạ, Hạ Hà hỏi, “Bên trái ai nhổ đấy?”

Hứa Đa: “Tao.”

Hạ Hà: “Tay mày sao mà ngu thế không biết, đau vãi cả lìn.”

Hứa Đa: “Bố giúp mày mày lại còn chê bố?”

Hạ Hà nói, “Mày nghỉ đi, để mình Ngôn làm.”

Bây giờ cả hai quả mông đều thuộc về tôi, hắn cũng một lòng với tôi quá.

Sau khi rút xong hết thảy, mắt tôi cũng nhìn 1 ra 3 rồi.

Tôi lên mạng tìm cách xử lý vết thương sau nhổ.

Hạ Hà trước tiên đi tắm, sau đó lau sạch người rồi trịnh trọng bảo tôi, “Mông tớ giờ giao cho cậu.”

… Tôi không cần, vứt đi được không?

Tôi giúp hắn lau cồn iod xong thì bôi thuốc mỡ.

Hạ Hà lại bắt đầu hạch sách, “Dùng tăm bông thì bôi đến bao giờ, bôi thẳng bằng tay đi Ngôn.”

Tôi khó thở quá, ai cứu tôi với.

Tôi gắng chịu đựng, kiên nhẫn nói, “Tôi không ngại chậm.”

Hạ Hà: “Tớ ngại được chưa. Cậu cứ dùng tăm bông chọc chọc như thế ngứa lắm.”

Tôi hết chịu nổi rồi, “Thế tự đi mà làm.”

Hạ Hà: “Cậu nghĩ gì thế? Đều là người lớn cả rồi, tớ sẽ không cảm thấy bị mạo phạm đâu. Cậu đừng nghĩ nhiều.”

Tôi cảm thấy bị mạo phạm được chưa!

Cuối cùng tôi vẫn thỏa hiệp.

Tôi nén cơn giận ngùn ngụt trong lòng, dù sao thì tên Hạ Hà này cũng bị thương vì tôi. Chỉ sờ mông hắn cái thôi mà, không sao đâu Ngôn, gắng chịu tí là xong thôi. Tôi tự an ủi mình.

Thoa thuốc xong, Hạ Hà lại bảo, “Mông anh vểnh chứ, cảm giác sao cưng?”

Tôi nghĩ một thời gian sau tôi cũng không thể nghe chữ mông một cách bình thường được nữa.

Hạ Hà bị gai xương rồng bạo cúc nhưng không hề thấy ngượng ngùng tí gì, hôm sau tôi còn thấy một đám con trai đang chúm chụm xem mông hắn trong nhà vệ sinh.

… Thật muốn mất trí nhớ coi như không quen hắn.

Hạ Hà bị thương, tuy chẳng phải thương tích gì lớn cho cam, nhưng tôi vẫn tự nhận trách nhiệm chăm sóc hắn.

Hắn cũng rất tự nhiên đón nhận, còn ngựa quen đường cũ sai tôi như con.

Tối tan học xong cái là hắn về nằm vật ra giường, dài giọng sai, “Ngôn ơi lấy hộ tớ cái tai nghe với.”

“Ngôn ơi bật hộ tớ cái đèn học, chỉnh qua bên này chút, sang chút nữa…”

“Ngôn ơi tớ khát quá.”

Tôi đối xử với hắn tốt quá rồi đấy.

Tôi đưa cốc nước cho hắn, “Cần đi đái nữa không tôi đái hộ luôn cho.”

Hạ Hà toe cmn toét, “Tớ phát hiện ra cậu rất độc mồm nhớ.”

Thật là nhớ Hạ Hà lạnh lùng ngầu lòi các thứ các thứ của ngày xưa. Giờ mới chỉ quen nhau chưa được tháng mà hắn làm cứ như quen tôi mười năm rồi ý.

Trước khi đi ngủ, Hạ Hà lại phát ra âm thanh gây sang chấn tâm lý.

“Ngôn ơi, bôi thuốcccc.”

Nhìn một đống lỗ đỏ chi chít trên mông hắn, tôi lại thấy hơi áy náy, lại nghĩ hắn sai tôi như con âu thì cũng phải.

Tôi bóp thuốc mỡ chống viêm lên đầu ngón tay rồi thoa đều lên da mông hắn.

“Sờ cái mông của iem, í i thì chính là ngừi đờn ông của iem í ị ì i ~”

Má, tự dưng lên cơn dâm khiến tôi sợ quá không khống chế được lực tay. Hạ Hà áu lên tiếng, hét to, “Ối dồi ôi! Bớ làng nước ơi giết chồng rồi!”

Tôi vội vã vươn tay còn lại bịt mồm hắn.

Hạ Hà vẫn cứ ô ô a a nói, môi mấp máy khẽ chạm vào lòng bàn tay tôi.

Tôi thấy vành tai hắn đỏ ửng, vội vàng buông tay ra.

Hắn mà cũng biết ngượng à.

Hình như không khí có vẻ dinh dính, chắc là do thời tiết đang nóng lên.

Tôi hỏi: “Cậu vừa nói gì đấy?”

Hạ Hà đáp, “Sao cậu lại lấy tay sờ mông bịt mồm tớ?”

“Ai bắt cậu nói linh tinh.”

Hạ Hà: “Đùa xíu thôi mờ, sao cậu nhạy cảm thế.”

“Tôi nhạy cảm thế đấy, đừng có mà trêu tôi.”

Tôi vào nhà vệ sinh rửa tay, lúc quay ra vẫn thấy Hạ Hà nằm sấp trên giường, không biết thói hư ở đâu nữa.

———-

Trong tiết thứ 2 vào buổi chiều, tôi đang thực hành nghiêm túc bài tập cho mắt.

Đến bước thứ 4 là “Nhón ngón chân, xoa nắn dái tai”, bỗng đỉnh đầu tôi truyền đến giọng nói, “Tư thế của cậu sai rồi.”

Hôm nay đến phiên Hạ Hà giám sát tiết vật lý trị liệu.

Hắn phiền thật đấy, tôi ngẩng lên tặng hắn một ánh mắt coi thường.

Hạ Hà bảo, “Để tớ làm mẫu cho cậu một lần.”

Được, để tôi chống mắt lên coi hắn làm mẫu kiểu gì. Hắn đột nhiên vươn tay nhéo dái tai tôi.

Tôi phản ứng kịp tát bay tay hắn, nhưng hắn vẫn bóp được tận hai cái.

“Cậu làm cái trò gì đấy!” Tôi bịt tai, căm tức trừng hắn.

Hạ Hà: “Làm mẫu cho cậu đó.”

Tôi gằn giọng mắng, “Biến.”

“Sao mà thích cáu thế không biết.” Hạ Hà ngó chăm chú tôi, “Tai cậu chơi vui thật, mới động tí đã đỏ bừng cả lên rồi.”

Để tôi nhéo hắn xem hắn có đỏ không nhớ?

Nếu không phải không đánh thắng được hắn thì tôi đã cho hắn răng cửa bửa răng hàm lâu rồi.

Tập thể dục cho mắt xong, có người gọi tôi, “Ngôn ơi có bạn tìm này.”

Hạ Hà: “Ai đấy?”

Tìm tôi chứ tìm hắn à mà hóng hớt thế.

Cậu bạn kia đáp, “Một em gái xinh ơi là xinh.”

Tôi ra cửa lớp, trông thấy một bạn nữ buộc tóc cao, nhưng tôi không quen.

“Tìm tớ có chuyện gì à?”

Bạn nữ cúi gằm mặt, có vẻ ngượng ngùng, thì thào bảo, “Xin lỗi anh, Đoàn Tinh Ngôn.”

Vừa gặp đã xin lỗi? Nhưng tôi đâu có biết bạn ấy là ai.

“… Cậu là?”

Bạn nữ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, “Em là Triệu Giai Ni đây.”

Tôi: “…”

Cô nàng mặc đồng phục gọn gàng, không kẻ mắt, tóc nhuộm thành màu đen nên tôi không nhận ra. Công bằng mà nói, trông cô nàng như này còn xinh hơn là trang điểm mắt khói.

Triệu Giai Ni nhỏ nhẹ bảo, “Em xin lỗi, em không ngờ Quách Siêu lại đến làm phiền anh, anh không sao chứ ạ?”

Tôi đoán Quách Siêu hẳn là Tóc vàng.

Cơ mà cô nàng bị sao thế? Đổi diện mạo, cũng đổi luôn phong cách rồi à.

Tôi bảo, “Không sao, cậu không cần phải xin lỗi đâu. Không còn gì khác thì tôi vào lớp đây.”

“Khoan đã, chờ đã!” Triệu Giai Ni hét lên, ngay lập tức lại hạ giọng nhỏ nhẹ, “Chờ em một chút thôi.”

Tôi: “…”

“Muốn nói gì, có rắm mau đánh.”

Tôi vừa ngoảnh lại đã thấy Hạ Hà khoanh tay dựa vào cửa.

“Hạ Hà, anh…” Triệu Giai Ni nói nửa chừng bỗng hạ giọng ngay xuống, “Em chào anh.”

Hạ Hà: “Haha, bày đặt giả trân gái ngoan, mỗi tội fail lòi.”

Triệu Giai Ni nhẹ nhàng kéo ống tay áo của tôi, “Mình qua chỗ khác nói chuyện đi anh.”

“Lôi lôi kéo kéo cái gì,” Hạ Hà bước tới cạnh tôi, “Muốn nói thì nói nhanh, Ngôn đếch rảnh.”

Vẻ mặt Triệu Giai Ni hơi căng thẳng, quay sang nói với tôi, “Anh ơi, anh cho em số điện thoại được không ạ?”

Hạ Hà: “Đéo.”

Triệu Giai Ni có vẻ đã đến giới hạn, rốt cuộc cũng bùng nổ, “Đ*t mẹ hỏi mày à? Sao mày cứ thích chõ mõm vào chuyện người khác thế?”

Hạ Hà cười đểu, “Tao trả lời thay Ngôn. Ngôn ơi, cậu có cho nó không?”

Sau đó chuyện gì xảy ra tôi cũng không biết, vì tôi đã quay người đi vào lớp rồi.

Tối đến Chu Lam Lam lại gửi cho tôi một đường link, đọc xong, tôi thực sự cạn lời.

【Vãi l*n Đoàn Tinh Ngôn cả Hạ Hà lớp 11.10 ‘bể bóng’ rồi cả nhà biết chưa? Đĩ mẹ lũ gay chết bầm chết dẫm chết toi】

Vừa nhấn vào link, đập ngay vào mặt tôi là câu【Tởm vãi, tởm vãi, tởm vãi】

Tôi hỏi Hạ Hà, “Cậu nói gì với Triệu Giai Ni?”

Hạ Hà nằm sấp trên giường, bày ra vẻ mặt cực kỳ vô tội, “Có nói gì đâu.”

Tôi dí điện thoại vào mặt hắn.

Hạ Hà: “Vãi… bị làm sao đấy? Sao nó lại kỳ thị bia đia thế chứ?”

Tôi trừng lớn mắt, “Ai bê đê cơ?”